Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 414: Đây Là Gặp May Rồi

Trong hư không.
Thần Vân đại sư vô cùng buồn bực.
Thương Ngộ Đạo thấy hình ảnh như vậy thì bất đắc dĩ. Ông ta không thể ngờ được, Thần Vân đại sư sẽ phải gánh chịu cơn giận to lớn tới như vậy.
- Thần Vân đại sư, xin bớt giận không nên chấp nhặt với tên đó.
Ông ta chỉ có thể an ủi như vậy, nếu không... còn có thể nói cái gì nữa.
- Ngươi nói xem, Thiên Tu kia có quá đáng hay không. Lão phu có thể nói dối chuyện gì hay sao, nếu không cố gắng quản giáo tên nghiệt đồ đó của ông ta, sau này nhất định sẽ chọc thủng cả trời. Đến lúc đó hối hận cũng không kịp.
Thần Vân đại sư tức giận nói, nhu cầu cấp bách là cần được người khác tán thành. Mà Thương Ngộ Đạo đương nhiên hiểu rõ tình huống bây giờ của Thần Vân đại sư thật sự rất cần người khác công nhận.
- Đúng, Thần Vân đại sư nói rất đúng, Thiên Tu không cố gắng quản giáo tên đồ đệ đó, sau này chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn.
Thương Ngộ Đạo nói hùa theo. Ông ta cũng không ngờ Thiên Tu lại cứng đầu như vậy, đối mặt với Thần Vân đại sư mà vẫn không chừa một chút mặt mũi nào.
Đây rốt cuộc là tình huống gì. Nếu là bình thường, chắc chắn Thiên Tu sẽ còn khách khí với Thần Vân một chút nhưng bây giờ thì không ai ngờ rằng Thiên Tu lại cứng đầu như thế, không chừa một chút mặt mũi nào.
- Haizz, lời thật thì khó nghe, lão phu đã hết lời, sau này Viêm Hoa tông đó chắc chắn là hủy trong tay hai thầy trò kia rồi. Tên Thiên Tu kia cũng đã từng là hạng người biết lý lẽ, không ngờ lại không nói đạo lý tới như vậy.
Thần Vân đại sư càng nghĩ càng giận, nhưng không có chỗ xả giận.
- Thần Vân đại sư, tình huống bên Nhật Chiếu tông thì làm sao bây giờ?
Thương Ngộ Đạo hỏi. Dù sao thời điểm truy đuổi người quả thật đã hủy lãnh địa của Nhật Chiếu tông người ta không còn hình dáng gì, có thể nói là rất thê thảm.
- Tình huống gì?
Thần Vân nhìn Thương Ngộ Đạo hỏi, bộ dạng không biết gì cả.
Thương Ngộ Đạo nhìn Thần Vân đại sư, có vẻ vô lực, cuối cùng lắc đầu:
- Không có gì.
- Haizz, tên nhóc này là người vô lại nhất mà lão phu gặp đời này. Quả thực là thầy nào thì trò đó, nếu đó là đồ đệ của lão phu thì đã sớm bị một tát đập chết rồi.
Thần Vân đại sư lắc đầu thở dài, trực tiếp trốn vào trên không bay về phía Thiên Tông điện.
Nhật Chiếu tông.
Cơ Uyên giống như cái xác không hồn, lung la lung lay đi về phía tông môn.
Nhóm đệ tử chung quanh nhìn thấy trưởng lão Cơ Uyên đều cung kính cúi chào, thế nhưng đối mặt với chào hỏi của các đệ tử, Cơ Uyên không có bất kỳ phản ứng nào.
Các đệ tử nhìn trưởng lão rồi nhìn nhau, không biết rốt cuộc trưởng lão bị làm sao.
Thế nhưng bọn họ đều tin tưởng, Nhật Chiếu tông là cường đại nhất, sẽ có một ngày xưng bá cả thế giới.
Trong đại điện của tông môn.
Tông chủ và các vị trưởng lão đều đang chờ đợi, khi thấy Cơ Uyên trở về mọi người đều vội vàng hỏi:
- Sao rồi?
Cơ Uyên đứng ở đó không nói gì, nước mắt giàn giụa.
Rất nhiều trưởng lão thấy vậy thì tim hẫng một nhịp có dự cảm xấu.
Bụp!
Cơ Uyên quỳ trên mặt đất:
- Tông chủ, ta vô dụng, vốn đã gọi được Thương Ngộ Đạo và Thần Vân của Thiên Tông điện tới, có thể bắt tên khốn nạn đó lại. Nhưng thật không ngờ, cuối cùng không chỉ không bắt được người mà hai bên còn xảy ra chiến đấu ngay trên lãnh địa của tông ta, cuối cùng khiến cho lãnh địa của tông ta sụp đổ. Ta vô dụng! - Một tiếng gào vô cùng thê lương.
- Tại sao có thể như vậy, Thiên Tông điện, Viêm Hoa tông sao có thể ức hiếp người quá mức như vậy.
Các trưởng lão cực kỳ oán hận, từng người đều kêu gào, tức giận mắng to.
Mà tông chủ sau khi nghe xong lại lùi một bước, khí huyết công tâm.
Nhật Chiếu tông bọn họ có một mục tiêu vĩ đại, đó chính là trở thành một tông môn cường đại chân chính, cuối cùng khống chế thế gian nhưng mỗi lần đều thất bại, điều này khiến gã khó mà tiếp thu nổi.
- Tông chủ. - Lúc này, con ngươi Cơ Uyên đã tràn đầy tơ máu, thậm chí còn có vẻ điên cuồng, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía tông chủ - Ta muốn báo thù.
Tông chủ nhìn ánh mắt Cơ Uyên, có chút động tâm:
- Sư đệ, đệ... - Gã dường như hiểu ra gì đó.
- Hiện tại, cự thú chiến tranh đang tiến hành dung hợp từng bước nhưng như vậy còn xa mới đủ. Tông môn ta muốn trở nên cường đại thì phải xuất hiện Bán Thần. Nhưng Bán Thần vô cùng khó khăn, sư đệ nguyện vì tông môn trả giá tất cả, cũng xin sư huynh thành toàn.
Cơ Uyến cúi đầu thật sâu, mười ngón tay nắm chặt, lộ vẻ không cam lòng.
- Thú linh còn thiếu tám vị trí, các vị sư đệ có ai nguyện ý cùng đi với sư huynh. - Cơ Uyên ngẩng đầu nhìn tám vị sư đệ xung quanh.
Cung Bản Tàng đã chết, chiến lực tông môn giảm đi rất nhiều.
Nếu như muốn quật khởi thì phải xuất hiện Bán Thần nhưng tu luyện từng bước thì vô cùng trắc trở.
Lời này vừa nói ra, tám vị trưởng lão còn lại của tông môn đều nuốt nước miếng, có vẻ rất sợ hãi.
- Sư huynh, việc này còn chưa tới tình trạng đó, chúng ta có thể mượn tay Thánh Đường tông tạo áp lực với Viêm Hoa tông. - Có một vị trưởng lão đưa ra ý kiến.
- Đúng vậy, còn chưa tới lúc đó đâu. Thánh Đường tông tuyệt đối không thể khiến Viêm Hoa tông cường đại lên. - Có một vị trưởng lão hùa theo.
Đối với bọn họ mà nói, Thú Linh đại biểu cho cái gì tất cả bọn họ đều hiểu rõ.
Sau khi uống thứ đó sẽ biến thành quái vật.
- Bỏ đi, các đệ cứ ở lại phụ tá cho sư huynh đi! Để ta làm, sư huynh, thỉnh thành toàn. - Đôi mắt vằn vện tia mắt của Cơ Uyên nhìn chằm chằm tông chủ.
- Sư đệ thật sự muốn làm như vậy sao? - Tông chủ nhìn Cơ Uyên dò hỏi.
- Đúng, vì sự cường thịnh của tông môn mà hy sinh bản thân là vinh hạnh của sư đệ, thỉnh sư huynh thành toàn. - Cơ Uyên gầm nhẹ nói. Hắn ta đã không thể nhịn được nữa, nhất định phải bắt bọn họ trả giá thật lớn.
- Sư đệ, đệ thực sự nghĩ kỹ rồi sao. - Tông chủ hỏi.
Cơ Uyên nói:
- Sư huynh, đệ đã nghĩ kỹ, lập tức bắt đầu đi.
- Được.
Bảo khố tông môn.
Chín cánh cửa đá xuất hiện trước mặt mọi người, một cánh cửa đã bị nổ nát, mà đây cũng là sự sỉ nhục của Nhật Chiếu tông.
Bị tên nhóc Viêm Hoa tông kia xông vào tận bảo khố, cướp đoạt mọi thứ trong đó khiến cho tông môn không có đủ đan dược cung cấp cho đệ tử.
Các trưởng lão tông môn khác nhìn tám cánh cửa đá hoàn hảo không hư hao gì trước mắt tim đột nhiên hẫng một nhịp. Trong này cất giữ một thứ rất khủng bố đã được lưu truyền từ rất lâu trước đây, lâu tới mức đã trở thành truyền thuyết.
Cơ Uyên đi tới trước một cánh cửa đá, bức họa điêu khắc trên cánh cửa đá này là một con Thiên Cẩu dữ tợn khủng bố, dù chỉ là nhìn thôi cũng có thể cảm giác được khí tức kinh khủng mà cửa đá này tản ra.
Hắn ta giơ tay chạm lên cửa đá sau đó ấn mở. Khe cửa xuất hiện, bóng tối xông ra, còn có thêm một loại khí tức âm trầm và cuồng bạo đập vào mặt chứng minh phía sau cửa có một nhân vật khủng bố.
- Sư huynh, hãy đưa Nhật Chiếu tông trở thành tông môn mạnh nhất, lật đổ tất cả tông môn trên thế gian. - Cơ Uyên trầm giọng nói.
Lúc Cơ Uyên chuẩn bị bước vào bóng tối kia, một cánh tay khoác lên vai Cơ Uyên. Cơ Uyên xoay người lại nhìn sư huynh đứng trước mặt mình, nở nụ cười ôm lấy sư huynh.
- Sư đệ chưa bao giờ hối hận, Nhật Chiếu tông nhất định phải giẫm đạp tất cả tông môn xuống dưới chân mình. - Cơ Uyên dữ tợn nói. - Sư huynh, mọi người không nên mở cửa đá ra, chờ tới khi đệ có thể thực sự khống chế mình đệ sẽ tự đi ra.
Tông chủ hít sâu một hơi:
- Sư đệ, do sư huynh vô dụng nên mới khiến đệ phải gánh vác trách nhiệm nặng nề này.
Cơ Uyên cười:
- Sư huynh cớ sao lại nói những lời này. Chỉ là đệ rất hoài niệm thời gian khi còn bé sư huynh từng mang đệ đi ngắm hoa anh đào nở rộ, có lẽ sau này sẽ không còn được thấy nữa.
- Không, nhất định sẽ nhìn được, sau này ta sẽ khiến cho toàn bộ thế gian đều là hoa anh đào.
Tông chủ mắt ngấn nước, trong lòng dâng lên dã tâm. Cơ Uyên đứng trong cửa đá trên mặt vẫn mang nụ cười nhìn sư huynh đứng ngoài cửa, sau đó cửa đá dần dần khép kín.
Đám người tông chủ đứng bên ngoài:
- Sau này, nơi này ngoại trừ ta, không cho phép bất kỳ người nào bước vào.
- Dạ, tông chủ.
Các trưởng lão gật đầu, lòng bàn tay đầy mồ hôi. Bọn họ không ngờ Cơ Uyên lại lựa chọn con đường này.
Đột nhiên!
Một âm thanh thê thảm mà khủng bố từ trong cửa đá kia truyền ra ngoài.
Đó là tiếng kêu thảm thiết của Cơ Uyên, thậm chí còn có âm thanh nắm đấm nện xuống mặt đất.
Cơ Uyên mồ hôi đầm đìa quỳ rạp trên mặt đất, trong lòng bàn tay cầm một viên thú linh nuốt thẳng vào bụng.
Lập tức có tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên, trên hai cánh tay gân xanh nổi lên, bên trong có dòng máu dị dạng đang di chuyển.
- Ta không thể chết được, ta không thể chết được, ta không thể chết được. - Một câu cuối cùng, bộ mặt Cơ Uyên nứt ra vô cùng kinh khủng. - Thiên Cẩu yêu, ta muốn sức mạnh của ngươi.
Bên ngoài, tông chủ nghe thấy tiếng kêu thê thảm đó thì mắt rưng rưng:
- Đi, đều đi ra ngoài cả đi.
Các trưởng lão khi nghe thấy âm thanh kia đều sợ run lên. Thật quá kinh khủng.
Khả năng tử vong là cực lớn, còn khả năng thành công thật sự quá thấp.
Bởi vì... Thú Linh này không phải là thứ mà người có thể dùng.
Viêm Hoa tông.
- Sư phụ, Thần Vân kia có lai lịch gì vậy? - Lâm Phàm hỏi.
Thiên Tu đáp:
- Lão già đó tự nhận là một người rất bình tĩnh, bình thản, giống như chuyện gì cũng biết nhưng thực chất lại là một lão già cần ăn đòn.
Nhìn biểu tình của sư phụ hiển nhiên là đã từng có quá khứ với Thần Vân kia.
- Sư phụ, đồ nhi phát hiện, hôm nay sư phụ cường thế hơn xưa rất nhiều đấy.
Lâm Phàm vừa cười vừa nói. Hôm nay hắn thực sự thấy thái độ của sư phụ rất cứng rắn, quả thực một chút mặt mũi cũng không chừa lại.
Thiên Tu ho nhẹ vài tiếng:
- Cường thế hơn? Có lúc nào mà ta không cường thế? Chỉ là bình thường con không chú ý mà thôi.
- Nhớ kỹ, về sau nếu có chuyện gì bất công, cứ tới tìm ta, ta ra mặt cho con.
Hiện tại, tâm tình của ông cực kỳ tốt, rốt cuộc đã cảm nhận được sự vui sướng khi làm sư phụ, đồng thời cũng đã gieo được một ý nghĩ vào lòng đồ đệ mình.
Đó chính là sư phụ là người lợi hại nhất. Việc cải thiện uy nghiêm là một chuyện rất quan trọng.
- Dạ nhớ rồi.
Lần này ra ngoài thu hoạch không tệ nhưng cảm giác tích phân tăng lên lại bị Thần Vân làm tiêu tan, tuy không bị đánh nhưng đúng là sợ vỡ mật. Ông ta thế mà lại muốn đánh mông mình, thực sự là một lão già biến thái.
- Sư phụ, người ở Thiên Không thành có phải là phát hiện chuyện gì hay không?
Lâm Phàm nhỏ giọng hỏi. Sư phj cường thế như vậy nhất định là thực lực đã tăng lên rồi.
Thiên Tu nhìn xung quanh một chút, sau đó cẩn thận nói:
- Đồ nhi, ta nói thật với con, ở trong đó có một bí mật lớn nhưng tạm thời ta còn chưa tìm hiểu được kỹ càng. - Nói tới bí mật lớn ở đó, trong lòng Thiên Tu cũng rất vui sướng, không ngờ lại gặp may chỉ ngã một cái mà cũng có thể phát hiện một chuyện mà không muốn người ngoài biết.
Thảo nào Thánh Đường tông náo loạn một lần rồi thôi, hóa ra là không bị phát hiện, nếu chuyện này bị phát hiện chắc chắn sẽ không có chuyện như vậy.
- Ồ, có chuyện vậy sao. Sư phụ, nửa đời sau của con có lẽ sẽ dựa vào lão nhân gia người rồi.
Lâm Phàm cười. Hiện tại hắn cũng muốn đi bế quan, chỉ có thực lực cường đại mới là thứ chân thật nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận