Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 415: Trời Sắp Có Biến

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
--------------------
Vô Địch phong.
Sau khi tách ra với sư phụ, Lâm Phàm trở về núi.
Lần này coi như đã kết thành tử thù với Nhật Chiếu tông nhưng hắn không hối hận. Lúc Nhật Chiếu tông phát động chiến tranh với Viêm Hoa tông thì cũng không cần bất cứ lý do gì, còn chém giết không biết bao nhiêu con dân Viêm Hoa tông. Hắn chỉ đi náo Nhật Chiếu tông tới long trời lở đất mà không chém giết con dân của Nhật Chiếu tông đã là thủ hạ lưu tình.
Còn Thần Vân đại sư của Thiên Tông điện, vừa nhìn đã biết là người hiền lành, tuy là người hiền lành biết nổi giận nhưng vẫn là người hiền lành, cho nên bắt nạt một chút cũng không có chuyện gì cả.
- Buồn, thật đúng là buồn quá. - Hắn lắc đầu, đi tới Nhật Chiếu tông thôi mà cũng có thể gặp phải mặt hàng như Thần Vân. Ông ta quả thực mạnh, đối chiến một mình hắn chắc chắn không phải đối thủ.
Lúc đó, mặc dù tốc độ bành trướng tim đã tăng tới cực hạn suýt chút nữa thì ngưng tụ thành thực chất rồi nhưng đáng tiếc bị Thần Vân làm tiêu tan mất.
- Vẫn nên đi bế quan thì hơn. - Ngẩng đầu nhìn trời, sắp tới cũng không có chuyện gì, tích phân dễ kiếm giá trị khổ tu thì lại có vẻ khó, có lẽ cũng có thể dùng hướng dẫn sáng tạo công pháp thiên cấp.
Lần trước chỉ sáng tạo ra công pháp thiên cấp hạ phẩm, hiện tại xem ra đã không đủ dùng.
Lúc Lâm Phàm chuẩn bị tiến vào mật thất tu luyện, ở nơi xa có một con ếch đang ngồi, ngẩng đầu ngắm bầu trời.
- Ếch, mày đang làm gì? - Lâm Phàm xuất hiện ở phía sau, bóng đen che phủ mắt ếch.
Ếch đang ngồi đưa lưng về phía Lâm Phàm nhìn tới nhập thần, nghe thấy tiếng nói thì đôi chân nhỏ ngắn sợ run rẩy.
Nó không ngờ cái tên liều mạng này còn nhớ tới nó, tuyệt đối không có chuyện gì tốt.
Trong khoảnh khắc, tâm tư đã xoay chuyển hàng nghìn hàng vạn, sau đó nó xoay người.
Hai cái chân sau banh ra hai bên, chân trước xoắn thành số 6.
- Chủ nhân, 666...
Bụp!
- 6 cái đầu mày, đang làm cái gì?
Lâm Phàm nắm ếch trong tay, híp mắt nhìn nó:
- Con ếch mày đàng hoàng chút đi, nói xem đang nhìn cái gì?
Ếch nuốt nước miếng, trên gương mặt đọng lại một giọt mồ hôi sắp rơi xuống, con mắt giống như hạt đậu xanh vô tội nhìn Lâm Phàm.
- Chủ nhân, ếch... ếch vẫn thành thật. - Nhưng trong lòng nó đang điên cuồng phun nước miếng. Cái tên liều mạng này gần đây chắc chắn là không có chuyện gì làm, nếu không... không có khả năng lại tới tìm nó.
Mỗi lần nghe tin tên này ở bên ngoài chọc ra chuyện gì đó, ếch nó đây đều cảm thấy vui sướng.
Lâm Phàm đưa ếch tới trước mặt mình:
- Gần đây bận rộn, không có rảnh trò chuyện hàn huyên với mày. Vừa nãy nhìn cái gì đó?
- Bản ếch đang nhìn trời. - Ếch nói.
Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, không có cái gì cả ngoại trừ mây thì vẫn là mây.
- Trời có gì đâu mà nhìn. Con ếch mày rất không thành thật, ta mang mày ra đây, nuôi mày chăm sóc mày nhưng mày từ trước tới giờ lại không chịu nói thật với ta, thật sự làm người ta đau đớn.
- Ta biết mày vẫn luôn có ý kiến với ta, vẫn muốn hãm hại ta,nhưng ta không quan tâm, bởi vì mày là yêu sủng của ta nên ta phải chăm sóc tốt cho mày. - Lâm Phàm thương cảm lắc đầu thở dài.
Ếch mở to mắt ếch nhìn Lâm Phàm. Những lời này chính nó cũng không thể tin là do liều mạng nói ra, có điều nhìn vẻ mặt chân thành của đối phương nó có chút tin tưởng.
Nó suy nghĩ một lát, nhắc nhở một câu cũng coi như là một lời khuyên:
- Chủ nhân, ếch ta cũng đối xử thật lòng với ngươi mà. - Lúc này, ếch ôm ngón tay cái của Lâm Phàm, rất không dễ dàng nặn ra hai giọt nước mắt.
- Bản phong chủ đối với mày cũng là thật lòng. - Lâm Phàm nhẹ nhàng vỗ đầu ếch.
- Chủ nhân, thiên địa sắp đổi rồi. - Ếch rất nghiêm túc nói.
- Sắp đổi? - Lâm Phàm ngẩng đầu nhưng lại không nhìn ra có gì thay đổi. - Biển đổi ra sao?
Ếch trầm giọng nói:
- Từ nơi sâu xa, thiên địa có một tia vận chuyển thong thả, đây là điềm báo thiên địa sắp đổi. Trên bầu trời có một điểm đen, điểm đen kia là căn nguyên đó.
Lâm Phàm ngẩng đầu lên, giống như một thằng ngu nhìn nhìn:
- Điểm đen? Điểm đen ở đâu ra?
Ếch lắc đầu:
- Chủ nhân, ngài không nhìn ra được đâu, chỉ có bản ếch đây mới có thể nhìn thấy. Điểm đen kia tồn tại trong lòng, chỉ có người hiểu nó mới có thể thấy được.
- Vậy thì lúc nào sẽ xảy ra biến cố lớn? - Lâm Phàm nhìn ếch chằm chằm. Con ếch này là đang trêu mình sao.
- Chậm thì một năm, lâu thì ba năm rưỡi, có khi là tám chín năm, cũng có thể là ngày mai ngày mốt. Khó mà nói rõ. - Ếch lắc đầu, khuôn mặt màu xanh biếc rất nghiêm túc.
- Ai da! Chủ nhân, ngài làm gì vậy. Bản ếch rất trung thành và tận tâm với ngài mà.
Lâm Phàm trực tiếp ném ếch qua một bên, không muốn lãng phí thời gian với con ếch này nữa.
- Tự mình qua một bên chơi ngu đi.
Hiện tại hắn muốn đi tu luyện, bước vào Bán Thần rồi còn ai có thể là đối thủ của mình nữa.
Chỉ là Sư phụ đã nói, cần phải có số mệnh gì đó mới có thể bước vào Bán Thần. Theo hắn thấy, chỉ cần nội tình sung túc, giá trị khổ tu đầy đủ thì Bán Thần chả là cái gì.
Nhìn tên liều mạng rời đi, ếch lắc đầu:
- Haizz, bản ếch vất vả lắm mới nói một câu thật lòng thế mà lại không tin. Ầy dô, chờ tới lúc đó rồi bản ếch sẽ lén lút rời đi.
Trong mật thất.
Lâm Phàm ngồi xếp bằng lấy tiểu bản bản và Thái Hoàng kiếm ra.
- Tiếp tục sáng tạo công pháp, nếu như có thể nâng cấp tới thiên cấp thượng phẩm thì giá trị khổ tu mỗi giây cũng sẽ tăng lên rất nhiều, đồng thời tiết kiệm được nhiều thời gian hơn.
Giờ khắc này Lâm Phàm chìm trong vào hành động cắt cổ.
Công pháp phẩm cấp càng cao thì càng khó sáng tạo ra.
Dù có dựa vào thân bất tử không ngừng thử nghiệm thì cũng cần thời gian rất lâu.
Mà mỗi lần sáng tạo công pháp đều có những việc tiêu cực khác nhau, đủ loại hình, nếu không có thân bất tử thật sự là không ai dám thử như vậy.
Lại trôi qua mấy ngày.
Sơn môn Viêm Hoa tông có sứ giả tông khác tới. Đệ tử trông coi cửa tông nhìn thấy những người này cũng rất kinh ngạc. Tình huống như vậy là lần đầu tiên bọn họ gặp phải.
Đệ tử ở cửa sơn môn hỏi:
- Xin hỏi, các vị là ai?
Lúc này, sứ giả tông khác ôm quyền nói:
- Sứ giả Đại Diễn tông thỉnh cầu gặp trưởng lão quý tông, thương lượng một chuyện ngoại giao.
- Mời chờ một lát.
Đệ tử sơn môn nghe vậy thì vội vàng chạy vào bên trong tông.
Hiện tại tông môn muốn ngoại giao với Viêm Hoa tông cũng chỉ còn Thái Thản tông, còn những tông môn khác đều không dám có quan hệ gì với Viêm Hoa tông nữa.
Nguyên nhân chủ yếu nhất trong đó chính là có đại tông quấy rối, còn một nguyên nhân khác là bởi vì Viêm Hoa tông thực sự quá nghèo khó, các phương diện đều không thể lọt vào mắt người ta, cho nên không người nào muốn ngoại giao với Viêm Hoa tông.
Hỏa Dung trưởng lão nhanh chóng mang một bộ mặt tươi cười từ phương xa đi tới, ôm quyền nói:
- Hóa ra là Bạch Tùng trưởng lão của Đại Diễn tông, không tiếp đón từ xa.
- Hỏa Dung trưởng lão khách khí rồi. - Bạch Tùng cười nói.
Mấy ngày gần đây, danh tiếng Viêm Hoa tông rất lớn, khiến cho những tông môn nhỏ như bọn họ đều hoảng sợ không biết nên làm thế nào. Ngay cả bốn vị quân chủ của Thánh Đường tông cũng bị trấn áp, cuối cùng còn phải nộp tiền chuộc. Đây chỉ là bề nổi câu chuyện mà Thánh Đường tông truyền ra.
- Hiểm địa bốn phía quý tông nhìn thật quen mắt. - Khi tới Bạch Tùng đã nhìn hiểm địa chung quanh, hiểm địa này hình như là của bên Thánh Đường tông.
Thật không ngờ Viêm Hoa tông này lại trưng bày công khai cái hiểm địa này ở xung quanh tông môn, không sợ Thánh Đường tông giết tới lần nữa hay sao.
Hỏa Dung giả ngu cười nói:
- Lão phu cũng thấy những hiểm địa này nhìn rất quen mắt, chỉ là phong chủ Vô Địch phong của chúng ta nói những thứ này đều là đồ nhặt được, nên đặt ở xung quanh tông môn cho các đệ tử tu hành. - Chính ông ta cũng không tin lời mình vừa nói, có điều tông môn đã thống nhất ý kiến, những hiểm địa này chính là đồ nhặt được.
Bạch Tùng không ngờ Hỏa Dung lại dùng lý do như vậy:
- Thì ra là thế, là nhặt được.
Các đệ tử Đại Diễn tông đi theo nhìn xung quanh. Bọn họ chưa tới Viêm Hoa tông những cũng biết một chút, đều là nghe nhóm sư huynh đệ trong tông môn nói lại. Nghe nói Viêm Hoa tông rất nghèo, mà các con dân trong tông môn còn nghèo hơn. Thế mà bây giờ nhìn tình huống xung quanh, ngoại trừ kiến trúc có phần cũ kỹ thì không nhìn ra có cái gì nghèo khó.
- Ngọn núi bên kia thật hoành tráng, còn hoành tráng hơn ngọn núi của đại sư huynh bên tông mình. - Có đệ tử nhìn thấy ngọn núi ở nơi xa kia thì thán phục nói.
Hình ảnh này không giống với những gì bọn họ nghe được, Viêm Hoa tông dường như không nghèo.
Hỏa Dung nghe thấy nội dung mà những đệ tử này nói chuyện với nhau thì cười nói:
- Đó chính là Vô Địch phong.
- Ồ, đó chính là Vô Địch phong.
Bạch Tùng thán phục. Tông môn phái ông ta qua đây đàm phán ngoại giao với Viêm Hoa tông chính là vì Viêm Hoa tông có tồn tại đệ tử như vậy.
Nghe nói dù chưa vào Bán Thần nhưng thực lực lại cường đại tới mức Bán Thần bình thường cũng không phải là đối thủ.
Viêm Hoa tông đã có Thiên Tu là Bán Thần đỉnh phong, bây giờ lại có một vị nhân tài mới xuất hiện. Đây chính là tướng đại hưng. Sau khi suy xét kỹ càng, Đại Diễn tông quyết định thiết lập quan hệ ngoại giao với Viêm Hoa tông. Trong đó mặc dù gặp nguy hiểm thế nhưng bất luận một kỳ ngộ nào cũng sẽ có nguy hiểm đi kèm, chỉ có thể thoải mái mà đánh một trận. Coi như đặt một đống tiền cược lên Viêm Hoa tông đi.
Trong tông môn cũng có một vài vị trưởng lão cho rằng không thể thiết lập quan hệ ngoại giao với Viêm Hoa tông, đó là hành động đắc tội Thánh Đường tông. Tới giờ, Thánh Đường tông đối xử với bọn họ cũng vô cùng lấn áp, can thiệp vào đủ loại quyết định trong tông môn bọn họ
Giống như tông môn bọn họ đã trở thành một tông môn phụ thuộc của Thánh Đường tông vậy, điều này làm cho tông chủ Đại Diễn tông rất không vui.
Vào lúc này, lại có đệ tử canh giữ ở cửa sơn môn vội vã chạy vào báo:
- Trưởng lão, bên ngoài sơn môn có sứ giả của Đại Hùng Bảo tông cầu kiến.
Đối với tên đệ tử này mà nói, tình huống bây giờ có vẻ kỳ quái, không biết vì sao mà cứ một người lại một người kéo nhau tới đây.
Hỏa Dung cười:
- Mời sứ giả vào đi.
- Không ngờ người của Đại Hùng Bảo tông cũng tới.
Bạch Tùng lại không quá kinh ngạc, chỉ là không ngờ bây giờ không chỉ có Đại Diễn tông bọn họ muốn duy trì mối quan hệ với Viêm Hoa tông, mà ngay cả Đại Hùng Bảo tông cũng có ý định vậy.
- Bạch Tùng trưởng lão, xin chờ chốc lát. - Hỏa Dung nói.
Bạch Tùng gật đầu:
- Không sao cả.
Mà trong lúc Hỏa Dung đã tiếp khách, thì Lâm Phàm đang bế quan sáng tạo công pháp trong mật thất cũng đang treo một bộ mặt ghét bỏ.
“Thánh Mẫu Thiên Tâm công.
Phẩm cấp: Thiên cấp thượng phẩm.
Đặc tính: Thánh mẫu chi tâm.”
Trong mấy ngày này, hắn thí nghiệm vô số lần, cuối cùng chỉ thành công duy nhất một cái công pháp thiên cấp thượng phẩm này.
Chỉ là phần hướng dẫn sáng tạo công pháp thiên cấp của cái này thì lại để trống một tờ, hàng công pháp thứ hai thì bât ngờ ghi lại môn công pháp này.
- Đùa à, thứ quỷ quái này sao mà tu luyện, sao lại xuất hiện cái loại quỷ quái không hiểu ra sao thế này.
Hắn quả thực nghĩ không thông, quả nhiên sáng tạo công pháp là việc vô cùng khó khăn. Mà nếu muốn sáng tạo ra công pháp thích hợp nhất với bản thân thì lại càng khó khăn hơn nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận