Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 417: Tông Môn Đại Loạn

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
--------------------
- Lên đường bình an. - Lâm Phàm vẫy tay với sứ giả của hai tông đã đi xa.
Đệ tử hai tông cũng là ba bước lại quay đầu nhìn vẫy tay. Ở Viêm Hoa tông bọn họ được coi trọng, tâm tình rất sung sướng, thậm chí loại cảm giác này khó có thể diễn tả bằng lời.
Hỏa Dung nhìn Lâm Phàm ý cười đầy mặt thật sự là không hiểu nổi, không biết rốt cuộc tên này bị làm sao. Quá hiếu khách, quá tốt tính, có vấn đề lớn. Còn nếu nói đây là bản tính của tên nhóc đó có đánh chết ông cũng không tin.
Thời điểm Hỏa Dung chuẩn bị mở miệng thì lại phát hiện vẻ mặt tên nhóc kia có gì đó không đúng.
- Thánh Đường tông thật đúng là điên rồi, lại dám bôi đen danh tiếng của bản phong chủ với bên ngoài. - Lâm Phàm nghiến răng nghiến lợi. Nếu không phải hắn đi ra tiếp đón hai vị sứ giả này, thì hắn thật sự không biết Thánh Đường tông đã bôi đen mình thành bộ dạng gì.
Hắn biết được nội dung mà Thánh Đường tông lan truyền từ miệng một tên đệ tử nói rằng:
- Phong chủ Vô Địch phong của Viêm Hoa tông là một tên đê tiện, vô sỉ, trộm cắp, người người oán trách, lạm sát....
Lúc này Lâm Phàm lại hít sâu một hơi:
- Chịu đựng, đi tu luyện trước, chờ tới thời cơ thích hợp nhất định phải bắt Thánh Đường tông trả giá thật lớn.
Hắn đã quyết định, lúc hắn đạt tới Bán Thần thì không làm chuyện gì cả, trực tiếp đi tới Thánh Đường tông để cho đám người kia biết được thực lực của mình. Dám vu oan bôi nhọ mình như thế với bên ngoài, thật sự khiến người ta phẫn nộ mà.
- Hôm qua với hôm nay làm sao vậy? Không giống ngươi chút nào. - Hỏa Dung hỏi.
Ẩn giấu tức giận vào trong lòng, Lâm Phàm kinh ngạc nói:
- Không sao cả, rất bình thường mà, ta chính là như vậy không hề có bất kỳ biến hóa nào, vẫn rất thân thiện mà.
Hỏa Dung lúng túng nở nụ cười, nếu như tin lời tên nhóc này nói thì gặp quỷ rồi.
- Đi về thôi. - Hắn hiện tại phải vội vã trở về sáng tạo công pháp, bây giờ giá trị khổ tu cần có thật sự quá to lớn rồi, nếu cứ tiếp tục như thế này thì không biết phải đợi tới ngày tháng năm nào nữa.
Hơn nữa tấn thăng tới Bán Thần kỳ cần bao nhiêu giá trị khổ tu lại là một ẩn số, nếu như quả thật chỉ là 100 triệu thì cũng không quá khó khăn. Chỉ sợ 100 triệu không đủ.
Ngọn núi Thiên Tu.
- Sư huynh, đồ nhi của huynh bị làm sao vậy? Vì sao trong chốc lát đã biến thành người khác rồi.
Hỏa Dung hỏi:
- Huynh nói xem, đó có phải là bị tâm ma khống chế không. Dù sao thì tâm ma giỏi về ẩn giấu có đôi khi rất khó phát hiện.
- Đệ mới bị tâm ma khống chế ấy. Đây là bản tính của đồ đệ ta, không có bất cứ vấn đề gì cả.
Thiên Tu trừng mắt nhìn Hỏa Dung. Tên này dám nghi ngờ đồ đệ ông, đây là nói xấu mà.
Đối với hành động lần này của đồ đệ, ông rất thỏa mãn, quả thực không tệ.
- Bản tính...
Hỏa Dung lúng túng sau đó lắc đầu. Nói chuyện với hai thầy trò này nhất định là không hỏi ra cái gì, trong lòng lại càng thêm kỳ quái, rốt cuộc là chịu đả kích cỡ nào mới thành như vậy.
Trong mật thất.
- Cái "Thánh Mẫu Thiên Tâm công" này mình tuyệt đối không thể tu luyện nhưng có thể giữ lại, nếu như gặp được người thích hợp có thể đưa cho họ tu luyện cũng là một lựa chọn tốt.
Hắn nghĩ tới chuyện này thì nở nụ cười rồi không hề dây dưa mà trầm luân vào trong tuần hoàn tự nghĩ ra công pháp sau đó giết chết mình.
- Sư huynh đã mạnh tới như vậy mà còn không ngừng nâng cao tu vi của chính mình, thật khiến người ta kính nể.
Lữ Khải Minh nhìn về phía mật thất bị phong bế, sau đó cầm bút dính lên đầu lưỡi một cái, viết lên một tờ giấy trắng:
- Biển học vô bờ.
Sau đó hài lòng thu sổ nhỏ vào trong ý chí, đây là bảo bối của gã, người nào cũng không thể lấy đi.
Vài ngày sau.
Mỗi một đệ tử thậm chí con dân của Đại Diễn tông và Đại Hùng Bảo tông đều biết, tông môn đã thiết lập quan hệ ngoại giao với Viêm Hoa tông. Nhất là con dân bình thường, bọn họ không phải tu luyện, mỗi ngày chỉ cần siêng năng cần cù, thời gian nhàn rỗi đều là để tám nhảm.
Bên trong trà lâu, có một người đọc lớn.
- Mấy ngày trước, tông ta đi Viêm Hoa tông bàn việc thiết lập quan hệ ngoại giao, quá trình hoàn mỹ, được Viêm Hoa tông tiếp đãi nhiệt tình. Lâm phong chủ của Vô Địch phong còn tự mình đứng ra dẫn dắt sứ giả và đệ tử tông ta qua sát Viêm Hoa tông, còn biếu tặng các đệ tử đan dược huyền giai thượng phẩm làm lễ gặp mặt.
- Không thể nào, sao ta lại nghe nói, phong chủ của Vô Địch phong - Viêm Hoa tông là một ác nhân, chuyên làm mấy chuyện trộm gà trộm chó.
Một người đàn ông áo trắng nhìn giống như người đọc sách, vươn tay chỉ vào trang giấy trong tay:
- Ngươi xem, trên này có viết, lời đồn bên ngoài đều là giả. Phong chủ Vô Địch phong của VIêm Hoa tông, tao nhã tràn đầy nhiệt tình và ước mơ hòa bình.
- Mà tất cả những lời nhạo báng đó đều là do Thánh Đường tông lần trước đi gây chuyện ở Viêm Hoa tông, bị vị phong chủ Vô Địch phong này trấn áp nên oán hận, trả thù vị phong chủ Vô Địch phong kia.
- Vị phong chủ này không đơn giản, tu vi rất cường đại. Mà người cường đại như vậy lại tự mình đứng ra dùng quy cách cao nhất tiếp đãi sứ giả tông môn chúng ta, hy vọng hai tông thiết lập quan hệ ngoại giao tốt đẹp.
- Đồng thời, sắp tới đây tông chủ chúng ta cũng sẽ tới Viêm Hoa tông cùng trao đổi với tông chủ bên đó những công việc cụ thể khi thiết lập quan hệ ngoại giao.
Các con dân chung quanh gật đầu, có ấn tượng vô cùng tốt đối với Viêm Hoa tông chưa quen biết. Dù sao thân làm con dân tông môn như bọn họ cũng hy vọng tông môn được coi trọng, mà Viêm Hoa tông đối xử tốt như vậy với tông môn bọn họ đương nhiên lấy được hảo cảm của bọn họ rồi.
Thánh Đường tông.
- Đám hỗn láo này dám thiết lập quan hệ ngoại giao với Viêm Hoa tông, bọn họ là ăn gan hùm mật gấu rồi sao.
Chích Diệu Quân Chủ đứng trên đại điện nhìn nội dung trong tay vẻ mặt vô cùng khó coi.
- Thánh chủ, tông môn chúng ta nên xử phạt Đại Diễn tông và Đại Hùng Bảo tông, để cho bọn họ hiểu rõ hậu quả của việc này.
Gã không ngờ rằng, Viêm Hoa tông lại dám cất bước đánh vỡ sự cô lập, muốn thiết lập quan hệ ngoại giao với các tông môn khác.
Thiên Dụ Quân Chủ đứng ở đó như quả cầu to lớn nằm yên không có chút động đậy nào.
- Chích Diệu sư đệ nói có lý, quả thật nên xử phạt Đại Diễn tông và Đại Hùng Bảo tông, bằng không kẻ dưới sẽ khó phục tùng.
- Sư tỷ cũng đồng ý với cách nói của đệ rồi, thánh chủ còn suy nghĩ gì nữa. - Chích Diệu Quân Chủ nói.
Mà lúc này một gã quân chủ khác đi ra:
- Thánh chủ, việc này không nên vội, chuyện kỳ quái xảy ra gần đầy trong tông môn mới là việc cần điều tra rõ.
- Đán Ác sư đệ nói vậy là có ý gì? Tông môn chúng ta có thể xảy ra chuyện kỳ quái gì chứ? Nếu thật sự có chuyện này thì cũng là việc đệ phải đi giải quyết. Dù sao công việc trong tông môn là do đệ phụ trách. - Chích Diệu Quân Chủ nói.
Thánh chủ ngồi ngay ngắn trên bảo tọa nói:
- Nói đi, chuyện kỳ quái gì?
Đán Ác Quân Chủ gật đầu:
- Mấy ngày gần đây, tâm tình của đệ tử trong tông bất ổn, tài vật của mấy trăm vị đệ tử vô cớ bị mất, đồng thời bảo khố trong tông môn cũng có những tài phú bị thất lạc một cách khó hiểu.
- Bên trong tông có một vị Quân Chủ dùng quyền chức làm chuyện quan hệ nam nữ bừa bãi.
- Bên trong tông có một vị Quân Chủ dụ dỗ đệ tử tham gia hoạt động nào đó, khiến cho đệ tử không thể tu luyện làm cho các nhiệm vụ trong tông môn đều không thể hoàn thành.
- Còn có một vị Quân Chủ nhục mạ đệ tử trong tông, khiến cho hơn mười vị đệ tử bị nhục nhã tới thần trí mơ hồ.
- Bây giờ bầu không khí trong tông vô cùng hỗn loạn, xin thánh chủ điều tra rõ tình huống trong tông môn rồi hãy giải quyết ván đề ngoài tông.
Chích Diệu quân chủ cau mày:
- Đán Ác sư đệ, lời này của đệ rốt cuộc là đang nói tới ai, rốt cuộc là vị Quân Chủ đó có năng lực như thế nào.
Đán Ác Quân Chủ nói:
- Chích Diệu sư huynh, Quân Chủ mà đệ nói không phải một người mà chí ít có ba người, người làm cho tài phú của đệ tử trong tông vô cùng hao hụt còn chưa điều tra ra được.
- Rốt cuộc là những người nào?
Thánh chủ dò hỏi.
- Là ba vị sư huynh Thần Trật, Hỗn Loạn, Chế Tài. - Đán Ác quân chủ nói.
Đột nhiên! Một tiếng rống giận truyền vào trong đại điện tông môn:
- Hỗn Loạn, cái đồ hỗn láo nhà ngươi lại dám làm ra cái chuyện không bằng cầm thú này với đồ nhi của ta. Con bé là do ngươi nhìn từ bé tới lớn đấy.
Âm thanh tức giận vang vọng sau đó có tiếng nổ mạnh bộc phát.
Hỗn Loạn dùng một chiêu trấn áp người trước mặt:
- Ngươi ra tay với Quân Chủ là có ý gì? - Mà lão giả bị Hỗn Loạn trấn áp vẻ mặt phẫn nộ, thậm chí không thể tin được.
- Dừng tay. - Lúc này có mấy người xuất hiện.
Hỗn Loạn nhìn thấy người tới thì ôm quyền nói:
- Thánh chủ.
Lão giả bị trấn áp nhìn thấy người tới lập tức quỳ trên mặt đất:
- Thánh chủ, xin ngài làm chủ với, gã... Gã.
Lão giả cảm thấy thẹn tới mức nói không nên lời, tên đó không phải là người mà.
Thánh chủ nhìn về phía Hỗn Loạn:
- Rốt cuộc ngươi đã làm cái gì?
Hỗn Loạn bình tĩnh cũng không có cảm giác tội lỗi gì nói thẳng:
- Khởi bẩm Thánh chủ, đệ không làm gì cả, không biết vì sao sư đệ Càn Phù lại tức giận tới như vậy.
Càn Phù quỳ bên cạnh ngẩng đầu:
- Thánh chủ, gã thế mà không dám thừa nhận, đồ nhi của ta bị súc sinh này làm... làm vấy bẩn rồi.
Lời vừa nói ra lập tức khiến toàn trường xôn xao. Vô số đệ tử không thể tin nổi nhìn Hỗn Loạn Quân Chủ.
Thánh chủ hơi biến sắc hỏi:
- Ngươi thật sự làm như vậy?
Thánh chơi gái Hỗn Loạn nói:
- Thánh chủ, việc đó không hề ép buộc nên không được gọi là làm bẩn, là chuyện ngươi tình ta nguyện sao có thể nói là làm bẩn. Đệ đâu có tội gì.
Chích Diệu Quân Chủ liếc mắt nhìn xung quanh:
- Đi, dẫn đồ đệ của Càn Phù sư đệ tới.
Lúc này Càn Phù nhìn về phía Hỗn Loạn:
- Đồ súc sinh nhà ngươi, ngươi đã nhìn con bé lớn lên mà vẫn ra tay được.
Cũng không lâu lắm, đồ đệ của Càn Phù tới. Cô bé là một trong những đóa hoa của tông môn rất xinh đẹp, vóc dáng cũng khá, khóe mắt yêu mị, tóc dài màu vàng kim tản ra ánh sáng dưới ánh mặt trời.
- Đồ đệ, thánh chủ ở đây, con nói với thánh chủ đi có phải Hỗn Loạn kia cường bạo làm bẩn con không. - Càn Phủ hỏi.
Nữ đệ tử quỳ trên mặt đất:
- Thánh chủ, Hỗn Loạn Quân Chủ không có cưỡng ép làm bẩn con, mà là đệ tử tự nguyện.
Phụt!
Càn Phù nghe xong lập tức phun ra một búng máu trong lòng:
- Đồ nhi, không sao đâu, con cứ nói thật đi. Lão súc sinh này được bước một chân vào quan tài thì sao con có thể để ý tới lão chứ.
Hỗn Loạn Quân Chủ lên tiếng:
- Thánh chủ, việc là thế này. Lão phu đã lấy một viên đan dược thiên cấp hạ phẩm đạt thành giao dịch với nàng, nên chuyện này là ngươi tình ta nguyện làm theo nhu cầu. Ta không thể ỷ vào địa vị thân phận bản thân mà uy hiếp ép buộc nàng ấy.
- Vậy sao? - Thánh chủ dò hỏi.
- Đúng vậy.
Đồ đệ của Càn Phù xác nhận nói.
Ngay từ đầu, lúc Hỗn Loạn Quân Chủ nói với nàng câu đầu tiên "Bao nhiêu tiền" thì nàng còn kinh ngạc không hiểu ra sao, khi nàng hiểu rõ Hỗn Loạn Quân Chủ muốn ngủ với nàng thì nàng từ chối, bởi vì đây là chuyện không thể.
Chỉ là lúc Hỗn Loạn Quân Chủ lấy ra một viên đan dược thiên cấp hạ phẩm thì nàng đã không còn cách nào từ chối nữa. Dù Hỗn Loạn Quân Chủ không xem nàng là người trưởng thành cũng không sao.
Đây chính là một viên đan dược thiên cấp hạ phẩm đó, bao nhiêu người muốn cũng không có được, mà nàng chỉ cần đồng ý giao dịch với Hỗn Loạn Quân Chủ là lấy được rồi, thật sự quá đơn giản. Dù sao loại chuyện ngủ với người khác cũng không phải chuyện gì to lớn.
Trong nhóm Thánh tử bình thường cũng có loại hoạt động như vậy, đã thành thói quen rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận