Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 418: Cho Dù Là Như Vậy Thì Cũng Không Cách Nào Ngăn Cản Ta Lấy Việc Giúp Người Làm Niềm Vui

Thánh Đường tông, sơn môn khẩu.
Càn Phù Vô Thần đứng ở đó miệng lẩm bẩm.
- Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, nhất định là đồ nhi bị tên hỗn đản Hỗn Loạn kia đe dọa nên mới có thể nói ra những lời này.
Khi ở hiện trường, lúc Thánh Chủ nói ra mấy câu nói, ông ta cũng không còn tiếp tục tin tưởng tông môn nữa.
- Hỗn Loạn, sau này chú ý hình tượng, cho dù là ngươi tình ta nguyện cũng không thể không biết phân biệt lớn nhỏ như thế.
Đây là thiên vị, không phải là thực lực bản thân chưa vào Bán Thân, chỉ có Thiên Cương Cảnh Cửu Trùng, không cách nào trở thành chủ lực tông môn, cứ như thế bị quyền lực nghiền ép.
Càn Phù tự mình bổ não. Đồ nhi nói những lời này chắc hẳn là không muốn liên lụy đến người làm sư phụ như mình đây mà. Càng nghĩ càng tức giận, đau lòng.
- Hỗn Loạn, lão phu tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi.
Thù hận nồng đậm bùng cháy trong lòng của Càn Phù, nếu như trời đất đã bất công như thế, hắn liền muốn thay trời hành đạo.

Thần Trật Sơn Phong.
- Mua rồi thì không đổi ý, mua rồi thì không đổi ý nha!
Từ xa đã nghe thấy tiếng nói của Thần Trật Quân Chủ, kèm theo đó còn có tiếng kêu của các đệ tử:
Đại! Đại! Đại!
Tiểu! Tiểu! Tiểu!
Hiện trường huyên náo, vô số đệ tử ở trong đó hoàn toàn bị cuốn vào trong canh bạc mà Thần Trật Quân Chủ phổ cập. Một đêm trở nên giàu có không còn là truyền thuyết. Đối với mỗi một đệ tử mà nói, bọn họ đều muốn thắng. Lần trước có một đệ tử từ chỗ Thần Trật Quân Chủ thắng được một viên đan dược Địa gia thượng phẩm, làm chấn kinh cả một vùng.
Bàn đánh bạc đầy người bu kín. Thần Trật ở trần, ánh mắt đầy máu, nhìn chòng chọc vào đống tài sản ở trên bàn đánh bạc, ván này chơi hơi lớn, thua thì sẽ rất đau lòng. Các đệ tử ở xung quanh, cũng chìm đắm trong mê muội, quên hết tất cả.
- Các ngươi đang làm gì vậy?
Thánh Chủ trầm mặt, không ngờ tới trong tông môn lại phát sinh chuyện như thế này. Ba vị Quân Chủ bây giờ thật sự quá không ra gì.
Thần Trật hét một tiếng kinh sợ, mọi người sợ hãi đến biến sắc.
- Tất cả không được động đậy. Thánh Chủ sư huynh, đợi một chút. Thắng thua là ngay vào lúc này, mở...
Máu trong người Thần Trật sôi trào, vào thời khắc này, ông ta cảm thấy máu trong người mình đang muốn bùng nổ.
- Ha ha ha, tiểu.
Ầm!
Một cỗ sức mạnh cuồn cuộn từ trên hư không đột nhiên rơi xuống, trúng vào bàn đánh bạc, tất cả các đồ vật trên bàn bị đập nát.
- Quỳ xuống hết cho ta.
Thánh Chủ nổi giận, không ngờ Quân Chủ tông môn ngang nhiên dẫn dắt đệ tử chơi những thứ này, cho dù ông đến cũng không khiến cho những đệ tử này sợ sệt, ánh mắt của nguyên một đám người đều nhìn chằm chằm vào bàn đánh bạc, giống như đồ vật ở trên đó mới là vật thu hút người nhất.
Vào thời khắc này, vùng của Đồ Thánh Thần Trật bị Thánh Chủ gây tổn thất nặng nề, ông ta đứng ngây người ở đó.
Tứ đại Thánh Giả tề tụ ở Thánh Đường tông, đủ để mang đến sự biến hóa long trời lở đất.

Lâm Phàm ở trong mật thất, không ngừng sáng tạo công pháp nhưng lần nào cũng thất bại.
- Đây rốt cuộc là vận khí gì mà không thể thành công, thật muốn nổi điên mà.
Chỉ cần cảm thấy tình trạng của bản thân không bình thường, liền rút kiếm trực tiếp giải quyết.
Thoáng một cái lại mấy ngày trôi qua.
Vô Địch Phong rất yên bình, đột nhiên một giọng cười mừng như điên vang vọng, cho dù là cửa đá của mật thất rất dày cũng khó mà ngăn cản.
- Ha ha ha, cuối cùng cũng thành công rồi, cái đặc biệt này thật sự quá khó khăn rồi.
Lâm Phàm tâm tình vui sướng, thở phào nhẹ nhõm. Trải qua sự nỗ lực gian khổ cuối cùng cũng tạo ra được công pháp.
“Phạm Ma Vô Song Pháp
Phẩm cấp: Thiên giai thượng phẩm
Đặc tính: Phàm Ma thân thể, vô song, Phật Ma trong chớp mắt, thân thể tăng đến cực hạn, tốc độ tăng đến cực hạn, khứu giác tăng đến cực hạn.”
Lập tức, khi lĩnh ngộ môn công pháp này, sức mạnh trong cơ thể hoàn toàn trở nên cuồn cuộn dâng lên. Khí tức hỗn tạp này bao quanh thân thể, bao phủ toàn bộ mật thất.
- Môn công pháp này quả thực rất mạnh, mỗi giây ba mươi điểm giá trị khổ tu, so với Thánh Mẫu Thiên Tâm Công kia còn nhiều hơn năm điểm. Đây chẳng lẽ cho dù là Thiên giai thượng phẩm công pháp cũng chia ra mạnh yếu hay sao?
Hắn có chút nghi hoặc nhưng cảm nhận loại sức mạnh bên trong cơ thể, cảm giác này giống như có sức mạnh ẩn giấu vậy.
- Căn cứ theo tình hình này, bước vào Bán Thần cũng không khó.
Tế bào của cơ thể không ngừng nuốt chửng nguồn sức mạnh này, bên trong cũng không ngừng tăng trưởng. Nhưng bây giờ những gì mà bên trong cần thực sự là quá nhiều rồi, mênh mông như biển, muốn bước vào Bán Thần cũng không dễ như thế. Hắn đọc thầm trong lòng:
- Lĩnh ngộ!
Chí Lực Chân Giới Công chính là công pháp Lực Đế Chi Chủ tu hành, nhưng mà hắn chỉ tu luyện đến tầng thứ tư. Tiêu hao mười lăm vạn điểm tích lũy.
“Chí Lực Chân Giới Công (Tầng một)
Đặc tính: Sức mạnh”
Nhìn thấy đặc tính này khiến hắn có chút khó hiểu, lĩnh ngộ xong tầng một cũng chỉ có được hai chữ 'Sức mạnh', cái giống gì vậy?
Chẳng qua, hắn quả thực cảm nhận được trong cơ thể có một cỗ sức mạnh bộc phát ra ngoài, hơn nữa còn vô cùng to lớn.
- Không hổ là một môn công pháp tốt, thật đúng là rất mạnh, tầng đầu tiên đã có thể khiến người khác có hứng thú đến như vậy, hoàn toàn chính ra chế tạo riêng, để Lực Đế Chi Chủ tu hành ngược lại có chút lãng phí.
Đối với những lời này, nắp quan tài của Lực Đế Chi Chủ cũng không đè ép được rồi.
Lâm Phàm lại thầm lẩm bẩm:
- Tiếp tục nâng cao.
Tiêu hao hai mươi lăm vạn đểm tích lũy… Tiêu hao bốn mươi vạn điểm tích lũy
“Chí Lực Chân Giới Công (Tầng ba)
Đặc tính: Sức mạnh Áo Nghĩa, Chân Vũ”
Tăng đến tầng thứ ba vậy mà chỉ có hai đặc tính, nhưng mà cảm giác không hề giống nhau. Hai đặc tính này không giống bình thường, không đơn giản như mình nghĩ.
- Chỉ có tiếp tục suy diễn thêm, xem xem cấp độ phía sau cùng là như thế nào… Thăng cấp!
Liên tục thăng cấp đến nỗi điểm tích lũy không cách nào chống đỡ.
“Chí Lực Chân Giới Công (Tầng năm)
Đặc tính: Sức mạnh Áo Nghĩa, Chân Vũ Chi Lực, Lực Thần Hư Giới.”
Oanh!
Lập tức, một cỗ sức mạnh cuồn cuộn, từ trong cơ thể bộc phát ra, bên trong cơ thể càng hình thành một dòng lũ sức mạnh, tế bào điên cuồng nuốt lấy dòng sức mạnh này, tăng cường trong thân thể.
- Cỗ sức mạnh này rất cường hãn, đồng thời....
Ầm!
Làn da nứt ra, rõ ràng chi tiết vẫn chưa đầy đủ nhưng lại có tình trạng như vậy mà không hề đau đớn chút nào. Có điều nhìn thấy da toàn thân nứt ra, máu thịt bên trong hoàn toàn không có, cũng là một loại tra tấn.
- Cái này thật khó nói, không phải sẽ lại bành trướng thêm lần nữa chứ?
Hắn cảm thấy sức mạnh ẩn chứa của mình càng ngày càng mạnh, môn công pháp này quả thật rất mạnh. Đặc biệt là sau tầng năm, tất cả sức mạnh bộc phát ra ngoài, còn nhiều hơn so với tổng hợp tất cả các sức mạnh ở phần đầu. Da thịt bị nứt ra không cách nào liền lại, điều này khiến hắn cảm thấy rất nghi hoặc, mà trong da thịt này có một loại sức mạnh nhiễm ở bên trên, ăn mòn máu thịt. Lập tức, một loại sức mạnh tinh thần xông vào trong đầu rất nhanh, liền trực tiếp bị coi thường.
- Thật muốn cảm thụ một chút, đây rốt cuộc là tinh thần xung kích gì, chỉ tiếc là thân thể bất tử không chú ý đến tinh thần uy áp, thật khó có thể cảm thụ được đau đớn.
Hắn rất khổ não, lúc luyện tập đi kèm với một loại đau đớn nhưng thật ra lại là một loại hưởng thụ. Người khác luyện tập rất đau khổ nhưng mà có thể cắn răng nhẫn nhịn mà qua, đây chính là rèn luyện ý chí, rèn luyện khả năng chịu đựng. Có điều rất đáng tiếc, ý chí của hắn không gì có thể xâm nhập, đau khổ là gì càng không thể biết, cho nên tất cả đều là khiến cho người khác cảm thấy bất đắc dĩ như thế.
Rất nhanh, da thịt bị nứt ra dần dần khép lại, hiển nhiên thời gian tra tấn đã trôi qua và bản thân đã vượt qua được.
- Chân Vũ Chi Lực.
Đứng dậy, năm ngón tay thành quyền, thử nghiệm đặc tính. Trong nháy mắt, hắn cảm thấy thân thể mình hình như có chút biến hóa, cánh tay có văn phù màu đen hiện lên, đấm ra một quyền.
Không có cảnh tượng hoa mỹ, chỉ là mảnh hư không trước mắt đột nhiên trũng xuống, một cỗ sức mạnh bộc phát ra, trực tiếp xuyên qua, đánh vào vách tường của mật thất, thậm chí không có chút ngăn cản nào, phá vỡ bức tường.
Ầm ầm!
Vô Địch Phong chấn động, sức mạnh trực tiếp xuyên qua cả ngọn núi, hướng về đất trời nơi phương xa.
Đệ tử trên ngọn núi kinh hãi, không biết là có chuyện gì, chỉ cảm thấy đất rung núi chuyển, hình như đỉnh núi đều muốn sụp đổ.
- Ai da, suýt nữa thì đã lấy mạng của bản tôn rồi!
Quấn quanh ngọn núi Lão Hắc, vốn đang trong thời gian tu luyện. Đột nhiên một cỗ khí tức khủng bố truyền đến, trực tiếp xuyên qua khe hở ngọn núi, tuy là không đụng phải nhưng mà hình thành sức mạnh xung kích, bên ngoài bị cắt đứt.
- Sức mạnh thật lớn!
Lâm Phàm nắm chặt ngón tay, càng khống chế sức mạnh lại càng kinh khủng.
- Ha ha ha, lại mạnh lên rồi, còn có đặc tính chưa thử qua, nếu như thử nghiệm một phen sợ là sẽ rất kinh khủng.
Tuy rằng bên trong chỉ tăng một phần ba nhưng không biết vì sao hắn lại tăng phồng rồi, rất có tham vọng chiến đấu. Đẩy cửa đá ra, bước vào mật thất.
- Không thể lãng phí thời gian nữa rồi, cần tiếp tục quét chút điểm tích lũy, lần này đến tông môn nào đây?
Hắn cúi đầu trầm tư. Bỏ qua Nhật Chiêu tông đi, không có nhiều ý nghĩa, Thánh Đường tông có chút xa, vậy thì đi Hải Thần tông là được rồi. Tông môn đó đã từng tạo ra tổn thương rất lớn đối với Viêm Hoa tông, vô số con dân bình thường đều bị đánh giết, thậm chí còn bị dùng để tu luyện tà công. Thật không thể nhẫn nhịn được!
- Đồ nhi, ngươi có phải lại muốn ra ngoài?
Lúc này, Thiên Tu xuất hiện, nhìn Lâm Phàm.
- Dạ, đồ nhi cảm thấy thời tiết gần đây không tồi, cũng đúng lúc muốn ra ngoài hành hiệp trượng nghĩa, nhìn xem thế gian có ai rơi vào gian khổ để đồ nhi cứu giúp một phen.
Lâm Phàm oai phong lẫm liệt nói.
- Ra khỏi tông môn mang theo cái này.
Thiên Tu vứt một món đồ. Lâm Phàm nhìn một chút, sững sờ, không hiểu cho lắm.
- Sư phụ, đây là?
Thiên Tu cười:
- Đồ nhi, tông của ta hành hiệp trượng nghĩa không cần để lộ thân phận, đây chính là truyền thống tốt đẹp của tông ta, nhớ kỹ không được vứt đi, nghe lời thầy, đeo lên đi.
Lâm Phàm bất lực thở dài:
- Haiz… Sư phụ nói rất đúng, làm việc tốt không cần lưu danh. Vậy đồ nhi nhận ạ.
Một cái mặt nạ!
Đối với hắn mà nói, có cái này cũng không thể quang minh chính đại làm việc, đây là lén lén lút lút, căn bản không phải là phong cách của hắn.
- Đồ nhi, chuẩn bị đi tông môn nào?
Thiên Tu hỏi. Ngược lại có chút lo lắng, đừng có chọc tới cường tông, không là tới lúc đó, cho dù là không để ý đến mặt mũi cũng không thể chơi xấu mà qua.
- Hải Thần tông.
Thiên Tu khẽ nhíu mày:
- Sao lại nghĩ tới đến Hải Thần tông rồi? Tông môn đó đối với Viên Hoa tông của ta không phải là hữu hảo à.
Lâm Phàm cười:
- Sư phụ, không hữu hảo là chuyện của họ nhưng không cách nào ngăn đồ nhi hữu hảo với họ.
- Ừ, vậy thì tốt, đồ nhi đi đi, nhớ đeo cái này lên, có thể che giấu thân phận của con, tuyệt đối sẽ không có người biết con là ai. Giúp người không để lại tên mới là chân lý.
Thiên Tu cười nói, nhưng làm có sao có thể không biết đồ đệ bảo bối này của mình muốn làm gì.
- Vâng.
Lâm Phàm gật đầu, chui vào hư không, trực tiếp rời tông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận