Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 419: Ta Tên Là Chính Nghĩa

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------
- Sư huynh nên dạy dỗ lại rồi, ngày ngày ra ngoài gây chuyện, sẽ có ngày gây ra chuyện lớn.
Ngay khi Lâm Phàm rời đi, Hỏa Dung xuất hiện bên cạnh Thiên Tu, nhìn về trời đất phương xa có chút cảm thán. Thực lực đã mạnh đến như vậy, cũng nên tu thân dưỡng tính, cảm ngộ đạo lý trời đất nhưng lại giống như một đứa trẻ vậy, tâm không định được.
- Sư đệ, đệ không hiểu.
Thiên Tu lạnh nhạt nói, cũng không nói thêm gì. Hỏa Dung ngẩn người nhìn sư huynh, lại là ta không hiểu, vậy phải đạt đến mức độ nào mới được xem là hiểu.
- Thầy phải đi bế quan, gần đây tông chủ Đại Diễn tông và Đại Hùng tông muốn đến đây xác định việc thiết lập quan hệ ngoại giao, để tông chủ sư huynh làm tốt việc chuẩn bị.
Vừa dứt lời Thiên Tu liền trở lại đỉnh núi, ông phải cảm ngộ thật tốt đồ vật trong Thiên Không Thành, đó bước ngoặt chuyển tiếp của Thần, còn phải tốn chút công phu.
- Thần cái rắm gì, đồ vật để lại mơ mơ hồ hồ, khiến người ta không thể đoán được, giống như giải đố vậy.
Thiên Tu trong lòng không vui, nếu như lúc còn trẻ dám chắc sẽ sẵn lòng giải đố nhưng bây giờ cũng đã từng tuổi này rồi, nào đâu còn đầu óc để mà đi đoán mấy đồ vật để lại này là cái gì.
Lúc này, Lâm Phàm trong hư không nhanh chóng xuyên qua, hư không ở xung quanh như dòng lũ nhường đường, không có bất kỳ trở ngại nào.
- Thiên Hà Vương Đỉnh vẫn là bảo bối của Hải Thần tông, bây giờ sư phụ cho mình cái mặt nạ, vậy chính là để cho mình che giấu thỏa đáng một chút, không nên quá trắng trợn. Về phần đối phương có thể nhận ra hay không, không liên quan đến mình.
Nhìn cái mặt nạ trong tay chất liệu rất mềm dẻo, mang lên mặt lại rất thoải mái, mát mẻ, không hề ngột ngạt. Quả thật là đồ vật tốt. Lúc này, hắn nhìn thấy phía dưới có dị dạng xuất hiện.
- Ban ngày ban mặt vậy mà vẫn có người cướp bóc, này thật là gan to bằng trời.
Trực tiếp hạ xuống, nhìn xem rốt cuộc là tình huống gì.
- Cướp, tất cả không được động đậy, lão tử chỉ cướp của không giết người, đó là quy tắc.
Một gã đại hán đầu trọc, cầm trong tay đại khảm đao, nói chuyện lắp ba lắp bắp cùng một đám tiểu đệ đứng phía sau.
Một tên tiểu đệ xấu xí nhỏ giọng nói:
- Đại ca, cứ trực tiếp giết bọn họ, bảo đảm sẽ không có bất cứ chuyện gì.
Đây là đội buôn bị cướp, thành viên của đội buôn quỳ ở đó không dám lộn xộn, khi nghe thấy bọn cướp này có người nói muốn giết bọn họ, dọa bọn họ sợ đến mặt trắng bệch, đổ mồ hôi lạnh.
Gã đại hán đầu trọc trực tiếp một tát vỗ tiểu đệ xấu xí lệch sang một bên.
- Ngươi... ngốc à, giết hết rồi sau này chúng ta cướp cái gì? Nhất định phải chừa đường sống, sau này bọn họ chắc chắn còn phải đi qua chỗ này, tới lúc đó chúng ta lại cướp, không phải có làm ăn rồi sao?
Tiểu đệ ban đầu không hiểu nhưng khi nghe thấy những lời này của đại ca lập tức cảm thấy có lý, khi nhìn thấy nữ tử trong đội buôn này thì động phải sắc tâm.
- Đại ca, vậy không giết nữ, để cho chúng ta khà khà khà....
Ba!
Gã đại hán đầu trọc lại tát thêm một cái:
- Ngươi... ngốc thật! Nếu như nữ tử đó có thai rồi vậy chúng ta... không phải có con tin trong tay đối phương rồi hay sao, về sau ngược lại uy hiếp chúng ta, chúng ta còn phải nghe lời của người ta, đúng không?
Tiểu đệ sững sờ, lập tức làm theo tình hình này sùng bái nhìn đại ca.
- Đại ca, người nói quá có lý rồi.
Một đám đệ tử đằng sau, cũng đều sùng bái vô cùng.
- Có ý nghĩa, thật đúng là có ý nghĩa.
Lúc này, Lâm Phàm từ trên không trung hạ xuống, nghe thấy lời nói của tên cướp đầu trọc này, hắn mém tí nữa phun ra một ngụm máu. Dựa vào trí thông minh này còn cướp bóc, không bị người đánh là may lắm rồi.
- Ngươi... là kẻ nào.
Gã đại hán đầu trọc thấy có người từ trên trời hạ xuống thì không khỏi kinh hãi, có thể từ trên trời hạ xuống, vậy chắc chắn là không yếu.
- Cứu mạng.
Thành viên của đội buôn, nhìn thấy có người tới cũng là cầu cứu. Bọn họ ban đầu tưởng là bọn cướp này là một tên ngốc nhưng mà không ngờ tới, thực lực của thủ lĩnh bọn cướp lại mạnh đến vậy, trong bọn họ có người có tu vi Địa Cương Ngũ Trùng đều không phải đối thủ của đối phương.
- Ta là ai? Vấn đề này đợi lát nữa mới nói cho các ngươi.
Lâm Phàm đạp về phía trước một bước để cho bọn cướp không thể động đậy. Sau đó nhìn về phía đội buôn đang quỳ dưới đất.
- Các ngươi đi đi.
Những thành viên trong đội buôn đó nghe thấy lời này liền thử nhúc nhích một cái, phát hiện bọn cướp không thể động đậy, sau đó liền nhanh chóng dẫn đoàn xe rời khỏi, chạy nhanh hơn bất kỳ ai.
Tên cướp đầu trọc nhìn thấy đội buôn chạy rồi, cuống lên:
- Huynh... đệ, ngươi lăn lộn ở con đường nào vậy, cướp cũng có đạo, cũng phải phân biệt trước sau, ngươi muốn cướp của chúng ta, ít nhất cũng cho chúng ta cướp của bọn họ chứ.
- Haiz.
Lâm Phàm lắc lắc đầu, ngược lại cũng không ngờ đến, vậy mà lại có kẻ cướp ngu xuẩn đến như vậy.
- Cho các ngươi một màn tạo hóa, muốn hay không?
Hắn nghĩ đến công pháp mà mình sáng tạo ra “Thánh Mẫu Thiên Tâm Công”
Loại công pháp này tương đối tà môn, hắn không muốn tu luyện mà để bọn cướp này tu luyện cũng là xem thử, Thánh Mẫu Chi Tâm này, có thể khiến bọn họ thay đổi hay không.
- Tạo... tạo hóa là đồ vật gì, muốn cướp gì thì cướp, nhưng không được cướp mạng.
Tên cướp đầu trọc nói.
Lâm Phàm ngược lại lười nói chuyện với bọn họ mà nhấc tay, trên ngón tay ngưng tụ lại một điểm sáng, sau đó chấm một ngón tay vào, thâm nhập vào trong đầu của thủ lĩnh bọn cướp.
- Có một chút tác dụng, tu vi Địa Cương Cảnh Lục Trùng, làm kẻ cướp ngược lại có chút đáng tiếc, xem thử hiệu quả cuối cùng như thế nào.
Một chưởng đánh ra, trực tiếp giúp tên cướp đầu trọc này vận hành công pháp, đạt đến công pháp nhập môn.
- Quả nhiên, có Thánh Mẫu Chi Tâm hiện lên rồi.
Hắn liên tục kiểm tra tình trạng bên trong cơ thể của đối phương, có một trái tim màu trắng thay thế trái tim nguyên bản.
- Đại công cáo thành.
Sau đó trực tiếp rời khỏi, trái lại cũng không dừng lại.
Thiên giai thượng phẩm công pháp “Thánh Mẫu Thiên Tâm Công”, bọn cướp này thế mà kiếm bộn rồi, chỉ là Thánh Mẫu Chi Tâm này khiến cho người khác không thể dự đoán, hậu quả e là rất kinh khủng, chỉ hi vọng đối phương có thể chống đỡ.
- Ha ha ha.
Lâm Phàm cười, lúc mà sáng tạo ra môn công pháp này hắn cũng bị dọa cho phát sợ, vậy mà lại tạo ra loại công pháp tu luyện Thánh Mẫu Biểu này, thật đúng là cường hãn vô cùng.
- Haiz, không ngờ đến ra khỏi tông môn liền làm được một chuyện tốt, khiến cho bọn cướp hung hãn tàn bạo trở thành Thánh Mẫu, quả thật là không tồi.
Trong Hải Thần tông cảnh, một thân ảnh màu trắng xuất hiện trong hư không.
- Nơi này chính là Hải Thần tông.
Hắn đến Hải Thần tông cũng không phải tới chơi mà là đến tu hành, làm việc tốt, sau đó lấy mặt nạ sư phụ tặng đeo lên, đem diện mạo vốn có che lại.
- Bộ dáng hiện tại, có lẽ sẽ không có ai nhận ra mình là ai nữa rồi.
Ầm ầm!
Trong mảnh Hải Sâm ở phía xa kia, có tiếng nổ truyền đến, cây cối nghiêng đổ ngã.
- Sư huynh, đây là Thiên Cương Đại Yêu, chỗ này sao lại có Thiên Cương Đại Yêu cơ chứ.
Một tên đệ tử Hải Thần tông thần sắc hoảng hốt, hận không thể mọc ra thêm mấy cái chân, hắn đâu có ngờ tới, sẽ hấp dẫn Thiên Cương Đại Yêu ra tới.
- Mau chạy đi, Thiên Cương Đại Yêu không phải là thứ mà chúng ta có thể đối đầu.
Một nam tử tăng tốc chạy về trước, là đệ tử tông môn, Địa Cương Cảnh Thất Trùng, dẫn các sư đệ đến đây rèn luyện nhưng nào có ngờ đến giết giết sát sát, liền đem Thiên Cương Đại Yêu dẫn đến đây.
Mảnh rừng rậm này tuyệt đối không thể có sự tồn tại của Thiên Cảnh Đại Yêu, dù sao Đại Yêu cấp bậc này đều đã đến phía nam rồi. Lúc này, tiếng rống chấn động truyền đến, một con yêu thú giống như thằn lằn, phần lưng mọc đầy gai ngược, thân dài mấy chục trượng, từ trên trời hạ xuống, bốn chân chạm đất, cả mảnh đất đều chấn động cả lên, có thể nói là đất rung núi chuyển. Hung uy khủng bố tràn ngập ra khiến cho các đệ tử muốn chạy trốn, đều đổ mồi hôi lạnh, cảm thấy hôm nay e là phải chết ở nơi này rồi.
Lúc này, thằn lằn yêu thú gào thét một tiếng, có sóng âm từ trong miệng bộc phát ra, mấy đệ tử này chấn động, tâm thần phát run, thất khiếu có vết máu chảy ra.
- Sư huynh, cứu ta.
Chính vào lúc này, một tên đệ tử bị vấp té, té ngã trên mặt đất, vươn tay ra, nắm lấy phía trước, hy vọng sư huynh đến cứu hắn. Chỉ là vào lúc này gọi cha cũng vô dụng.
Hồng hộc!
Hơi nóng hầm hập, thổi lên người. Đệ tử bị ngã kia trừng to mắt, sắc mặt hoảng sợ, chầm chậm quay đầu lại, đập vào mắt lại là một đầu lâu yêu thú to lớn. Mắt thú màu máu kia tản ra ánh sáng âm hàn. Không cẩn thận một chút, đệ tử này bị dọa sợ đến nỗi tè ra quần, ướt cả một mảnh
- Đừng mà.
Đệ tử hoảng sợ hét lên, móng vuốt thú to lớn che cả bầu trời, giơ lên trên cao, nếu như mà hạ xuống, vậy thì chỉ có một con đường chết.
- Đừng....
Ầm!
Một lát sau, đệ tử này cảm thấy bản thân có lẽ đã chết rồi, nhưng mà đợi một lát cũng không có đợi được cảm giác máu thịt bị đạp thành bánh thịt, sau đó hoảng sợ mở mắt ra lại phát hiện một bóng dáng xuất hiện trước mặt.
Bóng dáng này nhấc tay lên bất ngờ chống đỡ móng vuốt của yêu thú.
- Giữa thanh thiên bạch nhật, cự thú hại người, thiên lý ở đâu.
- Không cần cám ơn ta, ta tên Chính Nghĩa. Chỉ cần là nơi ánh mặt trời có thể rọi tới thì sẽ có hình ảnh của ta, bởi vì chính nghĩa không nơi nào là không có.
Ầm!
Không đợi đệ tử đó phản ứng, chỉ thấy yêu thú to lớn đó bị ném bay đến nơi xa.
- Cám ơn, ta tên Đạt Lai, cám ơn.
Đạt Lai phản ứng lại, sắc mặt ửng hồng nói.
Các đệ tử vốn muốn bỏ chạy, bỏ lại sư đệ, nhìn thấy tình huống này cũng đều ngừng lại, nhìn bóng dáng nơi xa kia.
- Đây là nơi không lành.
Lâm Phàm lẩm bẩm nói.
- Nơi không lành?
Đạt Lai nhìn nhìn đối phương, không biết đối phương nói có ý gì.
- Không sai, nơi không lành như thế, không nên tồn tại, mà nên diệt bỏ.
Lâm Phàm lạnh nhạt nói, không ngờ đến việc thứ hai giúp người khác, cũng muốn phát sinh rồi.
Gầm!
Con đại yêu đó leo lên, lắc lắc đầu, lộ ra hàm răng sắc nhọn dữ tợn, nhìn về phía Lâm Phàm rống giận.
Ầm ầm!
Nện thân thể to lớn đánh về phía Lâm Phàm.
- Nơi không lành, không nên tồn tại.
Lúc này, Lâm phàm chợt quát một tiếng, năm ngón tay thành quyền, đột nhiên nện lên mặt đất, sức mạnh kinh khủng thâm nhập xuống dưới đất, hướng về bốn phương tám hướng mà tản đi.
Răng rắc!
Vết nứt xuất hiện, nhanh chóng lan ra bốn phía. Đột nhiên, từng cột năng lượng từ dưới đất bạo phát ra, trực tiếp bay thẳng lên trời. Con yêu thú đó tức thì bị cột sáng đánh nát, Thiên Cương Yêu Thú, chết! Trời đất bị hút vào, yêu thú nằm trong mảnh phạm vi này, toàn bộ đều bị giết, tất cả các cây cối đều bị đổ ngã.
Sau một lúc lâu, Sâm Hải vốn dĩ đẹp cực kỳ, kéo dài trăm dặm, trở thành mảnh đất hoang vu.
- Giải quyết xong, điểm tích lũy chính là đến tay dễ dàng như thế.
Lâm Phàm xoay người, nhìn đệ tử ngã trên mặt đất ở phía trước.
- Đạt Lai phải không, nguyện ý đồng hành với Chính Nghĩa, tiêu diệt những nơi không lành như thế không?
Lâm Phàm vươn tay ra, lộ ra ý cười, chỉ là bởi bì đeo mặt nạ, có chút quái dị. Đạt Lai ngây người nhìn Lâm Phàm, dường như vẫn chưa phản ứng kịp.
-Chính Nghĩa?
Bạn cần đăng nhập để bình luận