Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 420: Dũng Sĩ Mang Theo 3 Muội Tử Đi Chịu Chết

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
-----------------
- Không sai, Chính Nghĩa có thể khiến ngươi cảm thấy sự vui vẻ không giống nhau.
Lâm Phàm đứng ở đó, híp mắt, nhìn chằm chằm vào đệ tử Hải Thần tông ở trước mắt. Vốn nghĩ một chưởng đánh chết nhưng người chết, cũng không có thú vị bằng người sống.
- Ngươi phá hủy nơi này.
Lúc này, đám đệ tử ở phía xa, trợn to hai mắt, nhìn Sâm Hải hóa thành tro bụi ở trước mắt, không biết nên làm cái gì.
Đây là nơi đệ tử tông môn bọn họ rèn luyện nhưng bị đối phương một chưởng đánh nát đi rồi, vậy không phải là nói, sau này nơi luyện tập của bọn họ, lại ít đi một chỗ rồi hay sao?
- Thế nào? Mọi người đang hoài nghi hành động của Chính Nghĩa hay sao? - Lâm Phàm nhìn bọn họ, loại khí tức khủng bố kia, bao trùm lấy bọn họ.
Đối với những đệ tử này mà nói, nhất thời cảm thấy có cỗ áp lực vô cùng nặng nề, nghiền ép trên cơ thể của bọn họ.
- Không có, không có hoài nghi. - Bọn họ biết rõ, cái tên thần bí này, rất kinh khủng, quả thật rất kinh khủng.
Một quyền này hạ xuống, còn là thứ con người có thể tiếp nhận hay sao.
- Không hoài nghi thì tốt, chính nghĩa không cần hoài nghi.
Lâm Phàm liếc nhìn hắn một cái, đi về phía trước.
Một đợt thu hoạch này cũng không tệ lắm, điểm tích lũy không nhiều nhưng cũng có ba mươi mấy vạn.
Thật đúng là thâm sơn cùng cốc.
- Ta là Chính Nghĩa, cả đời này sẽ chỉ làm việc chính nghĩa.
Còn về phá hoại cảnh vật xung quanh gì gì đó, đó là tình huống không thể tránh khỏi nhưng chỉ cần bảo vệ chính nghĩa, tất cả sự hy sinh đều đáng giá.
- Xin chờ một chút. - Đạt Lai không để ý cái quần ẩm ướt, vội vàng đuổi theo - Ta có thể theo ngươi cùng nhau hành động không?
Lâm Phàm nhìn đối phương, ngược lại không ngờ tới, tên này, vậy mà còn dám đuổi theo, thật đúng là thú vị.
- Đương nhiên, có thể, Chính Nghĩa không phân biệt ngươi ta, ngươi đã muốn đi theo, vậy đi cùng nhau đi.
Có điều hắn muốn ở Hải Thần tông thực hiện hành vi chính nghĩa.
- Sư huynh, ngươi nói xem tên đó là ai? - Các đệ tử ở phía xa, không đi theo sau, mà là dò hỏi.
- Không biết, ta trước tiên đi theo sau, xem xem tên này rốt cuộc muốn làm gì.
Sau đó, đám người kia, cũng đuổi theo hướng của Lâm Phàm
- Chính Nghĩa, đợi đã, chúng ta đi theo ngươi cùng nhau hành động.
- Đạt Lai sư đệ, đừng để trong lòng, ban nãy chúng ta muốn đi cứu ngươi, chỉ là được Chính Nghĩa cứu rồi, đến chậm một bước.
Ban nãy, Đạt Lai mém tí là bị đại yêu một chân đạp chết, bọn họ nào dám cứu hắn ta, chỉ có thể chạy trốn nhưng khi phát sinh biến cố, sự xuất hiện mạc danh kỳ diệu của "Chính nghĩa" này, đều không biết có lai lịch gì. Có điều, hắn quả thật rất mạnh.
Qua hồi lâu.
Bọn họ theo sau tên Chính Nghĩa này, là muốn thăm dò, người này rốt cuộc là ai, hoặc là đến từ nơi nào. Mà đến hiện tại đều không thăm dò được, lai lịch của đối phương. Chỉ là cảm giác, người này không đơn giản.
Lúc này, một ngọn núi lớn xuất hiện ở nơi xa, chỉ là ngọn núi này, có chút khác biệt, trong cõi u minh, có một cỗ sức mạnh, bao trùm lấy ngọn núi.
- Đây là Tử Sơn của Hải Thần tông chúng ta, thuộc về một trong những nơi nguy hiểm, tuy là thoạt nhìn, dường như không lớn nhưng mà bên trong có một càn khôn khác. - Khương Khôn tự hào nói.
Hắn ta chính là sư huynh dẫn đội lần này, thực lực có chút yếu, chỉ có Địa Cương nhưng mà bên trong Hải Thần tông, cũng là nội môn đệ tử, được hưởng địa vị tương đối cao.
- Đây là nơi không lành! - Lâm Phàm cảm thán nói, hắn lần này đến Hải Thần tông, chính là đến phá hoại, tiện thể thu hoạch một ít điểm tích lũy.
“Chí Lực Chân Giới Công” quả thực không tồi nhưng điểm tích lũy cũng chỉ có thể đem nó suy diễn đến tầng thứ năm, khoảng cách đến cấp độ viên mãn, vẫn còn một đoạn rất dài.
Chỉ cần tích lũy đủ điểm tích lũy rồi, thì liền bế quan, tích lũy trị giá khổ tu, đến khi đó, một bước đến được Bán Thần.
Đến khi đó, đã có thể vô pháp vô thiên rồi.
Đạt Lai nghi hoặc hỏi:
- Nơi không lành? Nơi này có gì không lành sao?
Đột nhiên!
Từ nơi xa đó, có một người hoảng hốt xông tới, khi chạy ra khỏi ngọn núi chết, người này ngồi liệt trên mặt đất.
Trong đó có một nam tử bi thương
- Hương nhi...
Mà những người chung quanh, sắc măt cũng ngưng trọng, hiển nhiên ở trong Tử Sơn, gặp phải đại biến.
Đạt Lai tiến về trước:
- Các ngươi làm sao vậy?
Một nam tử nói:
- Chết rồi, đều chết hết rồi, chúng ta ở bên trong gặp phải Cự Mãng, rất nhiều người đã chết trong cái miệng đầy máu của con yêu thú đó.
- Ngươi xem, đây là nơi không lành, nếu như không tiến vào bên trong, thì sẽ không có người bị chết, không có người bị chết, thì sẽ không bi thương, cho nên nói, địa phương này là nơi không lành, là chuyện đương nhiên có đúng không?
Lâm Phàm nhìn đám người, dò hỏi.
Đạt Lai ngẩn người, đối với lời nói này, có chút mơ hồ.
Có điều Khương Khôn lại phản bạc:
- Đây sao có thể là nơi không lành, nơi này là hiểm địa, tiến vào trong rèn luyện, thương vong là chuyện thường tình, đây là điều mà không ai có thể thao túng được.
- Không, có thể thao túng, nếu như đem cái nơi không lành này, triệt để biến mất, vậy thì sẽ không còn có người tiến vào. - Lâm Phàm cương quyết nói.
Mà thời điểm nói ra lời nói này, tất cả những người ở hiện trường đều ngẩn người, đặc biệt là những đệ từ vừa mới từ trong đó chạy ra, cũng gật đầu.
- Đúng vậy, nếu ngọn núi chết này không tồn tại, chúng ta cũng sẽ không tiến vào trong, nếu chúng ta không tiến vào trong, thì sẽ không có người tử vong rồi.
Lúc này, năm ngón tay của Lâm Phàm hợp lại, để ở bên hông, ngưng tụ sức mạnh.
Bao phủ quang mang rực rỡ, một cỗ sức mạnh cuồn cuộn mênh mông, hình thành sức mạnh sương trắng.
- Nơi không lành, cần phải hủy diệt.
Đấm ra một quyền.
Màn sáng bao phủ ngọn núi chết kia, sao có thể chịu nổi chứ, trực tiếp vỡ vụn, theo sau đó, sức mạnh xuyên qua, đột nhiên đánh lên núi.
Ầm ầm!
Trời đất chấn động, ngọn núi chết dưới cỗ sức mạnh này, nháy mắt chia năm xẻ bảy, hóa thành tro bụi, toàn bộ yêu thú tồn tại trong đó đều bị đánh chết.
- Lại tăng thêm năm mươi vạn điểm tích lũy.
Đây vốn không phải điểm tích lũy cuối cùng của ngọn núi chết, có một vài yêu thú không phải do bị chưởng phong đánh chết mà là bị đá đè chết.
Có điều không quan trọng, tất cả những thứ này đã là đủ rồi, không cầu thu hoạch toàn bộ, chỉ cần có thể đập chết hơn một nửa là được.
Vốn dĩ ngọn núi này khá rộng lớn, nháy mắt liền biến thành bình địa, biến mất ngay trước mắt.
Tất cả mọi người đều trợn to hai mắt, nhìn một màn trước mắt, không ngờ đến một nơi nguy hiểm bị hủy rồi.
Khương Khôn há to mồm:
- Ngươi.... ngươi sao có thể hủy đi hiểm địa của tông ta, đây chính là hiểm địa của tông ta mà.
Hắn ta không dám tin, đây rốt cuộc là người như thế nào, sao có thể có sức mạnh kinh khủng đến như vậy, vậy mà đem hiểm địa hủy diệt, đây nhất định là địch tông đến để phá hoại rồi.
- Hương nhi, ngươi có thể nhắm mắt rồi! - Nam tử bi thương tuyệt vọng kia, hô to lên, nước mắt đầy mặt, nơi khiến cho hắn ta tuyệt vọng cuối cùng bị hủy diệt rồi.
- Hiểm địa? Không, đây là nơi không lành, sự tồn tại của nó, chỉ sẽ khiến cho người khác tuyệt vọng, ngươi có hiểu hay không? - Lâm Phàm nhìn Khương Khôn, tia sáng từ mặt nạ để lộ ra, chói mắt như thế, khiến người khác không dám đối mặt.
- Xem ra là không hiểu rồi, đành phải dạy cho các ngươi một khoá.
Nhấc tay, uy áp nặng nề, bao trùm lấy, trực tiếp trấn áp đám người này.
Luân hồi!
Hắn chuẩn cho đám người này tiếp thu một ít suy nghĩ mới.
Những nơi này đều là nơi không lành, người nóng lòng xông vào nơi không lành, đều là dị đoan, nhất định phải nhận trừng phạt.
Kiến tạo thế giới.
Lâm Phàm trôi lơ lửng trong không gian mông lung màu xám, suy tính, nên kiến tạo một thế giới như thế nào.
- Có rồi.
Đối với đầu óc thông minh của bản thân, hắn cảm thấy rất bội phục, bất cứ chuyện gì, nghĩ qua một chút, liền có thể nghĩ ra rồi.
Khương Khôn vậy mà lại nói nơi này là hiểm địa, vậy thì liền thay đổi suy nghĩ này của hắn trùng trùng điệp điệp.
Kiến tạo thế giới, lấy kiếm và ma pháp làm bối cảnh thế giới.
Quy tắc thế giới ngược lại không thể quá đơn nhất, khiến cho bọn họ có được tiềm chất của dũng sĩ, lấy việc trở thành dũng sĩ làm động lực.
Đồng thời, tiến hành kiến tạo di tích của mảnh thế gian này, kiến tạo truyền thuyết cố sự, những di tích này đều là những vùng đất không giống nhau, không thể tiến vào, bởi vậy không ai dám tiến vào.
Kiến tạo thành công, bắt đầu luân hồi.
Oa oa!
Hài nhi ra đời rồi.
Một nam tử nông thôn, dùng bàn tay thô ráp, nâng hài nhi lên:
- Nhi tử, sau này nhất định phải thành một thôn dân vẻ vang nha.
Rất nhanh mười năm sau, Khương Khôn không trở thành thôn dân, mà muốn trở thành dũng sĩ, là người tiêu diệt ma vương.
Người trong nhà, các thôn dân trong thôn, nói với hắn ta, các di tích cũu nát kia là những nơi không giống nhau, bên trong tràn đầy kinh khủng, nếu như tiến vào bên trong, có thể sẽ phải bỏ mạng.
Thân là nam nhân muốn trở thành dũng sĩ, làm sao có thể sợ sệt những thứ này, do đó đối với những di tích đó tràn đầy hiếu kỳ.
Lại thêm tám năm sau.
Khương Khôn mười tám tuổi, sau lưng đeo trường kiếm dũng sĩ, đi ra khỏi thôn trang, dọc đường, hắn ta quen biết ba vị muội tử, hiền giả, ma pháp sư, cung thủ tinh linh tộc.
Những muội tử này đều có tiềm chất trở thành dũng sĩ, mà dưới sự bố trí của Thần Sáng Tạo Lâm Phàm, Khương Khôn mở ra hậu cung, cùng với ba muôi tử tiến hành, mạo hiểm hạnh phúc và vui vẻ.
Nơi không lành đầu tiên, mê cung Goblin.
Khương Khôn dẫn theo ba vị muội tử tiến vào, nhưng lại tận mắt thấy hiền giả muội tử, bị một đám Goblin bao vây lại, làm việc khiến hắn cảm thấy tuyệt vọng.
Cuối cùng, hắn ta dẫn theo hai vị muội tử, chật vật rời khỏi.
Trải qua một năm tu dưỡng, hắn ta dần dần quên đi, lại dẫn ma pháp sư muội tử và cung thủ muội tử tiến vào đầm lầy Slime.
Mà hắn ta tận mắt thấy, ma pháp sư muội tử bị xúc tu sền sệt mềm dẻo của Slime làm bẩn, cuối cùng là cảnh tượng bị phân thây.
Lại trải qua thời gian hai năm. Hắn ta khắc phục tất cả, dẫn theo tinh linh tộc muội tử, cuối cùng đến được nơi Ma Vương - vùng đất không lành cuối cùng trở thành dũng sĩ thật sự, dẫn tinh linh tộc muội tử giết vào trong.
Việc không may đã xảy ra, tinh linh tộc muội tử chết rồi, chết vô cùng thảm thương.
Mà hắn trốn thoát ra ngoài.
Ma Vương nói:
- Loài người ngu xuẩn, nơi đất là vùng đất không lành, chỉ cần các ngươi tiến vào, liền sẽ đau khổ cả một đời.
Khương Khôn ngồi liệt ở bên ngoài vùng đất không lành, triệt để rơi vào trong tuyệt vọng.
- Những nơi này là vùng đất không lành, vĩnh viễn không nên tiến vào trong...
Cuối cùng, Khương Khôn hóa thân thành người ngăn cản bất kỳ người nào tiến vào vùng đất không lành, mười tám năm luân hồi một lần, sẽ có dũng sĩ mới ra đời, mà hắn ta liền trở thành người ngăn cản dũng sĩ tiến vào vùng đất không lành. Nếu như không nghe khuyên can, sẽ bị hắn coi là dị đoan, thiêu chết tất cả.
Lâm Phàm trôi lơ lửng ở trong hư không, nhìn xem thế giới tiến hành gia tốc, cũng lắc đầu:
- Thật thảm, đây xem như là trong thế giới kiến tạo, thế giới thảm nhất rồi. Hoặc là nên gọi là, dũng sĩ dẫn ba muội tử đi chịu chết.
Từ trong luân hồi đi ra.
Lâm Phàm đem loại linh hồn kỳ diệu kia dung nhập vào thân thể bọn họ.
- Giải quyết xong, nghỉ ngơi thôi.
Luân hồi thật là hoàn mỹ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận