Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 421: Yêu Thú Trong Truyền Thuyết

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
-----------------
Đối với Lâm Phàm mà nói, kiến tạo luân hồi cần phải có thời gian nhất định nhưng đối với ngoại giới mà nói, chẳng qua cũng chỉ là một cái nháy mắt mà thôi.
Thu hồi uy áp, uy áp nặng nề đè trên người biến mất, từ đó khôi phục lại sự tự do.
- Ngươi rốt cuộc là ai.
Khương Khôn trong lòng tức giận, đây là hiểm địa, làm sao có thể là nơi không lành nhưng đột nhiên một cảm giác kỳ diệu tràn ngập trong đầu của Khương Khôn. Hắn ta không nói thêm gì nữa mà nhìn về phía bên cạnh, đồng môn khóc chết đi sống lại, còn có những đồng môn mang đầy nỗi sợ hãi đối với Tử Sơn.
- Không sai.
Đột nhiên hắn ta cúi đầu, nói ra hai từ "Không sai".
- Tử Sơn tuy là hiểm địa, nhưng quả thực là nơi không lành, cũng đã từng có bằng hữu, chết bên trong hiểm địa, khiến cho ta bi thương rất lâu. Nếu như không tiến vào hiểm địa thì sẽ không có bi thương. Quả thực là nơi không lành.
Hắn ta tán đồng với những gì Lâm Phàm nói, hồi tưởng lại quá khứ đã qua, nếu như không tiến vào hiểm địa, sẽ không phát sinh sự việc như thế.
Lâm Phàm cười:
- Xem ra ngươi tán đồng rồi, đây quả thực là vùng đất không lành, mà vùng đất không lành thì nên hủy diệt, đúng không?
- Chính Nghĩa, ngươi nói đúng, vùng đất không lành không nên tồn tại, tiến vào trong chỉ mang lại đau khổ.
Khương Khôn gật đầu. Về phần những người xung quanh, sau khi trải qua luân hồi, trong lòng đều đã ngầm biến đổi rồi, sự tán thành đối với việc hiểm địa là nơi không lành cũng càng thêm mạnh mẽ hơn.
Bộ dạng này xem ra, có thể là tình huống rất tuyệt. Những tôm tép nhỏ này đánh đánh giết giết, thật sự là quá vô nghĩa rồi, để bọn họ toát ra cảm giác không giống nhau, vậy chẳng phải sẽ càng có giá trị hơn hay sao.
- Các ngươi có đồng ý tham gia Chính Nghĩa giáo không, chỉ cần là nơi có ánh sáng bao phủ, thì sẽ có hình bóng của chúng ta, chúng ta phải ngăn cản tất cả mọi người tiến vào vùng đất không lành, đem lại hạnh phúc cho bọn họ.
Lâm Phàm nhìn về phía các đệ tử Hải Thần tông, mở miệng nói.
- Chính Nghĩa giáo?
Đạt Lai lẩm bẩm, sau đó nhìn về phía Lâm Phàm:
- Ta đồng ý gia nhập
- Ngăn người khác tiến vào vùng đất không lành, chính là cứu bọn họ, ta cũng đồng ý.
- Không tiến vào vùng đất không lành, thì sẽ không phát sinh bi kịch, ta cũng đồng ý.
Lúc này, đám người đối với vị Chính Nghĩa cường đại trước mắt, có cảm giác tán đồng, bọn hắn cảm thấy lý tưởng của "Chính Nghĩa” này không có bất cứ vấn đề gì, mà lại rất đúng.
Lâm Phàm giang hai cánh tay ra:
- Chính Nghĩa giáo hoan nghênh các ngươi, nguyên tắc của chúng ta là thu hút thêm nhiều người tham gia vào Chính Nghĩa giáo, để bọn họ hiểu được hiểm địa chính là nơi không lành, tiến vào trong chỉ mang lại đau khổ. Những người cố tình tiến vào vùng đất không lành kia, bọn họ chính là dị đoan nhưng chúng ta là chính nghĩa, nên khuyên can bọn họ. Nếu như khuyên can không có tác dụng, chúng ta nên...
Lời của hắn vẫn chưa nói xong thì đã thấy Khương Khôn giơ tay cao, gân cổ lên hét:
- Dị đoan, tất cả phải thiêu chết.
- Hả?
Lâm Phàm ngây người, không ngờ đến Khương Khôn sẽ nói ra những lời này, sự lĩnh ngộ này cũng quá mạnh rồi.
Các đệ tử ở xung quanh, nghe thấy những lời này, cũng có chút ngây người, không hề nghĩ Khương Khôn sẽ nói ra những lời này. Lâm Phàm nói:
- Rất tốt, Chính Nghĩa hoan nghênh các ngươi. Bây giờ tạm biệt tại đây, các ngươi có thể đi tuyên truyền Chính Nghĩa giáo rồi.
Khương Khôn nhìn về phía Lâm Phàm:
- Chính Nghĩa, ngươi rốt cuộc là ai?
Hắn ta vẫn luôn hoài nghi đối phương có phải là người của Hải Thần tông hay không nhưng không nhìn thấy được bộ dạng của đối phương, cho nên rất khó có thể đoán.
- Ngươi đoán xem!
Trốn vào hư không, trực tiếp rời khỏi. Mục đích ở nơi này đã đạt được rồi, cho đám người này tiến vào luân hồi, để cho họ nghĩ rằng, hiểm địa đều là nơi không lành, vậy là được rồi.
Về phần đám người này, cuối cùng rồi sẽ bị diệt, hoặc là trở nên lớn mạnh, đều đã không còn là việc mà hắn phải chú ý nữa.
Điểm tích lũy hiện tại đã được một trăm vạn hơn. Tốc độ tích lũy cũng không chậm, chỉ là cần phải có thêm vài hiểm địa mà thôi. Trên đường đi chỉ cần gặp được hiểm địa, hoặc là rừng rậm, liền trực tiếp hủy diệt, chém giết yêu thú trong đó, thu hoạch được lượng lớn kinh nghiệm.
Còn về phần dọn sạch Hải Thần tông hiểm địa, suy nghĩ này, hắn căn bản chưa từng nghĩ qua. Hiểm địa của tông yếu, làm sao có thể so sánh được với Thánh Đường tông, muốn dọn thì cũng phải dọn Thánh Đường tông.
Thoáng một cái đã qua mấy ngày.
- Không ngờ đến hiểm địa của Hải Thần tông, lại phân bố rải rác đến như vậy.
Mục tiêu của hắn là hướng về phía Hải Thần tông mà xuất phát, trực tiếp đi qua, hiểm địa gặp được không nhiều. Rơi xuống mặt đất, hiểm địa ở trước mắt, tương tự như di tích, chỉ có một cửa động để đi vào. Đôi tay chộp vào cửa vách, chuẩn bị xốc di tích này lên, sau đó một chưởng nổ tung.
Có điều đột nhiên cửa động đen kịt kia có bóng người đi ra, mà những người kia đi ra khỏi cửa động của di tích, lúc nhìn thấy Lâm Phàm ngồi xổm một bên ở bên kia, mười ngón tay nắm lấy cửa vách không khỏi trở nên kinh ngạc.
- Ngươi là ai?
Một đệ tử trong đó cảnh giác hỏi. Lâm Phàm liếc nhìn đối phương, trái lại không để ở trong lòng. Thái độ phách lối này khiến cho đám người rất tức giận. Một nam tử trong đó ăn vận lộng lẫy hơn rất nhiều so với những người còn lại đi đến trước mặt Lâm Phàm, ánh mắt âm trầm, thậm chí có chút miệt thị.
- Ngươi là ai, nhìn thấy ta, chẳng lẽ không biết ta là ai hay sao?
Lâm Phàm trừng mắt nhìn đối phương:
- Đừng làm phiền ta, không thấy ta đang tụ lực hay sao? Trước tiên đi qua một bên đi, đợi chút rồi hãy nói.
- Muốn chết ư?
Đồ Vân giận dữ, hắn thân là một trong những đệ tử của Hải Thần tông, tu vi đạt đến Thiên Cương Cảnh Nhất Trùng. Tên ngốc ở trước mắt này ngang nhiên dám nói những lời này với hắn ta. Trong Hải Thần tông, ngoại trừ Đỉnh Tiêm trưởng lão, hắn ta liền có thể tồn tại mà đi nghênh ngang. Bây giờ, có người dám ở trước mặt nói những lời này, đó không phải là muốn chết thì là gì. Bởi vậy liền nhấc chân lên đạp về phía Lâm Phàm.
Các đệ tử vây xung quanh cười khinh, không ngờ sẽ gặp phải tên điếc không sợ súng này, dám nói với Đồ Vân Thần Tử những lời này.
- Đừng phiền ta, đi chết đi.
Đột nhiên tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, ánh mắt đờ đẫn nhìn Lâm Phàm, sau đó lại nhìn về phía xa.
Ngay vừa nãy, bọn hắn vẫn còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm nhận được rằng có một trận gió vô cùng mãnh liệt kéo tới, sau đó Đồ Vân Thần Tử liền bay đi, sau đó trong nháy mắt đã nổ tung, máu bắn lên mặt bọn họ.
Chết rồi? Thần Tử chết rồi?
- Thật là muốn tìm chết, đã nói là đang tụ lực, vậy mà còn đến quấy rầy ta.
Hắn rất khó chịu, chỉ có thể một quyền đập chết tên vướng víu này. Vốn dĩ không hề muốn sát sinh, dù sao thì hiện tại mình cũng là Chính Nghĩa nhưng những người này quả thực quá không biết nghe lời, thật đáng ghét.
- Lên cho ta.
Lâm Phàm hét một tiếng, mười ngón tay nắm chặt, đột nhiên nhấc lên. Lập tức, trời đất rung chuyển, mặt đất nứt ra từng tấc, đá vụn lăn xuống, di tích ẩn sâu dưới lòng đất, cư nhiên lại bị người ta tay không giết chết. Chiêu này của hắn, trực tiếp chặt đứt đỉnh núi, di tích vốn dĩ tối tăm không mặt trời đã hoàn toàn phơi bày.
- Ta thích ánh mặt trời bao phủ chỗ tối tăm, cho dù là di tích cũng không thể tránh khỏi.
Lâm Phàm nhảy đến phía trên của lối vào, bước chân dừng lại ở bên lề, nhìn xuống phía bên dưới.
Di tích rất lớn, bên trong quanh co khúc khuỷu giống như một mê cung nhưng giờ phút này nhìn từ trên xuống dưới thì lại sơ lược được toàn bộ. Thậm chí còn có yêu thú kinh khủng đang nghỉ ngơi, đột nhiên có ánh mặt trời chói mắt truyền đến khiến cho nó lập tức mở mắt ra. Nhìn thấy tình hình xung quanh, yêu thú bối rối, vốn dĩ tối đen như mực, làm thế nào mà lại sáng như vậy, mái nhà đâu rồi?
- Quả nhiên có rất nhiều yêu thú.
Lâm Phàm nhìn, yêu thú rất nhiều, phân tán khắp nơi. Không có mái nhà, tất cả đều phơi bày ra rồi, cho dù có tiếp tục ẩn thân như thế nào cũng không có tác dụng.
Lâm Phàm nhin xung quanh một chút, không có ai đi tới liền đem cái chảo ra.
- Lại quên mất tìm sư phụ giúp đỡ luyện chế một chút rồi.
Nhìn cái chảo lồi lỏm, hắn hết sức bất lực, chủ yếu là rất lâu rồi không sử dụng mà lại quên mất rồi.
- Đại! Đại! Đại!
Cái chảo biến lớn, to đến cỡ trăm trượng, lập tức, bao trùm trên bầu trời di tích, ngăn chặn hết ánh sáng mặt trời.
Đám yêu thú cảm thấy bóng tối vẫn tốt hơn, nhưng cái đồ đen sì này là thứ đồ gì vậy. Những đệ tử đần độn, ngốc nghếch đi theo Thần Tử đến đây đều vô cùng bối rối. Thần Tử bị người này một đấm đánh chết, mà càng kinh khủng hơn chính là tên này vậy mà đem đỉnh của ám quật di tích chặt đứt, lại còn lấy ra thứ đồ to như vậy, rốt cuộc muốn làm cái gì chứ.
- Cái chảo lâu rồi không dùng, vẫn luôn lấy làm dụng cụ ăn cơm, ta biết ngươi rất cô đơn nhưng mà hôm nay lại xuất hiện huy hoàng.
Lâm Phàm vung cái chảo lên, đập về phía bên trong di tích.
Ầm ầm!
Động đất rồi, tro bụi to lớn từ viền chảo xông tới, che phủ đất trời. Nhấc chảo đáy bằng lên, nơi bị đập cái gì cũng không còn, biến thành địa hình bằng phẳng.
Điểm tích lũy đang tăng dần…
Tuy là bên trong chỗ này có thể có thiên tài địa bảo, nhưng đã không còn quan trọng nữa rồi, thời khắc này, hắn chỉ muốn đem di tích này đập bằng triệt để. Tình cảnh lúc này kinh khủng dị thường.
Đối với các đệ tử đó mà nói, tên kinh khủng đó vung lấy đồ vật to lớn màu đen, một lần vung lại một lần đập xuống. Mỗi lần đều dẫn đến sự chấn động. Qua một lúc, chấn động ngừng lại, bầu trời vốn trong xanh ngàn dặm đã bị tro bụi bao phủ, nhìn không rõ bầu trời.
- Cuối cùng cũng hoàn thành rồi, lần này thì hoàn mỹ hơn nhiều rồi.
Lâm Phàm nhìn tất cả những thứ trước mắt, thấy rất hài lòng, kiệt tác như thế hắn vất vả lắm mới làm được. Lúc này, ánh mắt của hắn nhìn sang mấy tên bên cạnh.
- Bây giờ các ngươi có thể nói một lát, các ngươi muốn nói gì với ta vậy?
Phù phù!
Đám đệ tử này, lập tức quỳ trên mặt đất.
- Xin tha mạng....
Đối với bọn hắn mà nói, vào lúc này còn nói cái rắm gì nữa, Thần Tử đều bị tên này một đấm đánh chết, hơn nữa, còn làm cho di tích bị hủy diệt. Người này quá kinh khủng rồi, còn có lời gì có thể nói.
Đột nhiên một tiếng rống giận dữ chói tai từ bên dưới di tích truyền đến, tạo thành sóng âm, phá hủy tất cả mọi thứ xung quanh, mà các đệ tử kia, nghe thấy âm thanh này, cũng khí huyết sôi trào phun cả máu.
Ầm ầm!
Mặt đất vốn bị Lâm Phàm đập bằng phẳng bỗng nhiên lõm sâu xuống dưới, hình thành một hố to sâu không đáy.
Lách cách!
Một cái móng thú to lớn xuất hiện. Hư không cũng hình thành vòng xoáy, mây đen nặng nề tầng tầng đè xuống, giống tận thế vậy. Khi thấy rõ mặt mũi thật sự của móng thú, hắn sợ ngây người.
- Quái thú thật to lớn!
Con yêu thú này, xấu xí vô cùng, da dẻ thô ráp, bên ngoài nhô lên cục u màu nâu đen, há miệng ra thì trong miệng chưa đầy răng nhọn sắc bén.
- Con thằn lằn trăm nghìn trượng này từ đâu ra vậy?
Hắn không ngờ đến bên dưới di tích này, vậy mà lại có yêu thú to lớn đến như vậy.
Lúc này, các đệ tử kia hốt hoảng, giống như là gặp quỷ.
- Sao có thể chứ, truyền thuyết là thật.
- Khoa Mạc có nhiều Ma Long Tích, đây chính là yêu thú trong truyền thuyết!
- Không, chúng ta chết chắc rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận