Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 422: Cũng Nên Đi Ra Làm Màu Rồi

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
----------------
- Rồng Komodo?
Lâm Phàm không hề nghĩ tới, cái con yêu thú này vậy mà lại là yêu thú trong truyền thuyết, hắn phải nhìn thêm mấy lần nữa. Xác thực, thân dài ngàn trượng không giống bình thường.
- Yêu thú bán thần, hơn nữa còn không phải loại bình thường, hơi thở mạnh thật.
Bề mặt sần sùi kia không chỉ có những mụn cơm màu nâu đen, mà còn có phù văn kỳ lạ che phủ bên trên, vô cùng hài hòa tự nhiên.
Đám đệ tử kia ngồi co quắp trên đất, lúc nhìn thấy con yêu thú này đũng quần của bọn chúng đều ướt hết rồi, còn kinh khủng hơn so với lúc thấy Lâm Phàm.
- Sao lại thành thế này, rồng Komodo làm sao có thể có thật chứ, nó không phải là thần thú trong truyền thuyết đã bị diệt sạch rồi sao?
Lâm Phàm nhìn từ trên xuống dưới. Yêu thú lớn nhường này phải làm thức ăn trong bao nhiêu năm mới hết được đây. Mặc dù con yêu thú này dài đến mức hết chỗ nói, nhưng mà càng là thứ không bình thường thì càng ngon, cái này là đúc kết từ thực tiễn.
- Này rồng Komodo phải không? Nếu đã có thực lực bán thần, vậy có biết nói chuyện không, nói hai câu xem nào.
Lâm Phàm hô lên, hoàn toàn không e sợ yêu thú bán thần, tuy yêu thú bẩm sinh mạnh hơn so với con người, nhưng hắn lại không sợ hãi chút nào, không phải chỉ chiến đấu thôi sao, có gì để mà sợ chứ. Trừ phi nó có thể lên trời.
Bất chợt Rồng Komodo vẫy cái đuôi cực lớn của nó, trực tiếp càn quét tiến đến. Không gian bên phải tựa như chịu phải sức ép, một trận gió mãnh liệt chợt tấn công tới.
Ầm!
Lâm Phàm nâng cánh tay lên, ngăn cản cái đuôi khổng lồ sắp đánh tới, nhưng cho dù là vậy cũng vẫn tạo thành lực chấn động cực lớn, phá hủy hết thảy.
Mà cái đám đệ tử kia khi gặp phải lực chấn động lớn như vậy, đến ngay cả phát ra tiếng kêu thảm cũng không có, bị cỗ sức mạnh này trực tiếp đánh nát, hóa thành một bãi máu thịt.
Cánh tay nhỏ bé này của hắn, cùng với cái đuôi khổng lồ kia, tạo nên một sự đối lập mạnh mẽ.
- Thật đáng tiếc, sớm biết bọn chúng phải chết, thì ta đã tự mình ra tay, giết chết hết cái đám người này, mặc dù điểm tích lũy không nhiều, nhưng mà cũng là thịt đó.
Ngay tức thì, rồng Komodo vung đuôi lần nữa, so với lần trước còn mạnh hơn.
Ầm!
Mặt đất nứt toác, trận gió mạnh kia đều cuộn mặt đất lên một tầng dày cộm, trực tiếp xuất hiện hố sâu cực lớn. Lâm Phàm trong nháy mắt nhảy lùi lại về phía sau.
- Ai da, cái thứ này có chút lợi hại, sức lực này lớn thật.
Có điều, ngươi quá đáng lắm đấy.
Lúc này, ánh mắt Lâm Phàm ngưng lại khi cái đuôi khổng lồ kia lại quét tới lần nữa, thân thể hắn bành trướng, các bắp thịt như nổ tung, gân xanh lại càng giống như những rễ cây già cỗi, uốn lượn vươn lên.
- Chân vũ chi lực!
Năm ngón tay nắm lại thành quyền, ánh sáng màu đen bùng nổ, nắm đấm cùng cái đuôi va chạm vào nhau.
Rầm!
Tiếng nổ tung vang lên, lực va chạm cực lớn bộc phát, mạnh mẽ lan ra tứ phía. Cuộc tỷ thí giữa các bán thần, vô cùng kinh khủng. Sức mạnh hình thành khi va chạm, càng sinh ra những chấn động cực lớn.
- Sức mạnh của con yêu thú này quá mãnh liệt.
Đây vẫn là lần đầu tiên hắn gặp phải tuyển thủ có đủ sức mạnh để đấu cùng hắn. Mặc dù con rồng Komodo này chỉ là một con yêu thú, nhưng hắn cũng nên cho nó một sự tôn nghiêm đầy đủ.
Lúc này, rồng Komodo mở to cái miệng đầy răng nhọn, bên trong miệng nó tích đầy dịch thể màu xanh lục, bong bóng sôi sùng sục, tiếng nước đọng truyền tới, đến ngay cả hư không cũng bị ăn mòn.
- Bao lâu rồi ngươi chưa đánh răng vậy, mau ngậm mồm lại, thối chết đi được. Ngươi mà còn thế này, ta không đánh với ngươi nữa.
Lâm Phàm gào lên, vốn còn cảm thấy bản thân hắn nên dành sự tôn trọng cho con yêu thú này, nhưng mà bây giờ xem ra hắn tôn trọng mất công rồi. Một lời không hợp liền mở miệng, hơi thối ngập ngụa, có thể ngộp chết người rồi.
Phụt!
Dịch thể màu xanh lục, từ trên trời rơi xuống, những giọt dịch độc kia đang ăn mòn không khí, kéo theo một đường màu đen dài dằng dặc.
- Có chút thú vị đấy.
Lâm Phàm chú ý tới những giọt dịch độc này có linh tính, chập chờn lúc ẩn lúc hiện từ trong những giọt dịch độc này có thể nhìn thấy ác ma dữ tợn màu xanh lục đang gầm gừ. Hắn nhanh chóng lùi lại, không tiếp xúc với dịch độc này. Khi dịch độc rơi xuống đất, trong chớp mắt đã tạo nên hố độc sâu không thấy đáy. Cho dù có là bán thần, nếu như bị dính phải những dịch độc này chỉ e cũng gặp phải bị kịch.
- Có ngon thì tới đây.
Lâm Phàm vọt lên không trung, bay về phương xa, hắn vốn muốn giảm chậm tốc độ, dẫu sao thể hình của con yêu thú khổng lồ như thế, nói không chừng tốc độ còn chậm hơn nhiều. Thế nhưng vào lúc này, đằng sau truyền tới tiếng ầm ầm, quay đầu nhìn khiến hắn trợn mắt há mồm, cái tốc độ này cũng nhanh quá đi. Rồng Komodo, lắc lư cái đuôi khổng lồ của nó, bốn chiếc chân trước sau chuyển động, với tốc độ nhanh như vậy, khiến cho người ta nghẹn họng trăn trối, đến ngay cả mặt đất, cũng đều bắt đầu rung lên kịch liệt.
- Con yêu thú này thật là kinh khủng, Hải Thần Tông vậy mà lại có một Bán thần cảnh Yêu thú, có điều, may mà đây là thú hoang, nếu như không phải thú hoang mà lại là đồ của Hải Thần Tông, vậy thì sớm đã quật khởi rồi.
Lâm Phàm vẫn chưa sử dụng hết tốc độ, mà đánh tới Hải Thần Tông ở phía bên kia. Bất kể thế nào, cái loại tình huống này cũng đều không thể khiến hắn một mình chịu hết, Hải Thần Tông chí ít cũng phải chịu tội chút đỉnh mới đúng.
Mặt đất chấn động, hiển nhiên sẽ khiến người khác chú ý tới.
Vốn có một số kẻ tâm cao khí ngạo đang rất không vui, rốt cuộc là kẻ nào to gan dám càn rỡ như vậy, định bụng ra tay giáo huấn. Thế nhưng khi nhìn thấy cái bóng khổng lồ kia thì ngay lập tức ngậm chặt miệng, run bần bật núp trong bóng tối.
Yêu thú ngàn trượng là cái khái niệm gì?
Cái này không dám tưởng tượng ra, hơn nữa nó còn phát ra hơi thở cuồng bạo, càng khiến cho người ta cảm thấy khủng bố. Dắt mũi vô cùng thuận lợi, thế nhưng đột nhiên rồng Komodo lại không động đậy nữa, tựa như đuổi theo quá lâu mà lại không thể đuổi kịp tên kia, nó cảm thấy quá lãng phí thời gian, dường như không muốn đuổi theo nữa, lập tức liền dừng lại, chuẩn bị quay trở về.
Lâm Phàm làm sao có thể để cho nó bỏ đi chứ, trực tiếp lôi ra Lang Nha Bổng, sau khi biến lớn liền chọt ngay vào cúc hoa của con rồng Komodo.
- Qua đây cho ta, quay về làm cái gì.
- Gào!
Cúc hoa rồng Komodo thít chặt, lập tức khép lại, máu thịt bên trong càng cứng rắn như sắt thép, trực tiếp tống Lang Nha Bổng ra, theo sau là tiếng rống giận, điên cuồng xông về phía Lâm Phàm.
- Thế này mới đúng chứ.
Lâm Phàm chợt cười, không ngờ tới yêu thú còn biết ngượng.

Hải Thần Tông.
Đám đệ tử sơn môn đang lim dim, nếu như để Lâm Phàm nhìn thấy, tuyệt đối sẽ lắc đầu tiếc nuối, rồi nhớ tới đám đệ tử của Viêm Hoa Tông tinh thần phấn chấn, trạng thái tinh thần so với Hải Thần Tông còn cao hơn không biết bao nhiêu tầng mây rồi.
Bỗng nhiên đám đệ tử dưới núi mơ hồ tỉnh lại.
- Chuyện gì thế, động đất à?
- Đùa gì thế, sao có thể...Mẹ kiếp! Cái thứ bên kia rốt cuộc là cái gì vậy.
Đệ tử trấn thủ ở cửa núi trợn trừng hai mắt, cái bóng đen ở nơi xa xa giống như một ngọn núi, đang di chuyển với tốc độ nhanh chóng, hơn nữa còn khua lên một mảng bụi đất, căn bản nhìn không ra nó là thứ gì.
Khi bọn họ còn đang ngờ vực, một tiếng gầm rống vang lên khiến bọn họ sợ đến sắc mặt trắng bệch.
- Đi mau, có thứ khủng bố sắp tới rồi.
Đám đệ tử sơn môn kinh hãi, hai chân nhảy lên, trực tiếp chạy vào trong Tông môn.
- Địch tấn công, có địch tới tấn công...
Tiếng chấn động này, đã kinh động tới tất cả cấp cao trong Hải Thần Tông. Mấy cái bóng bay từ trong Tông môn ra, lơ lửng trên không trung. Trong đó có một người, mặc một thân trường bào màu lam, ánh mắt nhìn chằm chằm ở phương xa, khi nhìn rõ thứ ở đằng xa kia, sắc mặt liền hoảng sợ.
- Các vị sư đệ, hãy cẩn thận, đó là rồng Komodo.
- Làm sao có thể? Đây không phải là yêu thú thời thượng cổ sao, sao có thể vẫn còn sống chứ.
- Trong Tông cảnh của ta, cũng không có yêu thú khổng lổ thế này đâu.
Trưởng lão trong Tông môn nghe thấy, vô cùng kinh hãi. Đùa cái gì vậy, rồng Komodo?
Đây là vua của một tộc trong đám yêu thú, đến nay cũng chỉ có đời sau huyết mạch hỗn tạp là còn tồn tại thôi. Uy áp hung dữ khủng bố, giống như sóng dữ cuốn tới, bao trùm lên Hải Thần Tông. Hơi thở như vậy, khiến cho tâm trí của Tông chủ Hải Thần Tông run lên.
- Bán Thần cảnh, đây là rồng Komodo Bán Thần cảnh, rốt cuộc chuyện này là thế nào, làm sao lại xuất hiện loại yêu thú này.
"Tông chủ, nó chạy về phía Tông môn."
Tông chủ kinh hãi, không nghĩ được gì.
- Đi, cùng ta đi ngăn nó lại, tuyệt đối không thể để nó lại gần Tông môn, nếu không sẽ tạo thành tai họa.
Đám đệ tử trong Tông môn khi cảm nhận thấy cái cỗ uy áp hung dữ này, mặt mũi đờ đẫn, tuyệt vọng.
Nhìn về phía xa xa thấy cái thân thể to lớn như núi kia, quả thực quá chấn động.
- Chỉ số thông minh của con yêu thú này không cao.
Lâm Phàm trốn vào trong hư không, đánh giá con yêu thú này vô cùng thấp. Thực lực cũng mạnh chút, nhưng đầu óc thật sự là quá ngu, so với hắn còn kém xa. Có điều may ở chỗ mắt con yêu thú này không bị mù, vẫn có thể nhìn thấy Hải Thần Tông. Nếu mà vẫn giống như lúc trước, nửa đường quay đầu bỏ đi, vậy thì thật sự quá hố người rồi.
- Tốt lắm, vậy thử xem xem Hải Thần Tông rốt cuộc là lấy cái gì ra để ngăn cản.
Theo sau đó là tiếng nổ không ngừng. Tông chủ Hải Thần Tông cùng đám trưởng lão cản đường, dùng mọi thủ đoạn nhưng đối với rồng Komodo thịt dày da thô thì cũng không có ảnh hưởng gì mấy. Dựa vào thực lực của rồng Komodo, nếu như bị cái đuôi của nó quất cho một cái, không chết cũng phải thành tàn phế.
Một tên trưởng lão của Hải Thần Tông thi triển thủ đoạn, lôi ra bảo bối, dứt khoát một kiếm chém tới, vậy mà lưu lại một vệt trắng trên thân rồng Komodo, thật khiến người ta thán phục. Chỉ là một kiếm này lại chọc giận rồng Komodo, cái đuôi khổng lồ quất tới, trực tiếp quất trúng tên trưởng lão này, quất gãy xương khiến lão phun ra từng ngụm máu tươi, nếu như không phải có đan dược hỗ trợ, chỉ sợ đến mạng cũng không còn nữa.
- Không có Bán Thần, chính là bi ai như vậy đấy. Lâm Phàm ngồi xếp bằng ở trên không trung, lẳng lặng nhìn.
Cũng dần dần hiểu rõ phương thức chiến đấu của rồng Komodo.
Luôn dùng sức mạnh cuồng bạo nhất đánh bay tất cả, hơn nữa còn có một miệng dịch độc kia, có tính ăn mòn cực mạnh, không để dính vào chính là hành động sáng suốt.
Ầm! Ầm!
Từng cái bóng người bị rồng Komodo đánh bay.
Hải Thần Tông đứng đầu về sức chiến đấu, ngoại trừ Tông chủ, về cơ bản đều đã quỳ rồi, không còn sức để chiến đấu nữa. Mà cho dù là Tông chủ, lúc này cũng mồ hôi đầm đìa, ánh mắt hoảng sợ, không có bất kỳ phần thắng nào.
Lâm Phàm đang suy xét, để Hải Thần Tông bị yêu thú tiêu diệt hay là chạy ra làm màu. Hải Thần Tông từng dám cả gan tàn sát con dân của Viêm Hoa Tông, cũng bởi vì có Thánh Đường Tông đứng sau ủng hộ.
Với tình thế hiện tại, Hải Thần Tông xác thực không có cách nào ngăn cản, nhưng cấp cao muốn thoát thân, với trí thông minh của con yêu thú này khẳng định là ngăn không nổi, sau này gây dựng lại chắc chắn không thành vấn đề.
Hơn nữa con rồng Komodo này là Yêu thú bán thần, toàn thân đều là bảo bối, cũng không thể để cho kẻ khác hưởng lợi không công.
- Xem ra Hải Thần tông quả thực không có cưởng giả Bán Thần, nếu không cũng nên xuất hiện rồi.
Lâm Phàm đứng dậy, chuẩn bị tùy ý làm màu. Gần đây thanh danh không tốt cho lắm, cũng nên tẩy trắng chút rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận