Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 424: Tên Này Chẳng Lẽ Không Có Cảm Giác Sợ Hãi Sao

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
------------------------
Lúc này, mảnh thiên địa này đã không còn cái loại sức mạnh hồng hoang chói lọi kia nữa, còn lại chỉ có từng hồi tiếng nổ vang.
Trong lòng rồng Komodo nóng nảy, không biết phải làm sao. Nó cố giãy giụa, không biết vì sao cái con người nhỏ bé này lại có sức mạnh lớn đến vậy, thân thể ngàn trượng kia của nó, trực tiếp bị đối phương nắm trong tay, tùy tiện chơi đùa, căn bản không có bất kỳ đường sống nào để phản kháng.
Ầm ầm!
Một đòn mạnh mẽ đánh vào mặt đất. Rồng Komodo bỗng nhiên phát hiện ra cái con người nắm móng vuốt của nó đã biến mất, vừa mới cho rằng đã thoát khỏi hiểm cảnh, chuẩn bị gào thét phẫn nộ thì lại phát giác con người nhỏ bé kia không biết từ lúc nào, đã xuất hiện ở đằng đuôi của nó.
Hai tay Lâm Phàm bắt lấy, trực tiếp nắm chặt lấy cái đuôi to lớn của rồng Komodo, sau đó gân xanh nổi lên, bắt đầu điên cuồng đánh đập. Yêu thú thuộc Bán thần cảnh bậc này quả thực rất mạnh, chí ít so với một số kẻ, càng khiến người ta cảm thấy kích thích hơn.
- Vô địch ném chết ngươi.
Không hề do dự chút nào, lúc này rồng Komodo đang nằm trong tay Lâm Phàm, chỉ như một món đồ chơi, tuy hình thể to lớn dọa người bình thường, nhưng với Lâm Phàm mà nói, cũng chỉ như vậy mà thôi. Vô cùng nhẹ nhàng, liền có thể hoàn toàn nghiền ép, không gặp phải bất kỳ khó khăn nào.
Ầm ầm!
Ánh mắt đám đệ tử Hải Thần tông nhìn về đằng xa, cái bóng dáng bé nhỏ kia của Lâm Phàm trong mắt bọn họ bỗng nhiên trở nên chói mắt đến thế, rực rỡ đến thế. Lúc ở trong Tông môn gặp phải trấn áp của Yêu thú cấp Bán thần, cho dù là trưởng lão, hay là Tông chủ, đều khó mà có thể chống đỡ được. Chính vào lúc bọn họ sắp tuyệt vọng thì hi vọng liền xuất hiện, người đàn ông đeo mặt nạ kia, đã xuất hiện, ngăn cản thành công rồng Komodo, cứu bọn họ ra từ trong nguy nan.
Cũng sắp được rồi, quang cảnh xung quanh, đã đạt đến độ vừa ý, cũng nên giải quyết dứt điểm con rồng Komodo này rồi.
- Băng Diệt Tinh Hà!
Năm ngón tay của Lâm Phàm bóp lại, ánh sáng trên nắm tay xoay tròn, trực tiếp tung rồng Komodo lên trời, ầm một tiếng, bay vút lên trời, một quyền đánh trúng bụng nó. Sức mạnh phá hủy hết thảy thấm sâu vào trong, phần bụng của con rồng hoàn toàn bị nổ bể. Một luồng tia sáng, xuyên qua phần bụng nó, xông thẳng đất trời, đánh ra tạo một lỗ máu cực lớn. Huyết nhục trong đó, liếc nhìn qua mà thấy giật mình, máu chảy xuống nhuộm đỏ một mảng đất lớn.
Điểm tích lũy tới tay!
Rồng Komodo cấp Bán thần hung tàn như vậy, mới hít thở không khí tươi mát được vài tiếng đồng hồ, cuối cùng không may gặp phải tên đồ tể giết yêu thú Lâm Phàm, bị đánh thủng thân thể.
Ầm ầm!
Yêu thú khổng lồ, rơi xuống mặt đất, huyết mâu to nhỏ tựa như đèn lồng lộ ra sắc thái hung tàn cũng dần dần nhắm lại. Thậm chí hắn phát hiện ra, nơi khóe mắt kia vậy mà lại có hai giọt nước mắt, phảng phất giống như hạnh phúc khi được thấy ánh mặt trời nhưng chưa được bao lâu đã bị người ta đánh chết không thương tiếc.
Không đợi đám người Hải Thần tông kịp phản ứng, Lâm Phàm trực tiếp thu thi thể rồng Komodo vào trong nhẫn trữ vật. Yêu thú Bán thần cảnh này toàn thân đều là báu vật. Tuy hắn không biết Yêu thú Bán thần cảnh này rốt cuộc có tác dụng gì nhưng nếu như mang về Tông môn thì chắc chắn sẽ có người biết tác dụng cụ thể của nó là gì.
Làm chuyện tốt không lưu danh, làm màu cũng được kha khá rồi. Nếu như hot quá, trái lại sẽ dẫn đến chuyện không hay.
Trong lúc Lâm Phàm chuẩn bị rời đi, Tông chủ Hải Thần tông mở miệng nói:
- Xin đợi chút.
Lâm Phàm dừng chân, vẫn quay lưng với đối phương như cũ.
- Không cần nói nhiều, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, rồng Komodo Bán thần cảnh gieo họa cho chúng sinh, chết cũng chưa hết tội.
- Ngươi có phải là Lâm phong chủ của Vô Địch phong Viêm Hoa tông không?
Tông chủ Hải Thần tông hỏi, nếu như không hỏi cho ra nhẽ, trong lòng hắn ta sẽ không cam chịu, nhất định phải làm cho rõ, đối phương là ai mới được.
- Haizz, không ngờ vậy mà lại bị phát hiện ra rồi, vậy thì cũng không cần phải giấu diếm gì nữa.
Lâm Phàm thở dài một tiếng, tháo mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt thật.
- Quả nhiên là ngươi!
Thần sắc Tông chủ Hải Thần tông khiếp sợ, vẻ mặt không dám tin, hắn ta quả thực nghĩ không thông đối phương vì sao sẽ giúp Hải Thần tông bọn họ. Chuyện này căn bản không thể nói rõ.
- Bổn phong chủ cáo từ đây.
Lâm Phàm hiên ngang lẫm liệt, một câu cũng không nói, trực tiếp định rời đi.
- Xin đợi đã!
Tông chủ Hải Thần tông mở miệng nói:
- Lâm Phong chủ, vì sao ngươi lại cứu bọn ta?
Đây là nghi hoặc lớn nhất trong lòng hắn ta, hắn ta rất muốn biết cái đáp án này.
- Vì sao ư? Chuyện này không cần hỏi lí do, tuy Hải Thần tông phạm phải tội ác không thể tha thứ, nhưng rồng Komodo Bán thần cảnh đánh tới, nếu như không ngăn nó lại, chỉ dựa vào tình trạng của Hải Thần tông, e là đến lúc đó máu chảy thành sông, tựa như địa ngục trần gian. Mà Viêm Hoa tông ta tuân theo công bằng trên thế gian, chính trực, bảo vệ hòa bình thế giới. Tuyệt đối không thể ngồi nhìn mà không quản, mặc cho rồng Komodo tàn sát, nhưng chuyện này cũng chỉ là chủ nghĩa nhân đạo mà thôi, ân oán giữa Tông môn của ta với Hải Thần tông còn chưa được giải trừ, về sau lại bàn chuyện này. Cáo từ.
Lời vừa dứt, cũng không đợi Tông chủ Hải Thần tông nói thêm điều gì, Lâm Phàm trực tiếp biến mất ngay tại chỗ. Còn ở lại chỗ này làm cái gì, đã chẳng còn điều gì thú vị nữa. Tuy nhiên công cuộc làm màu ngày hôm nay cũng coi như rất tốt rồi.
Đám đệ tử trong Hải Thần tông nghe thấy những lời như vậy thì từng người đều kinh hãi vạn phần. Chuyện giữa bọn họ với Viêm Hoa tông hiển nhiên biết rõ, rất lâu về trước giữa Hải Thần tông và Viêm Hoa tông có mối thù hận cực lớn. Tuy đã trải qua mấy chục năm nhưng giữa hai tông vẫn không có bất kỳ giao tình gì. Có điều đến nay, Phong chủ Vô Địch phong của Viêm Hoa tông lại xuất hiện cứu bọn họ, điều này khiến họ khó mà tin được.
- Chẳng lẽ, đây chính là Viêm Hoa tông sao?
Có đệ tử nhìn về phương xa, trên bầu trời đã không còn một bóng người, không khỏi lâm vào trầm tư.
- Tông chủ.
Lúc này, đám trưởng lão đứng đầu đã khôi phục trở lại, đối mặt với rồng Komodo, bọn họ không có chỗ nào để phản kháng, chỉ có thể bị nó trấn áp không thương tiếc. Nhưng hiện tại rồng Komodo đã bị chém chết, Hải Thần tông cũng thoát khỏi hiểm cảnh.
- Sao lại thành thế này?
Lúc này, một tên trưởng lão nhìn xung quanh, chỉ thấy xung quanh một mảnh vắng lặng, toàn bộ đều là hố lõm gồ ghề, bị phá hủy đến mức nghiêm trọng. Những chỗ phá hư này là do rồng Komodo gây ra, có thể nói là vô cùng thê thảm.
- Tông chủ, tên Lâm Phàm của Vô Địch phong Viêm Hoa tông quả thực rất quá đáng, vậy mà lại phá hủy tông ta thành cái dạng này.
Một tên trưởng lão vô cùng không thích Viêm Hoa tông, lúc này xảy ra tình hình như vậy đương nhiên muốn đẩy hết trách nhiệm cho Lâm Phàm.
- Im miệng, nếu như không phải Lâm phong chủ tương trợ, đừng nói là bị hủy thành dạng này, chỉ e đến ngay cả Tông môn đều bị chia năm xẻ bảy, hóa thành tro bụi.
Tông chủ Hải Thần tông khiển trách nói. Sau đó nhìn về bầu trời phương xa trầm ngâm một lát rồi mang theo đám người quay trở vào trong tông.
Lâm Phàm lẩn vào hư không nhưng lại nghĩ đến một vấn đề.
- Mình đào bới di tích, lại có rồng Komodo Bán thần cảnh rơi xuống. Thứ này tuyệt đối không phải ngủ say, nếu không trong thời gian dài như thế, làm sao không xuất hiện… Có vấn đề!
Não bộ của hắn nhanh chóng hoạt động, hắn phát hiện ra vấn đề rất lớn, chỗ đó nhất định có vấn đề, chỉ là bị con rồng Komodo này thu hút cho nên trong lúc nhất thời không chú ý đến, bất kể nói thế nào, nhất định cũng phải đi xem xét tình hình. Nhưng mà một đám thao tác lần này đối với Hải Thần tông, hắn vẫn khá là hài long, bất kể là bố trí trên người hay là biểu hiện về sức mạnh, đều có thể cho điểm cao.
Lâm Phàm một đường chạy về phía xa, đến khu di tích lúc trước phá hoại.
Nơi đó đã không còn bằng phẳng mà là một cái vực sâu vạn trượng, sâu không thấy đáy, mắt nhìn tới là một mảnh đen thui, căn bản không thể nhìn ra bên trong rốt cuộc là có thứ gì.
- Có lẽ bên dưới, có thứ gì đó rất hay ho chăng.
Hắn tự nói với chính mình vô cùng tự nhiên, còn việc bên dưới rốt cuộc có gì chỉ cần xuống dưới xem thử, chẳng phải sẽ biết sao. Trực tiếp lặn xuống, phải xem thử xem rốt cuộc là có cái gì.
Tiến vào trong vực sâu, không có sự khủng bố như trong tưởng tượng, chỉ là xung quanh một mảnh tối thui, đưa tay không nhìn thấy năm ngón mà thôi.
Ngón tay khẽ nhấc, Thanh Uyên Địa Hỏa cháy ngay trên ngón tay, chiếu sáng hết thảy xung quanh. Vách tường bốn phía rất bình thường, cũng không có điểm đặc biệt nào.
- Sâu thật đấy, vậy mà còn không có điểm cuối.
Lâm Phàm nghi ngờ, từ lúc lặn xuống đến giờ vẫn luôn hướng về phía dưới lòng đất mà đi tiếp.
Nhưng mà nghĩ tới thân thể con rồng Komodo ngàn trượng kia cũng thấy bình thường trở lại. Có thể giấu kín con rồng Komodo to như vậy, lòng đất sâu âu cũng là chuyện bình thường.
Lúc này, bên dưới có một luồng ánh sáng màu vàng lóe lên.
- Mẹ kiếp, không phải là kho báu đấy chứ.
Hắn nghĩ đến trong rất nhiều truyền thuyết, nơi có yêu thú mạnh mẽ thủ hộ nhất định sẽ có kho báu. Khi nghĩ tới đây, hắn có chút kích động, chẳng lẽ thu hoạch bội thu được như vậy sao. Ôm lòng hi vọng đi xuống lòng đất nhưng khi nhìn rõ ánh sáng màu vàng kia, hắn không khỏi ngẩn người.
Không phải bảo tàng gì hết, mà là một bộ hài cốt không đáng một xu, mà ánh sáng màu vàng này, chỉ là một con sâu màu vàng mà thôi.
- Đáng tiếc.
Lâm Phàm lắc đầu, quan sát cẩn thận, ở đây có hài cốt, cũng cực kỳ có khả năng, ánh mắt quét qua khắp mọi nơi, cũng không chỉ có một bộ hài cốt mà là có rất nhiều. Kiểm tra một lượt, tuy đã trở thành hài cốt, nhưng từ trên bộ xương có thể nhìn ra một số vấn đề, có cái gãy lìa xương sườn, có cái xương bị đâm thủng, tạo thành một cái hốc lớn.
- Chết thảm quá, mấy người chắc chắn là rất yếu.
Lâm Phàm cảm thán nói, hắn biết rõ những người này nhất định là bị rồng Komodo giết chết, nhưng mà cái con thằn lằn nhỏ ấy, bản thân hắn chỉ hơi nghiêm túc một chút là đã có thể đánh chết nó, không gặp phải bất kỳ khó khăn nào.
- Yếu cái rắm, ngươi mới yếu, bọn họ một chút cũng không yếu, họ là anh hùng.
Nhất thời, trong vực sâu đen thui này, truyền tới giọng nói tức giận.
- Tên nào đang giả thần giả quỷ, mau ra đây, nếu không ta đập chết ngươi.
Lâm Phàm bị giọng nói này dọa cho nhảy dựng, thật sự là gặp phải ma con mẹ nó rồi, vậy mà lại còn có đồ sống. Hơn nữa, bản thân hắn còn không cảm ứng được, trình độ ẩn núp của tên này rất lợi hại.
- Có phải ngươi thả rồng Komodo ra không, ngươi có biết ngươi đã gây ra đại họa gì không?
Lúc này, giọng nói lại truyền tới. Lâm Phàm chợt quay đầu, có chút ngớ người, một tấm bùa màu vàng đang trôi lơ lửng ở đằng kia, trên bề mặt có ngũ quan hiện ra, hơn nữa lúc mở miệng, cái môi cũng di chuyển.
- Ngươi là thứ gì?
Lâm Phàm trong nháy mắt tiến lên, bắt lấy tấm bùa vào trong tay, quan sát tỉ mỉ. Thật là thứ đồ vật kì quái, thật sự chưa từng nhìn thấy.
- Ngươi...
Tấm bùa màu vàng kinh hãi, tựa như không ngờ tới cái con người nhỏ bé này không hỏi lai lịch của nó mà liền chộp lấy nó vào tay luôn, thật là kinh khủng. Chẳng lẽ không có cảm giác sợ hãi với vật mà mình chưa biết sao?
- Con người, ngươi không thể đối xử với ta như vậy được. Ta là đồ vật thời viễn cổ, nếu như ngươi tôn kính ta, ta có thể sẽ suy nghĩ, khiến ngươi trở thành cường giả Cửu trọng Thiên Cương cảnh.
Giọng nói của tấm bùa màu vàng trở nên mênh mông, giống như bề trên nào đó thời viễn cổ đang mở lời vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận