Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 425: Bảo Chùi Đít Thì Chùi, Tuyệt Đối Không Chùi Miệng

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
--------------------------
Lúc này, Lâm Phàm ngẩn người.
Cửu trọng Thiên Cương cảnh? Cái lá bùa màu vàng này vậy mà muốn biến mình trở thành cường giả tuyệt thế Cửu trọng Thiên Cương cảnh, hơn nữa tiền đề chính là mình phải cung kính với nó.
Đây quả thực là ơn trời ban cho.
Hắn há hốc miệng, lộ ra vẻ vô cùng ngạc nhiên.
Lá bùa màu vàng vô cùng hài lòng với biểu hiện của tên hậu bối trẻ tuổi này, phải có biểu hiện như vậy mới đúng, tuy không biết đã trải qua bao lâu, nhưng chắc chắn đã là thời đại mạt pháp(*), năng lượng thiên địa trên thế gian đã tiêu tán đến tận cùng, cao thủ sa sút.
Có lẽ, kẻ mạnh nhất hiện giờ, nói không chừng khả năng cũng chỉ có địa cương cảnh cấp cao nhất.
- Hậu bối trẻ tuổi, ta rất xem trọng ngươi, đến nay rồng Komodo xuất thế, thế gian sắp gặp phải tai họa. Tuy không biết ngươi đã chạm phải cơ quan nào mà thả con yêu ma này ra nhưng ngươi vẫn còn cơ hội để trở thành anh hùng, chỉ cần dưới sự dạy bảo của ta, ngươi sẽ trở thành cường giả Thiên Cương cảnh trong truyền thuyết, đến lúc đó, ngươi chính là anh hùng giải cứu thế giới.
- Nói cho ta biết, ngươi có đồng ý trở thành anh hùng, bảo vệ hòa bình thế giới không?
Lá bùa màu vàng hô lớn, tuy không có mặt mũi bằng thịt nhưng ngũ quan hiện lên trên lá bùa lại sống động đến vậy.
Nó biết rõ, nói ra những lời như vậy, tuyệt đối không có người nào có thể chống cự, bởi vì lý tưởng như vậy, quả thực quá cao quý.
- Cường giả Thiên Cương cảnh trong truyền thuyết?
Lâm Phàm nhìn lá bùa bị mình nắm trong tay, vẻ mặt ghét bỏ, cái món đồ chơi này là sản phẩm của cái thời đại rách nát nào thế, yếu chết đi được.
Thiên Cương cảnh chính là truyền thuyết, vậy Bán thần cảnh, còn không phải là tổ tông của bọn nó à.
Bỗng nhiên, lá bùa màu vàng rung động dữ dội.
- Hậu bối, ngươi định làm cái gì thế?
Nó phát hiện ra tên tiểu tử này, vậy mà lại đem nó hơ gần đốm lửa, càng ngày càng gần, càng có thể cảm thấy nhiệt độ nóng bỏng.
- Ngươi không thể thiêu ta, nếu không ngươi sẽ bỏ lỡ cơ duyên cực lớn này, ngươi biết cơ duyên của trời cao lớn bao nhiêu không? - Lá bùa vàng gào rú.
Lâm Phàm nói:
- Nói cho ngươi biết, đừng có làm màu ở trước mặt ta, ta không thể tha thứ chuyện này. Ngươi rốt cuộc là thứ gì? Còn sót lại ở cái thời đại rách nát nào, còn có những người này là ai?
Lá bùa màu vàng nhất thời hoảng loạn, rồi khôi phục lại bình tĩnh, sau đó cười nói:
- Hậu bối, câu hỏi của ngươi hơi nhiều, xem ra ngươi là một tên tiểu tử tràn đầy hiếu kì đối với những chuyện trong quá khứ, tốt lắm, thân là anh hùng giải cứu thế giới, nhất định phải có tiềm chất như thế này, ôm lòng hiếu kỳ mới có thể bước lên càng cao, càng xa.
- Tên này có chút phiền. - Lâm Phàm ôm bụng. - Đau bụng quá, không mang theo giấy rồi, vừa hay cái tấm bùa biết nói chuyện nhà ngươi cũng không tệ, đợi lát nữa dùng để chùi đít là được rồi.
- Quá đáng. - Lá bùa màu vàng kinh hãi, lung lay dữ dội. - Ngươi sao lại quá đáng như vậy? Biết ta là ai không? Ta là tấm bùa có sức mạnh to lớn, ta tồn tại từ rất lâu, ta biết hết thảy mọi chuyện trong quá khứ, các ngươi muốn đánh bại rồng Komodo, chỉ có thể dựa vào ta, chỉ có ta mới có thể giúp ngươi biến thành cường giả Thiên Cương cảnh cấp cao nhất.
Bỗng nhiên, giọng nói im bặt.
Vực sâu nguyên bản được coi là rộng rãi, đột nhiên trở nên chật chội. Lá bùa màu vàng nhìn thấy toàn bộ trước mắt, giọng nói trở nên run rẩy
- Làm sao có thể, chuyện này làm sao có thể... - Nó không dám tin, nó nhìn thấy cái gì?
Vốn định dựa vào con rồng Komodo này trở thành chỗ dựa tinh thần cuối cùng của con người, vậy mà lại chết rồi.
Cái thứ này mới phá giải phong ấn được bao lâu chứ, vậy mà lại chết như thế này rồi, cũng được coi là rồng Komodo sao? Đùa nhau à?
Lâm Phàm thu hồi rồng Komodo vào trong nhẫn trữ vật, híp mắt, đánh giá lại lá bùa
- Nhìn cũng nhìn thấy rồi, cho ngươi một cơ hội nữa, ngươi rốt cuộc là thứ đồ chơi gì.
Lúc lá bùa màu vàng định mở miệng, Lâm Phàm giơ tay lên, chặn lại:
- Thành thật chút, người như ta khá dễ bị kích thích, bảo mang ngươi đi chùi đít, chính là chùi đít, tuyệt sẽ không dùng để lau nước miếng, nghĩ kĩ rồi hẵng nói.
- Chết mẹ rồi, bị uy hiếp rồi, chuyện này rốt cuộc là thế nào - Lá bùa màu vàng kinh hãi vô cùng, giống như nhìn thấy ma vậy.
Trò đùa này suy cho cùng từ đâu chui ra vậy, trước lúc phong ấn, nó biết rõ, sức mạnh của thiên địa bắt đầu biến mất, là thời đại cuối cùng của pháp thuật. Cứ coi như ngày nào đó bị người ta phá hoại phong ấn, nó vẫn có thể hưởng thụ sự kính ngưỡng của người khác như trước, được người ta tung hô, là đại nhân bùa chú đến từ thời đại viễn cổ.
- Nhanh lên, đừng tào lao nữa, bổn phong chủ chốc nữa còn có việc, nếu ngươi chẳng có nửa điểm tác dụng, vậy ta sẽ thật sự coi ngươi như giấy vệ sinh đó. - Lâm Phàm có chút mất kiên nhẫn, lá bùa nhỏ như thế, vậy mà dám hung hăng càn quấy như thế, quả thật rất cuồng vọng, không dạy cho nó một bài học cũng không được.
- Ta tới từ thời kì viễn cổ, căn nguyên chính là bùa thánh vĩ đại, ta...
Chát!
Tuy không có khuôn mặt nhưng Thánh phù nguyên bản rõ ràng cảm nhận được, tên hậu bối này vừa tát nó một cái. Vốn định nổi giận, nhưng phải nhịn xuống, hảo hán không chịu thiệt trước mắt, phải nhịn, phải nhịn.
- Giấy vàng chính là giấy vàng, đừng nói cái gì mà Thánh phù nguyên bản, nghe thôi đã thấy quái đản dọa người rồi, nói thử xem, rốt cuộc ở đây xảy ra chuyện gì? - Lâm Phàm hỏi.
Hắn có chút hiếu kỳ đối với tấm giấy vàng này, thời kỳ thượng cổ truyền thừa lại, thật sự quá quái dị.
Giấy vàng than thở, bộc lộ ra tính cách thật sự, chính là loại tính cách hèn yếu:
- Cách quãng thời gian phong ấn đã sáu vạn năm, năm đó trời đất đại biến, sức mạnh của thiên địa biến mất, mạnh nhất cũng chỉ có Cửu trọng Thiên Cương cảnh,nhưng có một ngày, một con rồng Komodo Bán thần cảnh vô cùng mạnh xuất hiện, nó hoành hành ngang ngược, vô địch trên thế gian, không biết đã giết chết bao nhiêu người, khi đó thật sự là máu chảy thành sông, bi thảm không gì sánh bằng. Ta cảm thấy trời đất thương xót, liền giáng lâm. Sau đó xuất hiện mười hai vị anh hùng, cũng là sự tồn tại mạnh nhất trong loài người, toàn bộ đều là tu vi Cửu trọng Thiên Cương cảnh, trong tay bọn họ cầm Thánh phù... Không, tay cầm giấy vàng, chiến đấu một trận dữ dội với rồng Komodo, trận chiến đó, trời đất u ám, núi lở đá mòn, ngươi có biết thảm đến nhường nào không? Cuối cùng, mười hai vị anh hùng chết đi, con rồng Komodo không bị thương chỗ nào nhưng cũng bị phong ấn, thế gian khôi phục lại sự yên bình, rất lâu về sau, có một tên ngu ngốc xuất hiện, hắn phá hoại nơi này, thả rồng Komodo ra, mà Thánh phù nguyên bản cứu rỗi thế giới này, đến nay đang bị người này nắm trong tay. Chuyện của ta kể xong rồi.
Giấy vàng nói xong, chỉ là bất chợt, nó phát hiện ánh mắt của cái con người trước mặt này, rất chi là quỷ dị, giống như muốn giết chết mình.
- Sáu vạn năm về trước? - Lâm Phàm có chút ngờ vực
- Không đúng nhỉ, sáu vạn năm trước, làm sao cao nhất chỉ có Cửu trọng Thiên Cương cảnh, ngươi đang đùa ta đúng không?
- Không có, ngươi chẳng biết gì, sáu vạn bốn nghìn năm về trước đã xảy ra một trận Phong thần chi chiến, tất cả kẻ mạnh trên Bán thần cảnh trong thế gian đều trong mấy năm ngắn ngủi ấy, toàn bộ đều biến mất. Truyền thuyết nói những thần nhân ấy, dùng tính mạng của mình đánh bại tà ma nhưng cũng dẫn đến sức mạnh của thiên địa bị tiêu tan, năm này qua năm khác dần mỏng manh, cho đến khi rồng Komodo xuất hiện, con người mạnh nhất cũng chỉ có Cửu trọng Thiên Cương cảnh, vài nghìn năm nay, cũng không còn thấy xuất hiện Bán thần cảnh nữa.
- Ngươi đánh rắm cái gì hả. - Lâm Phàm bất ngờ mở miệng - Một vạn năm trước, Bán thần cảnh còn không bằng chó, cái tờ giấy vàng nhà ngươi không thành thật, vậy mà còn nói với ta sáu vạn bốn nghìn năm về trước, con người mạnh nhất cũng chỉ có Cửu trọng Thiên Cương cảnh, ngươi mà còn không thành thật nữa, ta đánh ngươi.
- Không thể nào, Thánh phù ta... Không, giấy vàng ta có đạo đức nghề nghiệp, cả một đời làm phong ấn, chưa bao giờ nói chuyện, từ đã, không đúng...
Lúc này, giấy vàng kinh hãi, cái mũi kia chồi lên, hít mạnh một hơi, thình lình lượng lớn sức mạnh thiên địa giống như thủy triều đánh tới, tràn vào bên trong giấy vàng.
- Chết mẹ rồi, sức mạnh thiên địa thế mà lại hồi phục rồi, làm sao có thể. Không tốt, thế này là xảy ra chuyện lớn rồi, chẳng lẽ lại sắp xảy ra Phong thần chi chiến sao?
Giấy vàng kinh ngạc đến ngây người, giống như tên ngốc vậy.
- Con người, ta sai rồi, ngài làm người tốt thì làm tới cùng, thả ta ra đi, ta sẽ ngoan ngoãn đợi ở chỗ này, không đi chỗ nào hết, đời này sẽ không thể nào ra ngoài được. - Giấy vàng dường như nghĩ đến chuyện gì đó, gấp gáp thương lượng với Lâm Phàm.
- Tên nhóc nhà ngươi chẳng khác gì ếch xanh, đều không thành thật, không muốn nói nữa, mang ngươi về Tông, từ từ dạy dỗ ngươi.
Lâm Phàm không muốn nói thêm nửa câu với giấy vàng, trực tiếp biến mất vào hư không, đi về phía Tông môn.
Sóng gió lần này ở Hải Thần tông, thu hoạch cũng coi như không lỗ vốn. Thi thể của rồng Komodo Bán thần cảnh vẫn nằm trong nhẫn trữ vật. Trở về vừa hay xem thử, có thể chỉnh ra thứ gì.
Viêm Hoa tông, ngày thường tuy cũng rất náo nhiệt nhưng hôm nay lại đặc biệt lạ thường, trở nên vô cùng náo nhiệt.
Không ít đệ tử tụ tập vây quanh đại điện Tông môn, trên mặt đều mang theo ý cười.
Tông chủ hai tông Đại Diễn tông cùng Đại Hùng Bảo tông dẫn theo trưởng lão và đệ tử, tới Viêm Hoa tông thiết lập quan hệ, mà Tông chủ lâu lắm rồi chưa từng xuất hiện, cũng tự mình ra nghênh đón.
Cả Tông môn, lộ vẻ vô cùng náo nhiệt.
Trên khán đài bên ngoài đại điện kia, tông chủ ba tông cũng xếp hàng ngồi.
Bên dưới lại là cuộc tỉ thí của đệ tử Tông môn, chủ yếu là điểm thêm màu sắc cho bầu không khí, cũng không có ý gì khác.
Lúc trước trong lòng đệ tử ba tông đều hiểu rõ, sẽ không quyết ra thắng bại, đều là đến lúc thì ngừng. Cho dù là có thể đánh thắng đối phương, cũng đều nương tay, cuối cùng sẽ ôm quyền, đi xuống khán đài.
- Phong chủ Vô địch phong của quý tông không biết có ở đây không?
Tông chủ hai tông rất có hứng thú đối với Lâm Phàm, muốn tự mình gặp mặt một lần.
Tông chủ Viêm Hoa tông cười nói:
- Lâm phong chủ ra ngoài rồi, vẫn chưa trở lại.
- Vậy thì thật quá đáng tiếc.
Hai vị tông chủ thấy tiếc nuối, dù sao vẫn chưa nhìn thấy vị Phong chủ Vô Địch phong kia của Viêm Hoa tông, quả thực có chút tiếc nuối.
Đám đệ tử đang quan sát ở nơi xa xa, trò chuyện vui vẻ với nhau.
- Thật không ngờ Tông môn của chúng ta, vậy mà thật sự định thiết lập quan hệ với tông khác, lúc trước chúng ta nào dám nghĩ đến.
- Phải đó, lúc đó chỉ có Thái Thản tông là qua lại với chúng ta, những tông khác đều tránh còn không kịp, dù là trưởng lão của tông ta đích thân tới nói chuyện, những tông kia cũng đều xua đuổi, không muốn gặp.
- Nghe nói đặc điểm vùng đất của Đại Diễn tông với Đại Hùng Bảo tông rất tốt, đặt biệt là phong cảnh của Đại Diễn tông vô cùng đẹp, về sau nói không chừng có thể được đi xem thử.
Đối với đa số đám đệ tử mà nói, bọn họ chưa từng rời khỏi Viêm Hoa tông.
Bởi vì đi đến các tông khác vô cùng nguy hiểm, không an toàn nhưng sau khi thiết lập quan hệ, sẽ không như trước nữa, bởi đã có sự bảo đảm.
Vô Địch phong, trong tay Lữ Khải Minh đang cầm một tờ giấy, bên trên có lời giới thiệu về Lâm sư huynh, đây là đệ tử hai tông tặng cho cậu ta, cậu ta nhìn lời giới thiệu bên trên, vô cùng hài lòng.
“Tao nhã lịch sự, đối xử chân thành với mọi người, yêu quý hòa bình, khí chất phi phàm...”
Lữ Khải Minh gật đầu, trên mặt lộ ra ý cười, nghĩ: “Đánh giá này cũng coi như đúng trọng tâm, nhưng mà vẫn có chút chưa đủ.”
Lúc này, Lữ Khải Minh rơi vào trầm tư, cậu ta cảm thấy mình nên làm chút gì đó cho Lâm sư huynh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận