Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 426: Lâm Phong Chủ Thân Thiện Của Chúng Ta Đã Trở Về

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
-------------------
- Hôm nay là ngày vui của Viêm Hoa tông, quả thật là đáng mừng, Đán Ác Quân Chủ của Thánh Đường tông xin được đến đây để chúc mừng!”
Một giọng nói từ nơi phương trời xa xôi truyền tới, vang dội như tiếng sấm ngày xuân, làm kinh động tất cả đệ tử, lỗ tai đau nhức, mặt lộ vẻ sợ hãi, ngẩng đầu lên nhìn. Không biết rốt cuộc là ai tới đây nữa.
Tông chủ của ba tông đang trò chuyện sôi nổi, thảo luận về công việc sau khi thiết lập quan hệ ngoại giao, chỉ là khi giọng nói như sấm này vang lên, đã cắt ngang sự trao đổi của bọn họ.
Tông chủ của Viêm Hoa tông đứng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía xa, nghi hoặc nhưng không đánh mất phong độ nói:
- Đán Ác Quân Chủ của Thánh Đường tông đến đây mà không kịp ra nghênh đón từ xa rồi.
Quân chủ của Thánh Đường tông đến đây đã khiến cho các đệ tử tông môn sinh lòng nghi hoặc, không biết Thánh Đường tông tới đây làm gì.
Thế nhưng, với sự hiểu biết của bọn họ về Thánh Đường tông, thì nhất định không phải là chuyện gì tốt.
Tông chủ của hai tông Đại Diễn tông và Đại Hùng Bảo tông đưa mắt nhìn nhau, bọn họ biết, lần này Thánh Đường tông tới đây, tuyệt đối không phải là chuyện tốt đẹp gì hết.
Bọn họ thiết lập quan hệ ngoại giao với Viêm Hoa tông, rõ ràng đã khiến cho Thánh Đường tông nổi nóng.
- Khách khí rồi! - Đán Ác Quân Chủ ngược lại không hề kích động, sau đó đi tới, ngồi lên trên đài cao của đại điện.
- Nghe nói Đại Diễn tông, Đại Hùng Bảo tông và Viêm Hoa tông thiết lập quan hệ ngoại giao, tông của ta rất chú trọng chuyện này, liền phái bổn quân chủ tới đây chúc mừng. - Đán Ác Quân Chủ mở miệng nói, thế nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào tông chủ của hai tông.
Hai vị tông chủ của Đại Diễn tông và Đại Hùng Bảo tông ngồi ở chỗ đó, bị nhìn chằm chằm đến nỗi như ngồi trên đống lửa, lông tơ toàn thân dựng hết lên, rất khó chịu.
- Vừa rồi, chúng ta đã nói tới đâu rồi ấy nhỉ? - Tông chủ của Đại Diễn tông mở miệng hỏi, thế nhưng giọng nói lại có chút không được tự nhiên.
Luôn cảm thấy ánh mắt của Đán Ác Quân Chủ có tính xâm lược, khiến cho cả người bọn họ không được thoải mái lắm, giống như đang có một đôi mắt tà ác nhìn xuyên qua cơ thể bọn họ, xuyên thẳng đến chốn sâu trong lòng họ.
- Nói đến lĩnh vực thương mại sau khi tông ta thiết lập quan hệ ngoại giao. - Tông chủ của Viêm Hoa tông dĩ nhiên biết Đán Ác Quân Chủ đến sẽ khiến cho hai vị tông chủ sự cảm thấy không ổn như thế nào.
Nhìn ánh mắt kia xem, liên tục nhìn chằm chằm vào hai vị tông chủ, như thế ai mà chịu được.
Đán Ác Quân Chủ mặt không chút thay đổi ngồi ở chỗ đó.
Ông ta thân là quân chủ của Thánh Đường tông, đương nhiên quyền cao chức trọng, đến thăm Viêm Hoa tông, không tồn tại bất cứ vấn đề gì.
Mà ông ta, hiện tại ngồi ở chỗ này, ánh mắt không nhìn đi nơi khác, chỉ nhìn chằm chằm vào hai vị tông chủ mà thôi. Một loại khí tức không rét mà run lan tràn ra.
Mặc dù không có bất kỳ uy áp nào, thế nhưng đối với tông chủ của Đại Diễn tông và Đại Hùng Bảo tông, lại có một áp lực nói không nên lời.
Sự thảo luận ôn hòa lúc trước rất khó để có lại được nữa, dường như là bởi vì sự tồn tại của Đán Ác Quân Chủ, cho nên có nhiều chuyện, không thích hợp lắm để nói.
Các đệ tử của ba tông lúc này cũng xì xào bàn tán, quân chủ của Thánh Đường tông đến đây, không thể nào không có bất kỳ chuyện gì, bọn họ cũng cảm thấy bầu không khí của nơi này rất áp lực, có một cảm giác nói không nên lời.
Đỉnh núi Thiên Tu.
- Sư đệ, đệ không ở đó tiếp đãi tông chủ của hai tông, chạy đến chỗ ta làm gì? - Thiên Tu trợn mắt, khí tức vốn dĩ lúc ẩn lúc hiện đột nhiên tiêu tán, lại biến thành tục nhân.
- Sư huynh, huynh... - Hỏa Dung vội vội vàng vàng tới đây, vừa mở miệng, liền phát hiện khí tức vừa rồi của sư huynh có chút không đúng, mặc dù chỉ thoáng qua nhưng vẫn bị ông ta bắt được.
- Đừng có huynh huynh nữa, có gì cứ nói đi, lão phu hiện tại đang rất bận.
Thiên Tu thúc giục, gần đây đi sâu nghiên cứu, hơi có một chút sáng tỏ, thế nhưng sự sáng tỏ này vẫn chưa được hoàn toàn.
Hơn nữa, ông ta cũng có trao đổi với con U Minh Hắc Mãng quấn quanh trên đỉnh núi của đồ nhi.
Khi biết được thực lực ban đầu của con hắc mãng này, ông ta đã coi trọng nó hơn, còn như đồ nhi xem thường lão hắc này, ông ta cảm thấy thương tiếc, có điều cũng không nói thêm gì nữa.
Nếu đã là yêu sủng của đồ nhi, vậy cứ để tự đồ nhi tự chơi đùa vậy.
Thần cảnh, lúc có lúc không, ông ta đã mắc rất lâu ở cảnh giới này, nếu như thật sự đột phá, thì ông ta sẽ là vị Thần đầu tiên.
- Sư huynh, Đán Ác Quân Chủ của Thánh Đường tông có đến, người đến không có ý tốt, hai vị tông chủ của Đại Diễn tông và Đại Hùng Bảo tông mặc dù không có biểu hiện khác thường nhưng cũng có thể nhìn ra, run như cầy sấy rồi. - Hỏa Dung nói, Đán Ác Quân Chủ đó là Bán Thần cảnh, mà hiện tại, chỉ có Thiên Tu là cường giả Bán Thần cảnh, nếu như đi áp chế trước, có lẽ sẽ giải quyết được tình hình bên đó.
- Run rẩy thì run rẩy, lão phu đi làm gì? Nếu như chỉ vì một Đán Ác Quân Chủ nhỏ bé mà hai vị tông chủ nuốt lời, vậy thì mối quan hệ ngoại giao này không cần thiết lập cũng được. Đi đi, đi đi, lão phu rất bận, không có thời gian tiếp đãi đâu. - Thiên Tu xua tay, không muốn nói gì nữa, ông ta đã rơi vào trong sự lĩnh ngộ không thể tự thoát khỏi, cho dù trời có sập xuống, cũng không thể cản trở ông ta.
Con đường ở phía trước, ông ta đã nhìn thấy được hy vọng, mặc dù hy vọng này lúc ẩn lúc hiện nhưng dù sao cũng vẫn tồn tại.
Hỏa Dung muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy biểu cảm không muốn nói gì hết của sư huynh, cũng đành chịu.
Ông ta không biết Đán Ác Quân Chủ đến đây rốt cuộc là muốn làm gì, nếu như ép người quá đáng, cũng khỏi cần phiền toái như vậy.
Quan trọng chính là, thái độ của Đán Ác Quân Chủ rất tốt, ngồi ở chỗ đó, không nói câu nào nhưng chính là đôi mắt kia, nhìn chằm chằm vào hai vị tông chủ, nhìn chăm chú đến nỗi đối phương run rẩy, rất mất tự nhiên.
Ảnh hưởng nghiêm trọng đến đến công việc thiết lập quan hệ ngoại giao của ba tông.
Trên đài cao của đại điện.
Hai vị tông chủ của Đại Diễn tông và Đại Hùng Bảo tông vốn dĩ có rất nhiều lời muốn nói, nhưng mỗi lần mở miệng, đều cảm thấy vô cùng không thoải mái, cuối cùng đã trở thành tông chủ của Viêm Hoa tông một mình nói chuyện, tông chủ của hai tông gật đầu.
- Hai vị thấy thế nào về vấn đề thương mại này? - Tông chủ Viêm Hoa tông cười hỏi, sau đó ánh mắt nhìn về phía Đán Ác Quân Chủ ở bên cạnh, biết Thánh Đường tông không muốn hai tông thiết lập quan hệ ngoại giao với Viêm Hoa tông.
Thế nhưng lại không ra mặt ngăn cản, chỉ phái Đán Ác Quân Chủ đến, e rằng cũng là một loại cảnh cáo.
Tông chủ của Đại Diễn tông ho nhẹ một tiếng:
- Ừm, rất tốt, đây cũng là việc tông ta muốn.
Đán Ác Quân Chủ ngồi ở bên cạnh mở miệng nói:
- Viêm Hoa tông, Đại Diễn tông, Đại Hùng Bảo tông thiết lập quan hệ ngoại giao, quả thực là lựa chọn không tồi, nhưng mà giữa ba tông, có khoảng cách xa xôi, thời gian cần cho việc thương mại có hơi dài đó.
Hai vị tông chủ của Đại Diễn tông và Đại Hùng bảo tông liếc mắt nhìn nhau, dường như đã nghe ra được ý tứ uy hiếp.
Đúng lúc tông chủ của Viêm Hoa tông chuẩn bị mở miệng, ánh mắt lại nhìn về phía hư không ở phía xa, sau đó cười nói:
- Lâm Phong chủ của tông ta đã trở về rồi.
Lúc này, tông chủ của hai tông ngẩng đầu lên, có chút mong đợi.
Còn sắc mặt của Đán Ác Quân chủ khẽ biến, cũng nhìn về phía hư không xa xa, ông ta chưa từng gặp Lâm Phàm, cũng rất tò mò về người này, không biết rốt cuộc đối phương là nhân vật như thế nào, mà lại có thể trấn áp bốn vị quân chủ của tông môn, hơn nữa còn dám khiêu khích Thánh Đường tông.
Hư không chấn động, giống như có thứ gì đó đang bay trong đó, rất nhanh, một đạo thân ảnh xuất hiện ở trên khung trung.
Lâm Phàm phát hiện ra hình như tông môn có chút náo nhiệt, có hơi tò mò, không biết đã có chuyện gì xảy ra.
Do đó, cũng không vội vã đi tìm lão sư.
- Tham kiến Lâm sư huynh. - Đệ tử tông môn hô to một tiếng, lộ vẻ phấn khởi.
- Ừm. - Lâm Phàm gật đầu, ánh mắt nhìn về phía đài cao, hạ thẳng xuống - Tông chủ, đã xảy ra chuyện gì vậy?
- Việc vui, hai vị tông chủ của Đại Diễn tông và Đại Hùng Bảo tông đích thân đến đây, nghiên cứu thảo luận việc thiết lập quan hệ ngoại giao với tông ta, đồng thời hai vị tông chủ cũng muốn gặp ngươi một chút, không ngờ lại đúng lúc như vậy. - Tông chủ của Viêm Hoa tông cười nói.
- Ồ. - Lâm Phàm gật đầu, nhìn về phía hai vị tông chủ ở bên cạnh, trên mặt nở ra nụ cười, chắp tay nói - Không ngờ tông chủ của hai tông lại đích thân tới đây, tông của ta rất là vinh hạnh.
- Lâm Phong chủ khách khí rồi. - Tông chủ hai tông khiêm tốn nói, vị ở trước mặt chính là nhân vật có thực lực thứ hai của Viêm Hoa tông, đến Bán Thần cảnh của Thánh Đường tông cũng bị trấn áp, thực lực rất dũng mãnh.
Đồng thời, từ trong lời nói này, bọn họ đã cảm nhận được Lâm Phong chủ quả nhiên giống như lời các trưởng lão trong tông nói, đối xử với mọi người rất dịu dàng, còn thái đối với bọn họ, cũng rất lễ độ.
Thiện cảm + 1.
- Ồ! Khí tức này có điểm không đúng. - Ánh mắt của Lâm Phàm nhìn về phía Đán Ác Quân Chủ ở bên cạnh, nghi hoặc lại có chút khinh thường - Hình như là Thánh Đường tông đúng chứ?
- Vị này là Đán Ác Quân Chủ của Thánh Đường tông, đến đây chúc mừng chuyện tông ta và hai tông thiết lập quan hệ ngoại giao. - Tông chủ cười nói.
Lâm Phàm nhìn Đán Ác Quân Chủ, nhoẻn miệng cười:
- Ồ, Thánh Đường còn có lòng này cơ. Các vị tông chủ cứ thảo luận, ta ngồi đó nghe là được rồi.
Sau đó, cũng không nói thêm gì nữa, nghênh ngang ngồi xuống bên cạnh Đán Ác Quân Chủ, hai tròng mắt nhìn chằm chằm vào Đán Ác Quân Chủ một cách kỳ lạ.
Đán Ác Quân Chủ liền cảm thấy phía sau lưng lạnh ngắt, giống như trong bóng tối, có một đôi mắt tà ác đang nhìn ông ta chăm chú.
Cuộc trao đổi lại bắt đầu, bởi vì có Lâm Phàm tham gia, bầu không khí của nơi này đã trở nên sôi nổi hơn so với lúc trước.
Đán Ác Quân Chủ nhìn chằm chằm vào tông chủ của hai tông, thế nhưng, ông ta cảm thấy toàn thân rất không được tự nhiên, ánh mắt sau lưng vẫn luôn hiện ra, hơn nữa tính xâm lược càng ngày càng mạnh.
Dù cho ông ta có là cường giả Bán Thần cảnh, thì vẫn cảm thấy lông tơ cả người dựng hết lên, rất không thoải mái.
Lúc này, Đán Ác Quân Chủ quay đầu, đối mắt với Lâm Phàm, Lâm Phàm nhoẻn miệng cười, ánh mắt vẫn như vậy, không chút kiêng kỵ.
- Quả nhiên giống như lời đồn, rất nguy hiểm. - Đán Ác Quân Chủ tâm tư phức tạp.
Còn Lâm Phàm thì đang suy nghĩ một chuyện:
“Đán Ác Quân Chủ của Thánh Đường tông, Bán Thần cảnh, giữa đường chặn giết có lẽ là một lựa chọn không tệ, hoặc là làm một việc lớn, nhất định phải trói ông ta lại, bắt chẹt Thánh Đường tông, cuối cùng giết con tin. Nhưng mà, vẫn có chút không ổn, nếu như bị người ta nhận ra, chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến danh dự sao.”
Hắn rất buồn phiền, một sự phiền muộn không nói nên lời.
Đán Ác Quân Chủ cảm nhận được, ông ta phát hiện ra Lâm Phong chủ ở bên cạnh kia thỉnh thoảng lại để lộ biểu cảm tiếc nuối, đồng thời ánh mắt thì tỏa ra sự hưng phấn. Ông ta có một cảm giác không ổn.
Ông ta nghe nói, đệ tử kia của Viêm Hoa tông đê tiện, nham hiểm, vô sỉ, thích cướp giết giữa đường, giống như Thiên Tu lúc trước, thích phá hủy toàn bộ không để lại dấu vết gì, làm cho người ta không biết điều tra từ đâu.
Có lẽ không thể nào, mình chính là quân chủ của Thánh Đường tông, hẳn là hắn sẽ không dám cướp giết mình chứ.
Xong sự lo lắng này vẫn tồn tại trong lòng, không thể nào an tâm được.
Lúc này, ông ta không còn cách nào tĩnh tâm được nữa, dẫn đến những lời mà tông chủ của ba tông nói, đều không nghe được vào tai.
Mà liên tục cảnh giác ánh mắt ở phía sau lưng kia.
Cuối cùng, ông ta không thể chịu được nữa, đứng dậy chắp tay nói:
- Ba vị, tông môn còn có việc quan trọng, ta xin cáo từ trước.
Ông ta không muốn nán lại nữa, càng nghĩ càng thấy nguy hiểm, không thể đánh cược được, nếu như người này thật sự dám động thủ, e rằng mình sẽ không quay về tông môn được.
Đúng lúc Đán Ác Quân Chủ chuẩn bị rời đi, một giọng nói vang lên bên tai ông ta.
- Khoan đã!
- Người tới là khách, Đán Ác Quân Chủ đừng gấp gáp như vậy
Đán Ác Quân Chủ nhìn về phía Lâm Phàm:
- Không vội, không vội, tông môn có việc, phải quay trở về.
- Nếu là như thế thì cũng không tiện giữ lại, vậy hãy để bổn Phong chủ tiễn Đán Ác Quân Chủ nhé! - Lâm Phàm đứng dậy, mặt lộ ra nụ cười, rõ ràng rất thân thiện.
- Không cần, mình ta rời đi là được. - Đán Ác Quân Chủ vội vàng nói, ông ta cảm thấy có chút không ổn.
- Như vậy sao được, khách quý tới thăm, há có thể không tiễn chứ. - Lâm Phàm tiến lên, cánh tay ôm lấy bả vai của Đán Ác Quân Chủ, cười nói - Xin mời.
Đán Ác Quân Chủ nhìn Lâm Phàm, sau đó cất bước, đi xuống bậc thềm.
Đối với ông ta, mỗi một bước đi đều có áp lực rất lớn đè nặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận