Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 427: Ở Lại Nữa Sẽ Phát Điên, Cáo Từ!

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
-------------------------
Hai vị tông chủ của Đại Diễn tông và Đại Hùng Bảo tông nhìn Lâm Phong chủ khoác vai Đán Ác Quân Chủ từng bước đi xa thì liền có chút kinh ngạc.
- Hai vị, đây chính là Phong chủ Vô địch phong của tông ta, lời đồn có lúc không thể tin, Lâm Phong chủ của tông ta rất thân thiện đối với mọi người.
Lời này đến bản thân tông chủ cũng có phần không tin nôi, cảm thấy mình đã làm trái lương tâm, nhưng mà lời hay thì vẫn phải nói, suy cho cùng bề ngoài thì phải làm tốt. Tông chủ hai tông gật đầu, rất đồng ý với điều này:
- Đúng là như thế, mắt thấy mới là thật, lời đồn quả thực là không thể tin được, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy có lẽ cũng sẽ bị những lời đồn đại đó chi phối, có chỗ hiểu sai về Lâm Phong chủ.
Hiện tại, Đán Ác Quân Chủ sắc mặt ngưng trọng, hô hấp có hơi gấp. Viêm Hoa tông chỉ có một người mà ông ta sợ nhất, đó chính là Thiên Tu nhưng chỉ cần bản thân không quá láo xược, kiêu ngạo thì Thiên Tu cũng không làm gì ông ta. Suy cho cùng, con người Thiên Tu còn có chừng mực, biết rõ nặng nhẹ.
Còn hiện giờ, Lâm Phong chủ này của Vô Địch phong lại có chút không chắc chắn, ngay cả bốn vị quân chủ đám Thần Trật cũng gặp không ít khó khăn, thậm chí còn dám mở miệng yêu cầu tiền chuộc với Thánh Đường tông, cũng đủ để nhìn ra đối phương là kiểu không sợ trời không sợ đất. Đột nhiên, ông ta cảm thấy vai phải có lực đạo truyền đến, năm ngón tay đó bóp lấy vai của ông ta, có một chút cảm giác khác thường.
- Lâm Phong chủ, tiễn đến nơi này là được rồi.
Đán Ác Quân Chủ mở lời, ông ta không biết rốt cuộc tên này muốn làm gì.
Lâm Phàm cười:
- Đừng vội, ta tiễn ông tiếp.
Từ bóng lưng, người không biết tình hình sẽ cảm thấy quan hệ của hai người này chắc chắn rất tốt, kề vai sát cánh, tình cảm vô cùng. Song, cấp trên trong Viêm Hoa tông thì trong lòng đang tự hỏi không biết rốt cuộc tiểu tử này muốn làm cái gì. Có điều đừng có đi được nửa đường liền trực tiếp đập chết Đán Ác Quân Chủ. Đến lúc đó sẽ không hay, nhất định sẽ xảy ra chiến tranh.
Đi được một đoạn, đã cách đài cao của đại điện được một khoảng. Đán Ác Quân Chủ trong lòng căng thẳng, lập tức trong đầu liền truyền đến một giọng nói.
- Muốn chết hay là muốn sống?
Miệng của Lâm Phàm bất động, truyền âm qua. Khi lời này vang lên, Đán Ác Quân Chủ đột nhiên quay đầu, trợn to hai mắt, miệng hơi há ra nhìn Lâm Phàm.
- Đừng tỏ ra hoảng hốt, bình tĩnh chút. Muốn chết hay là muốn sống? Đợi lát nữa rời khỏi đại điện, bổn Phong chủ cũng không ngại tiễn ông trở về Thánh Đường tông.
Lâm Phàm vỗ nhẹ vai, sau đó trên mặt nở ra nụ cười rực rỡ. Chỉ là nụ cười này đối với Đán Ác Quân Chủ lại có chút khủng bố. Có điều đối với đệ tử của Đại Diễn tông và Đại Hùng Bảo tông thì thật sự là quá xán lạn, không ngờ Phong chủ Vô Địch Phong với thực lực thứ hai Viêm Hoa tông lại thân thiện như thế. Nhất là nụ cười này lại càng khiến cho người ta cảm thấy ấm áp giống như ánh mặt trời, thoải mái như được tắm gió xuân vậy.
- Lâm Phong chủ, ngươi vậy là có ý gì?
Đán Ác Quân Chủ truyền âm nói.
- Không có ý gì, chỉ là muốn vơ vét tài sản của ông thôi, hoặc có thể nói là đổi tiền mua mạng. Tốt nhất là nhanh lên, sắp ra khỏi đại điện rồi, đến lúc đó ta sẽ xem như là ông muốn chết.
Hắn lộ ra nụ cười dạt dào, người khác căn bản không biết hiện tại Đán Ác Quân Chủ đã bị uy hiếp như thế nào. Thế nhưng nhìn biểu cảm của Lâm Phong chủ, lại có thể nhìn ra đôi bên rất thân thiết.
Đán Ác Quân Chủ ngây người, ông ta không ngờ tên này lại thẳng thừng như thế, thật sự muốn bắt chẹt ông ta.
- Ta không tin ngươi dám.
Lâm Phàm vỗ vai Đán Ác Quân Chủ:
- Đừng nói lời này, không may mắn đã từng có người không tin, đến nay cỏ trên mộ đã cao được ba thước rồi.
Hai người truyền âm, ngươi tới ta đi, thế nhưng Lâm Phàm vẫn luôn nắm trong tay quyền chủ đạo, còn Đán Ác Quân Chủ vẫn luôn nằm ở tình thế bất lợi.
Ông ta biết thực lực của tên này rất dũng mãnh, bản thân căn bản không phải là đối thủ, nếu như thật sự để đối phương tiễn ông ta ra khỏi tông, có lẽ thật sự sẽ phải chết. Trên địa bàn của Thiên Tông Điện, chẳng kiêng nể ai mà đánh chết một gã thẩm phán, đủ để có thể khẳng định tên này không phải tên điên thì là đầu óc có vấn đề.
Rất nhanh, hai người sắp bước ra phía ngoài đại điện. Chặng đường cuối cùng này đối với Đán Ác Quân Chủ mà nói, mỗi một bước đi đều vô cùng nặng nề. Ông ta đang do dự, đang suy nghĩ xem tên tiểu tử này rốt cuộc có dám ra tay hay không? Hay là thử một lần.
Lúc này, Đán Ác Quân Chủ đúng là không tin, ông ta không tin tên này dám cả gan ra tay với mình. Chẳng lẽ thật sự dám cả gan coi trời bằng vung. Một bước cuối cùng, khi sắp bước ra khỏi đại điện, Đán Ác Quân Chủ dừng bước lại.
- Muốn sống.
Trả lời rất quyết đoán, căn bản không có một chút lưỡng lự nào.
Đán Ác Quân Chủ trong lòng đau khổ, ông ta biết mình đã bị bắt chẹt rồi, hơn nữa còn là trước mắt bao người, trắng trợn bị người ta dọa dẫm.
Lúc này, hai người đều dừng bước. Mọi người thấy hai người bỗng nhiên dừng lại, có chút nghi hoặc, không biết đã xảy ra chuyện gì.
- Tông chủ, Đán Ác Quân Chủ vừa mới nói muốn chúc mừng ba tông thiết lập quan hệ ngoại giao, quà mừng còn chưa tặng cho tông ta, muốn đưa chúc mừng tông ta trước khi rời đi.
Lâm Phàm hô to:
- Ta nói với Đán Ác Quân Chủ không cần khách khí như vậy, người đến là được rồi, nhưng mà Đán Ác Quân Chủ thật sự vô cùng nhiệt tình, ta không có cách nào từ chối được.
Đán Ác Quân Chủ lộ ra nụ cười, mặc dù rất xán lạn nhưng rõ ràng rất gượng gạo. Người này có thể liêm sỉ chút không, có khiểu bắt chẹt như vậy sao? Lại còn nói chúc mừng ba tông thiết lập quan hệ ngoại giao, muốn tặng quà mừng, tặng cái quỷ ấy, làm gì có chuyện bổn quân chủ sẽ tặng chứ.
Tông chủ cười nói:
- Đán Ác Quân Chủ, ngài thật sự quá khách khí rồi! Đến đã là tốt lắm rồi, lại còn muốn tặng quà nữa, cái này...
Hỏa Dung từ đỉnh núi Thiên Tu quay lại, ánh mắt nhìn về phía Lâm Phàm, trông thấy nụ cười dạt dào ấy chỉ cần dùng mông suy nghĩ cũng có thể biết được nguyên nhân là gì. Đây chắc chắn là uy hiếp Đán Ác Quân Chủ rồi, nếu không thì tuyệt đối sẽ không thể nào như vậy được.
- Sư huynh, nếu như Đán Ác Quân Chủ muốn tặng quà mừng, vậy thì hãy nhận lấy đi. Dù sao cũng là một phần tấm lòng của Đán Ác Quân Chủ, đồng thời cũng chứng minh giữa tông ta và Thánh Đường tông không hề có mâu thuẫn, vẫn luôn rất hữu nghị.
Hỏa Dung rất biết nói chuyện, nói cứ như quan hệ giữa hai tông không hề có mâu thuẫn thật ấy. Tại sao đệ tử của Viêm Hoa tông lại cảm thấy lời này không thể tin như vậy chứ. Nếu như không có mâu thuẫn với tông môn khác thì bọn họ sẽ tin, còn Thánh Đường tông có đánh chết bọn họ cũng sẽ không tin đâu.
Lâm sư huynh nghiền ép bốn vị quân chủ, đó là việc không nể mặt một cách trần trụi. Giờ đây Đán Ác Quân Chủ lại muốn tặng quà mừng, hành động này, bọn họ nghĩ mãi mà vẫn không hiểu, rối loạn ghê gớm. Có lẽ Đán Ác Quân Chủ này muốn thiết lập quan hệ tốt với tông ta, cho nên mới tặng quà mừng. Sau khi suy nghĩ như vậy, thật đúng là có chút đạo lý.
Đại Diễn tông và Đại Hùng Bảo tông cũng lờ mờ, có chút không hiểu ý tứ của Đán Ác Quân Chủ, thế nhưng nhìn thấy nụ cười kia của đối phương thì cảm giác hình như là thật. Chẳng lẽ thật sự đã nghĩ nhiều rồi, Thánh Đường tông thật sự muốn áp dụng phương sách hữu nghị với Viêm Hoa tông, muốn thiết lập quan hệ hữu nghị sao.
Đán Ác Quân Chủ đứng ở nơi đó nhìn tình huống hiện tại, nhất thời không biết nên nói gì. Tặng quà mừng thì phải tặng quà gì đây, hiện giờ ông ta đã có tư tưởng chém chết Lâm Phàm, khao khát băm vằm thi thể kia thành vạn mảnh rồi.
- Nếu đã như thế, vậy tông của ta xin đa tạ lòng tốt của Đán Ác Quân Chủ.
Tông chủ chắp tay nói, đối với hảo ý này của Đán Ác Quân Chủ, cũng chỉ có thể miễn cưỡng đón nhận thôi.
- Ha ha ha!
Đán Ác Quân Chủ cười, trong nụ cười lộ ra vẻ bi thương, ông ta bị người ta hãm hại. Không đúng, đây không phải là hãm hại mà là trước mắt bao người bị bắt chẹt vơ vét tài sản. Hơn nữa còn không thể phản kháng.
Lâm Phàm vỗ vai Đán Ác Quân Chủ, lớn tiếng cười nói:
- Đán Ác Quân Chủ nói, việc Viêm Hoa tông thiết lập mối quan hệ ngoại giao với hai tông là một bước khởi đầu, bởi vậy sẽ tặng một món quà lớn. Bổn Phong Chủ đoán Thánh Đường tông cường thịnh như vậy, món quá lớn này hiển nhiên không giống bình thường.
- Các sư đệ, mọi người nói xem có đúng hay không?
Các đệ tử bao vây tụ tập xung quanh đại điện mặc dù không biết lời sư huynh nói có ý gì, nhưng vẫn la hét nhiệt tình:
- Đúng vậy!
- Thánh Đường tông là đệ nhất đại tông trên thế gian, không biết rốt cuộc sẽ tặng quà mừng gì nữa.
- Thứ đó chắc chắn rất kinh người.
- Đúng đúng!
Tiếng xì xào bàn tán của các đệ tử truyền vào trong tai Đán Ác Quân Chủ.
- Đâu có, đâu có, chỉ là một món quà mừng bình thường mà thôi, quà ít lòng nhiều, không quyết định ở giá trị của quà mừng, mà một phần tâm ý là đủ rồi.
Đán Ác Quân Chủ cười nói. Lâm Phàm rất ngạc nhiên, không ngờ người này lại có thể nói ra những lời này, thật đúng là bất ngờ, song thật sự cho rằng như vậy là có thể qua cửa ai sao.
- Ha ha ha, Đán Ác Quân Chủ khiêm tốn rồi, đường đường là Bán Thần, lại là một trong quân chủ của Thánh Đường tông, phụ trách công việc ngoại giao, làm sao có thể là quà mừng bình thường được, rõ ràng đây là sợ tông ta cảm thấy quà mừng quá lớn, không tiện đón nhận thôi.
- Ta...
Đán Ác Quân Chủ không còn lời nào để nói, xem như ngươi lợi hại, sau đó kiểm tra chiếc nhẫn trữ vật, trong lòng rất đau đớn.
Ông ta phụ trách việc đối ngoại của Thánh Đường tông, cũng là một quân chủ khá giàu có, nếu như tặng cho các tông môn hùng mạnh khác, cũng sẽ không đau lòng, suy cho cùng thì đồ tặng đi, cuối cùng cũng sẽ quay lại, có thể trở về để tông môn thanh toán. Có điều cho Viêm Hoa tông thì sẽ phải thanh toán như thế nào đây, nói không chừng trở về tông môn sẽ bị mắng chết ấy chứ. Thậm chí, ông ta còn dự định giấu kín chuyện này không để cho bất kỳ người nào biết.
Cuối cùng, cắn răng, đã thổ huyết, ngón tay vừa giơ lên, rất nhiều quà mừng từ trong nhẫn trữ vật bay ra ngoài.
- Hỏa Dung trưởng lão, còn ngây ra đó làm gì vậy, thu vào đi.
Lâm Phàm cười nói, Thánh Đường tông đến Viêm Hoa tông tuyệt đối không có chuyện tốt, nếu như đã tới, vậy thì phải thổ một chút huyết chứ.
Hỏa Dung nhìn những món quà mừng này, mặt mày hớn hở thu hết tất cả vào.
- Xin cáo từ.
Đán Ác Quân Chủ chắp tay, không muốn ở thêm Viêm Hoa tông một khắc nào nữa, cho dù là một hơi thở cũng không muốn nán lại.
- Chờ đã!
Lúc này, Lâm Phàm lại lên tiếng. Đán Ác Quân Chủ hít một hơi thật sâu, chịu đựng cơn giận dữ.
- Lâm Phong chủ lại có chỉ giáo gì vậy?
- Đán Ác Quân Chủ đừng nóng vội, ngài tặng cho tông ta quà mừng phong phú như vậy, sao có thể không đáp lễ. Bổn Phong chủ vừa khéo chém giết được một con yêu thú làm loạn thế gian bên ngoài, muốn chia cho ngài một chút.
Trong khi mọi người đang nghi hoặc, Lâm Phàm lấy con Rồng Komodo từ trong nhẫn trữ vật ra, giữ ở trong tay, thân hình ngàn trượng xông thẳng lên trời, chấn động người đời.
- Yêu thú Bán Thần cảnh.
Khi đám người Đán Ác Quân Chủ nhìn thấy con yêu thú này thì đều sắc mặt kinh biến, mặc dù đã chết rồi thế nhưng khí tức này vẫn còn, đó là khí tức của Bán Thần. Hơn nữa khí tức này còn mạnh hơn ông ta.
- Trảm!
Lâm Phàm giơ ngón tay lên, chém xuống một miếng thịt từ trên người Rồng Komodo, cỡ bằng lòng bàn tay.
Sau đó dùng dây nhỏ xuyên qua, để Đán Ác Quân Chủ cầm theo.
- Đán Ác Quân Chủ, tông của ta nghèo khó, không có vật gì tốt để đáp lễ nhưng miếng thịt này là thịt của yêu thú Bán Thần cảnh, là thứ tông ta quý trọng nhất. Xin đừng từ chối, đây là tâm ý của tông ta, trở về làm thịt khô cũng có thể ăn được hai bữa.
Lâm Phàm cố nén cười, vẻ mặt ngưng trọng nói:
- Nhỡ kỹ, cho thêm muối, mùi vị sẽ ngon hơn.
Đán Ác Quân Chủ tay cầm miếng thịt mỡ, cuối cùng chắp tay, gằn từng chữ nói:
- Cáo từ!
Ông ta thật sự không thể ở thêm được nữa. Nếu như ở lại tiếp, sẽ phát điên mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận