Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 428: Đời Này Của Ngươi Cũng Có Ý Nghĩa Rồi

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
--------------------
- Khốn nạn!
Đán Ác Quân Chủ rời xa Viêm Hoa tông, lửa giận dâng trào, tạo thành một ngọn lửa mãnh liệt cuồn cuộn ngất trời, sau đó ném mạnh miếng thịt mỡ cỡ bằng lòng bàn tay ở trong tay đi.
- Khinh người quá đáng!
Ông ta bị đe dọa, bị uy hiếp, bị bắt chẹt. Đây là chuyện mà ông ta chưa bao giờ dám tưởng tượng tới, đã bao giờ có người dám cả gan đưa bàn tay tội ác về phía quân chủ của Thánh Đường tông chưa? Không có, từ trước tới nay chưa từng có. Hôm nay, ông ta đã kế tục đám Thần Trật, làm ra một việc chưa từng có ai khác làm. Mắng thì mắng, dang tay ra, nhìn miếng thịt mỡ rơi xuống mặt đất, thở dài, trực tiếp hạ xuống.
- Còn chưa được nếm thử máu và thịt của yêu thú Bán Thần, xem như là làm việc chưa từng có ai làm vậy.
Hiện giờ ông ta cũng chỉ có thể tự an ủi mình như vậy mà thôi. Chỉ là miếng thịt này thực sự quá nhỏ, đúng là keo kiệt đến cực hạn. Chuyện này, ông ta sẽ không để cho tông môn biết, nếu như biết, thể diện sẽ phải để đâu đây?

Viêm Hoa tông.
Lâm Phàm ức hiếp Đán Ác Quân Chủ phải cút xéo, trong lòng cũng coi như là vui vẻ, chỉ là theo suy nghĩ thật sự của hắn, hắn muốn dùng sức mạnh cuồng bạo nhất để hung hăng nghiền ép Đán Ác Quân Chủ, khiến ông ta phải quỳ trên mặt đất, hát bài ca “chinh phục” hơn, nhưng đáng tiếc là tình hình không cho phép lắm.
Công việc tiếp đón hai tông do Hỏa Dung phụ trách, tông chủ thì nói chuyện với tông chủ hai tông về việc thiết lập quan hệ ngoại giao. Ở đó nghe một hồi liền tới đỉnh núi của sư phụ.
Tâm thần của tất cả các đệ tử đều bị con yêu thú Bán Thần cảnh nghìn trượng vừa rồi thu hút. Thật sự là quá chấn động, cỗ thi thể kia thật sự quá lớn, khiến cho người ta khiếp sợ, mặc dù yêu thú đã chết, nhưng uy thế tỏa ra thật sự quá kinh người.

Đỉnh núi Thiên Tu.
- Đồ nhi, con lại đắc tội với một người nữa rồi đấy.
Người còn chưa tới, đã truyền đến tiếng của sư phụ.
- Thầy ơi, đắc tội thì đắc tội, dù sao cũng không quá một người.
Lâm Phàm cười, không hề để chuyện này ở trong lòng một chút nào.
Giữa Viêm Hoa tông và Thánh Đường tông, nhất định sẽ phải đánh một trận. Mặc dù chuyện này chưa xảy ra, nhưng đã sớm đoán trước được.
Thánh Đường tông muốn có được vị trí đại tông trên thế gian, đương nhiên sẽ không thể nào để các tông môn khác nổi dậy rồi.
- Rồng Komodo, không ngờ loại yêu thú này vẫn còn tồn tại.
Thiên Tu cảm thán nói, khi Lâm Phàm lấy cỗ thi thể ra, ông liền cảm nhận được khí thế của con yêu thú Bán Thần này.
- Thưa thầy, đồ nhi tới đây chính là muốn để thầy xem giúp thi thể của con Rồng Komodo này có thể luyện chế thành thứ gì.
Hiện giờ hắn có chút kỳ vọng, khó khăn lắm mới chém giết được một con yêu thú Bán Thần cảnh, đương nhiên phải sử dụng cho thật tốt.
- Rồng Komodo là yêu thú thuộc về thời kỳ viễn cổ, rất hiếm thấy, trong cơ thể có một túi độc, bên trong đó có chứa nọc độc của nó, có thể luyện chế thành một món bảo bối. Mà bộ xương cốt này cũng có tác dụng rất lớn, phía bên Địa Linh đã nghiên cứu thành công thuyền thần cho Thánh Đường tông, ta cũng có thể dùng nó để xây dựng thuyền thần.
Thiên Tu kể ra không ít tác dụng kỳ diệu. Nọc độc của Rồng Komodo quả thực rất mạnh, đến hư không cũng có thể bị ăn mòn, còn mặt đất thì lại càng không cần phải nói, chỉ cần dính lên, trong nháy mắt sẽ tạo thành một cái hố lớn, lực ăn mòn rất mạnh mẽ, có thể nói là kinh khủng đến mức tận cùng.
Hắn không điều tra kỹ càng tình hình cụ thể của Rồng Komodo ở chỗ Hải Thần tông, suy cho cùng hắn chỉ muốn lấy được nó để liếm một ít, như thế là có thể tăng bảo bối giá trị khổ tu rồi. Đã biết loại bảo bối này thuộc về Huyết Nhãn Ma Viên Vương và Băng Thiên Ma Long. Hai con yêu thú Bán Thần cảnh này biết tu luyện, cho nên chắc chắn đã ngưng kết ra loại bảo vối này. Có điều, nếu như mình động thủ với hai con yêu thú này, sư phụ của mình nhất định sẽ cho mình một trận, cho nên phải suy nghĩ đã, còn về hành động thực tế thì quên đi vậy.
- Đồ nhi, trước tiên hãy lấy thi thể ra, để vi sư tinh chế cho con.
Thiên Tu nói. Lâm Phàm không chút do dự, lấy thi thể của Rồng Komodo ra. Lập tức, thi thể khổng lồ vắt ngang trong hư không, mặc dù đã nhắm mắt, nhưng vẻ mặt dữ tợn đó vẫn rất hung tàn. Rất nhiều đệ tử trong lòng sợ hãi khi nhìn thấy thi thể của Rồng Komodo, đối với bọn họ, khí tức của con yêu thú này thật sự quá kinh khủng. Đồng thời, sự sùng bái đối với Lâm sư huynh lại càng tăng lên đến cực điểm. Loại yêu thú kinh khủng này mà cũng bị Lâm sư huynh chém giết, đó là sự mạnh mẽ đến trình độ như thế nào chứ.
Ánh mắt của Đại Diễn tông và Đại Hùng Bảo tông cũng dần dần bị thi thể khổng lồ đó thu hút, bọn họ đã bao giờ nhìn thấy yêu thú Bán Thần đâu. Hôm nay được nhìn thấy nó, ngày sau khó mà quên được.
Thiên Tu chỉ vào thi thể trong hư không, một luồng sức mạnh huyền diệu xuất hiện, quấn lấy thi thể này, sau đó tiếng xì xì truyền đến.
- Thầy ơi, đây là võ thuật gì mà có thể đun sôi nước ấm sao vậy? Lâm Phàm tò mò, nghi hoặc hỏi.
- Đồ nhi, sau này có học gì thì phải học cho thật tốt, đây là ngưng luyện tinh huyết của yêu thú, ngưng kết máu toàn thân thành một giọt.
Thiên Tu không biết phải làm sao, đồ nhi này của mình thực lực thăng cấp rất nhanh, thế nhưng có một số thứ thì lại học không ra làm sao cả. Đây là một chiêu rất đơn giản, cần thiết khi đi ra ngoài.
- Ồ.
Rất nhanh, một giọt máu từ trong cơ thể của Rồng Komodo rơi xuống. Giọt máu này tỏa ra màu vàng kim, được bao quanh bởi một lớp sương mù.
Hắn nhanh chóng lấy lọ ra, nhận lấy giọt máu này, trong lòng nghi hoặc, trông giọt máu này có chút khác thường, nếu như nuốt vào, có phải sẽ gia tăng giá trị khổ tu hay không? Nghĩ tới đây, hắn rất muốn nuốt vào xem thế nào nhưng mà thôi vậy, có lẽ không tăng nổi đâu.
Lúc này, Thiên Tu lại giơ tay lên, ngón tay rạch một cái, phù phù một tiếng, mặt ngoài của Rồng Komodo lập tức tách ra, sau đó rơi xuống như một bộ y phục.
- Đây là lớp da. Da của Rồng Komodo rất cứng chắc, cho dù là thần binh lợi khí sắc bén cũng rất khó để lại vết thương trên đó.
Thiên Tu giảng giải, sau đó từ từ chia nhỏ theo thứ tự, từng khối máu và thịt được cắt ngay ngắn.
- Thầy ơi, số máu thịt này có tác dụng gì thế?
- Không có tác dụng gì, có điều mùi vị không tệ. Ăn một ít có thể tăng cường khí huyết, có một chút tác dụng đối với việc tu luyện, nhưng đã không còn bất kỳ tác dụng nào với con nữa rồi.
Lâm Phàm gật đầu, sau đó gọi các đệ tử ở bên phía đại điện:
- Các đệ tử hãy đến đây mang số máu thịt này đi, tối nay sẽ mở đại tiệc yêu thú Bán Thần cảnh.
Các đệ tử ở bên phía đại điện hưng phấn đến nỗi sắc mặt đỏ bừng, suy cho cùng đây chính là máu và thịt của yêu thú Bán Thần cảnh mà. Con Hoàng Kim Cự Long lần trước ăn cũng đã khiến cho bọn họ không dám tưởng tượng nổi rồi. Thật không ngờ rằng hôm nay lại có thể ăn máu thịt của yêu thú Bán Thần cảnh, một việc mà ngay cả nằm mơ cũng không dám nghĩ đến. Hơn nữa thi thể lớn như vậy sẽ có biết bao nhiêu thịt, cái này phải ăn đến khi nào đây.
Tông chủ nhìn tông chủ hai tông, cười nói:
- Xem ra tối nay đã có thứ để ăn, có thể thưởng thức một ít món ngon từ yêu thú Bán Thần cảnh rồi.
Tông chủ hai tông cũng cười, đây chắc chắn là một món mỹ thực mà họ chưa bao giờ được nếm thử trước đây cho nên có phần mong đợi. Không biết máu và thịt của yêu thú Bán Thần cảnh sẽ có gì khác biệt.
Lâm Phàm nhìn không chớp mắt, sư phụ cắt rất nhanh, con Rồng Komodo nghìn trượng đã được phân thành nhiều mảnh, từng sợi tĩnh mạch to thô tỏa ra màu vàng kim, dễ nhận thấy đó không phải là thứ bình thường. Đối với hắn, hắn không quan tâm đến những thứ này, chỉ có điều khi nhìn thấy miếng thịt màu hồng cao bằng người trong khung xương, hơi thở của hắn bắt đầu trở nên dồn dập.
- Đồ nhi, miếng thịt này là căn nguyên của yêu thú Rồng Komodo, độc tính cực mạnh, nếu như ăn nhầm, nhẹ thì mất hết tu vi, nặng thì bị căn nguyên của yêu thú này thay thế, trở thành người không ra người, yêu không ra yêu, do đó phải phá hủy đi.
- Khoan đã!
Lúc này, Lâm Phàm lập tức lên tiếng, nói đùa chắc, làm sao có thể phá hủy món đồ chơi này được.
- Thầy ơi, thứ này có ích với đồ nhi, con phải giữ lại.
Hắn không ngờ Rồng Komodo lại có thứ này, quả thực là quá may mắn rồi.
Thiên Tu nói:
- Đồ nhi, con muốn thứ này làm gì? Thứ này thật sự vô dụng, cho dù có luyện đan cũng không luyện được, mặc dù ngửi rất thơm nhưng thực sự là tai họa. Hơn nữa loại yêu thú Bán Thần cảnh này, bọn chúng sẽ giấu ý niệm của bản thân ở trong đó, nếu như có người ăn nhầm hoặc là yêu thú ăn nhầm, thì sẽ bị nó từ từ thay thế, từ đó đạt được mục đích trùng sinh.
- Thầy ơi, không cần nói gì nữa, con muốn cái này.
Lâm Phàm bay lên không, không thể chờ đợi được nữa, đưa tay lấy khối máu thịt này ra, ngửi một chút, cảm thấy thơm ngát. Đối với người khác mà nói, đây là chất độc, nhưng đối với hắn, lại là một thứ tốt.
Địa Linh Địch Địch không biết đã đến từ lúc nào, tròng mắt sáng lên nhìn chằm chằm vào vật ở trước mặt:
- Những thứ này đều là đồ tốt, nếu như có thể dùng để rèn thuyền thần, chắc chắn có thể làm ra một chiếc thuyền thần rất lợi hại.
- Lát nữa các ngươi hãy lấy về rèn đi.
Lâm Phàm nói.
Địch Địch mừng rỡ:
- Thật chứ?
Lâm Phàm gật đầu:
- Ừm, rèn ra cho ta một chiếc thuyền thần thật đặc biệt, hiểu chưa?
Địch Địch gật đầu:
- Đã hiểu.
Lúc này, lão Hắc vẫn luôn quanh quẩn trên đỉnh núi đã xuất hiện trước mặt Lâm Phàm, trên mặt có chút ngại ngùng, thế nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào cái lọ trong tay Lâm Phàm.
Giọt máu trong cái lọ kia tỏa ra ánh vàng rực rỡ, thu hút ánh nhìn của lão Hắc.
Lâm Phàm cười:
- Muốn sao?
Lão Hắc gật đầu:
- Ừm, đây là tinh huyết của yêu thú Bán Thần cảnh, nếu như ta có thể nuốt nó thì sẽ nhanh chóng khôi phục tu vi hơn.
- Vậy thì cho ngươi đó.
Lâm Phàm ném chiếc lọ qua, lão Hắc chân tay luống cuống bắt lấy nó, hình như rất hưng phấn. Lâm Phàm thấy vậy, trong lòng rất vui, hưng phấn như thế làm cái gì, thực lực khôi phục càng nhanh thì càng tốt, sau này có thể làm tay chân không mất tiền rồi.
Một con yêu thú Bán Thần cảnh, trong nháy mắt đã bị phân chia ra.
- Không tệ, không ngờ lại thu hoạch được lớn như vậy, Rồng Komodo cũng không xem như là vô dụng, có thể tạo phúc cho nhiều người như vậy, đời này coi như là có ý nghĩa rồi.
Lâm Phàm cảm thán trong lòng.
Tông môn bắt đầu bận rộn, các đệ tử bắt đầu vận chuyển máu thịt của Rồng Komodo, đám Địa Linh Địch Địch thì vận chuyển thi hài còn có gân mạch dùng để rèn các loại đồ vật.
- Đồ nhi, kỹ thuật của sư phụ thế nào? Gừng càng già càng cày nhỉ, thầy đã từng phân chia yêu thú cho nên thật sự rất có tay nghề. Người khác phân chia một con, thầy có thể phân chia bảy tám con. Đây là thiên phú, người bình thường không thể sánh được đâu.
Thiên Tu tự khen mình, vừa mới phân chia một con yêu thú Bán Thần cảnh, cũng là lần đầu tiên, cảm thấy không tệ.
- Thầy ơi, người thật là lợi hại.
Lâm Phàm nghiêm túc nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận