Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 429: Chủ Nhân Lạnh Nhạt Với Ngươi, Về Sau Không Cô Đơn

Sau một hồi ra sức khen ngợi sư phụ, hắn vội vã muốn quay trở về mật thất để liếm thử món đồ chơi này. Không dễ gặp được yêu thú Bán Thần cảnh, giờ đây vừa gặp còn được chém giết, nhất định phải dùng cho thật tốt.
Rời khỏi đỉnh núi của sư phụ, trở lại Vô Địch phong, khi đi ngang qua nơi luyện đan lại thấy ếch xanh đang ngẩn người ở đó, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Ếch xanh cảm ứng được có người tới, mặc dù không thấy rõ khuôn mặt của người đến nhưng lén lén lút lút, bước đi không phát ra tiếng như vậy, ngoại trừ cái tên đáng sợ đó, còn có ai dám cả gan tới tìm Oa sư uy danh hiển hách này nữa.
Vẻ buồn rầu trên mặt ếch nhanh chóng được biến đổi, sau đó giống như nhìn thấy người yêu đã lâu không gặp, rơi nước mắt, nhảy lên.
- Chủ nhân, ếch xanh thật sự nhớ ngài lắm đó.
Y khóc rồi, khóc một cách đau đớn, cái tên đáng sợ này sao lại má nó lại trở về rồi, không phải đã đi ra ngoài ngao du hay sao? Bay lên, cái bụng màu trắng che mất mắt của Lâm Phàm.
Lâm Phàm giơ tay lên, vỗ nhẹ.
Lạch cạch!
Bốn chân của ếch xanh mở ra, nằm rạp trên mặt đất, mặt ếch cay đắng, đau khổ, cái tên đáng sợ này đẩy mình ra, như thế là ghét bỏ rồi. Cuộc sống càng ngày càng khó khăn, còn tên đáng sợ này thì ngày càng thông minh, không bị nước mắt của y đánh lừa nữa.
- Nói chuyện cho tử tế, đừng có động tay động chân làm gì, muốn chiếm tiện nghi hay sao?
Lâm Phàm híp mắt, nhìn ếch xanh. Ếch xanh lập tức đứng lên, lắc lư hai bên, điên cuồng chỉ vào số 6:
- Chủ nhân, ngài thấy số 6 này của tôi thế nào?
- Đừng nhúc nhích.
Lâm Phàm lên tiếng.
Ếch xanh lập tức giữ nguyên trạng thái Kim Kê Độc Lập, nghiêng đầu:
- Chủ nhân, đây là làm gì vậy? Ếch mệt lắm, không giữ vững được nữa đâu.
Lâm Phàm tiến lên, ngón tay di chuyển trên thân ếch xanh, sau đó bóp một cái, bóp ra được một viên đan dược.
- Ếch xanh, không trung thực nhé, cất giấu đan dược mà cũng không giấu kỹ, để lộ ra rồi này.
Mùi thơm của đan dược tỏa ra, bay khắp xung quanh.
Ở phía xa, các luyện đan sư của tông môn đáng lẽ đã phải vào lớp, có điều nhìn thấy cảnh tượng ở đây, tất cả đều núp ở chân tường.
- Suỵt! Đừng để bị phát hiện đó! Lâm Phong chủ lại muốn trừng trị Oa sư rồi kìa, nhất định không được để Oa sư phát hiện ra, nếu không sẽ mang chúng ta ra làm thử nghiệm mất.
Các luyện đan sư đã sớm quen thuộc với phương pháp cũ rích này của ếch xanh, chỉ cần y phải chịu uất ức ở chỗ Lâm Phong chủ, cuối cùng tất cả bọn họ đều sẽ bị xui xẻo. Lần trước sau khi Oa sư bị ức hiếp, một gã luyện đan sư trong lúc luyện đan, chỉ vì sờ mông một cái, liền bị đánh cho một trận rất thê thảm.
Song, bọn họ cũng không tức giận, Oa sư chính là Oa sư vĩ đại trong suy lòng của bọn họ, thụ nghiệp ân sư, bị đánh là chuyện bình thường, có thể khiến Oa sư vui vẻ, bọn họ cam tâm tình nguyện.
- Không thể nào, đan dược của ta sao...
Ếch xanh kinh hãi kêu không thể nào nhưng ngay lập tức điếng người đi, trong mắt ếch láo liên lộ ra vẻ mơ màng, bắt đầu giả vờ thiểu năng:
- Chủ nhân, đây không phải đan dược của ếch đâu, ếch nào có đan dược, ếch tặng hết cho chủ nhân rồi mà.
Lúc này, ếch xanh ôm lấy chân Lâm Phàm, nước mắt hòa lẫn nước mũi nói:
- Chủ nhân, ngài không thể nghi ngờ ếch được, ếch thật sự trung thành với ngài mà. Nếu như ếch không trung thành với ngài, ếch có thể thề với trời, ếch sẽ ba ngày không được ăn cơm. Không! Ếch sẽ xui xẻo ba ngày!
Lâm Phàm híp mắt, ếch xanh này không thành thật như lão hắc, lúc trước khi chưa trở thành yêu sủng rất không thành thật, hiện giờ sau khi đã trở thành yêu sủng, lại càng không thành thật.
- Khi nào thì có thể luyện thần đan?
Ếch xanh ngẩn người, mắt trợn mồm há:
- Chủ nhân, ngài nói đùa sao? Với trạng thái hiện tại mà luyện chế thần đan thì ếch đến chết cũng không biết đã chết như thế nào ấy. Đương nhiên có thể chết vì luyện chế thần đan cho chủ nhân, ếch tuyệt đối không có ý kiến phản đối nhưng ếch không nỡ rời xa chủ nhân. Gần đây ta đã nỗ lực tu luyện, đợi đến lúc lên Bán Thần cảnh, là có thể luyện chế thần đan rồi.
Vẻ mặt của ếch xanh rất nghiêm túc, sau đó còn đặc biệt tỏa ra một chút khí tức.
Một luồng khí tức tầng ba Thiên Cương cảnh cũng coi như có thể khiến chủ nhân hiểu, thật ra thì ta vẫn còn cách Bán Thần cảnh xa lắm, tạm thời nhất định là không thể rồi. Ngài đừng có nằm mơ nữa.
Lâm Phàm lười chẳng muốn nói gì với ếch xanh, lấy giấy vàng ra.
- Hảo hán, hãy thả ta về đi, ta sai rồi.
Giấy vàng vừa xuất hiện, lập tức gào thét. Nó bị nhốt cùng một chỗ với thi thể của Rồng Komodo. Quả thật đã nhìn rõ Komodo Bán Thần cảnh đã bị một quyền đánh xuyên qua, đây là ý gì, quả thật không phải con người mà.
Sức mạnh của trời đất đã được khôi phục lại, Bán Thần cảnh cũng đã xuất hiện, dựa theo những ghi chép trước đây, thì cuộc chiến Phong Thần lại sắp xảy ra rồi.
Đối với nó, việc này chính là tự tìm cái chết, cuộc chiến Phong Thần kinh khủng đến nhường nào, nó đã sống lâu như vậy còn có thể là kẻ ngốc chắc. Cho nên vẫn là mong muốn trở lại trong vực sâu kia, suy cho cùng chết tử tế không bằng sống tạm bợ, có thể sống sót, cũng là một loại bản lĩnh. Mặc dù người này có chút kiêu ngạo, không tôn trọng nó nhưng đến cuối cùng, nhất định có thể giết chết người này, đến lúc đó sẽ là thắng lợi của mình.
- Láo xược, chủ nhân đem ngươi về chính là may mắn của ngươi, đừng có không biết tốt xấu nữa.
Ếch xanh thấy giấy vàng kiêu ngạo như vậy, cố hết sức thể hiện, chân nhỏ ở phía sau nhảy lên, chân trước đánh về phía giấy vàng. Một cái tát quất lên, khí tức của ếch tung hoành, lộ ra bản sắc của ếch xanh.
- Các... các ngươi.
Giấy vàng điếng người, chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có cảnh ngộ như vậy. Với tư cách là thánh phù căn nguyên, ở thời đại đó nó được vạn người kính ngưỡng, cho dù là các cường giả tầng chín Thiên Cương cảnh nhìn thấy nó cũng rất khách khí, rất tôn kính. Giờ đây không chỉ bị người này làm nhục, mà lại còn bị một con ếch xanh đánh, tuy rằng không đau nhưng cũng là một sự sỉ nhục.
- Các ngươi được lắm, hãy đợi đấy, trời đất sắp có đại biến, cuộc chiến Phong Thần sắp xảy ra rồi. Không có ta chỉ dẫn, các người nhất định sẽ không sống được.
Giấy vàng gào thét, nó muốn đấu tranh cho sự tôn nghiêm cuối cùng của bản thân, sao có thể để một con ếch xanh làm nhục nó được.
- Chủ nhân, bỏ ta xuống đi, ếch muốn một mình chiến đấu với nó cơ.
Ếch xanh ngang ngược nói. Lâm Phàm buông lá bùa ra, chậm rãi rơi xuống.
Ếch xanh bắt được cơ hội, liền bay lên, một cước đập lên giấy vàng.
- Xem ta đánh chết ngươi đây!
- Đồ súc vật nhà ngươi, ngươi lại dám làm ra hành động không thể tha thức được như vậy với bổn thánh phù, ta sẽ liều mạng với ngươi.
Ếch xanh một cước giẫm lên giấy vàng:
- Liều mạng, bổn oa có bốn chân, ngươi thì có cái gì.
- Ồ, tên đáng sợ đâu rồi?
Ếch xanh ngẩng đầu, phát hiện ra người đã biến mất, thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng lại được sống rồi.
Nhưng mà rất nhanh, Lâm Phàm đã lại xuất hiện, lấy ra một sợi dây, xuyên qua tờ giấy vàng, khéo léo buộc lại.
- Chủ nhân, ngài làm gì vậy? Có phải ngài muốn treo tên này lên để đánh mỗi ngày hay không?
Ếch xanh nghi hoặc hỏi.
Trong lòng ếch có một sự an ủi rất lớn, cuối cùng đã có tên còn bi thảm hơn y, mặc dù không phải là thứ gì nhưng chí ít cũng có sinh mệnh.
Còn về lão hắc kia, nó xem thường, lại thật sự kết thành một khối với người này, còn không biết xấu hổ mà đi đòi đồ nữa. Thân là ếch xanh đã sống mấy vạn năm, nó khinh.
Lâm Phàm cười, đeo sợi dây buộc trên giấy vàng lên cổ ếch xanh, sau đó đặt nó ở sau lưng:
- Sau này phải chung sống thật hòa thuận, đừng có cãi nhau nữa đấy.
- Hả?
Ếch xanh ngây người đứng ở nơi đó, giống như đã bị đơ.
- Không muốn đâu, chủ nhân.
Lâm Phàm thở dài, sờ vào đầu ếch xanh:
- Ếch xanh à, thật ra thì chủ nhân rất là thương ngươi đó, suốt một thời gian dài ta lạnh nhạt với ngươi, cho nên bây giờ có giấy vàng ở cùng ngươi, ngươi có người làm bạn rồi nè.
- Không muốn đâu.
Ếch xanh cảm thấy tuyệt vọng, lúc trước còn đánh người ta chết đi sống lại, bây giờ lại phải ở cùng nhau, cho dù đó là sự ngạc nhiên cũng không thể như vậy được.
- Không cần cảm động, chủ nhân rất thương ngươi, cứ nhận là được, cố gắng nỗ lực trở thành Bán Thần cảnh, đến lúc đó là có thể lấy nó xuống rồi.
Vừa dứt lời, Lâm Phàm biến mất khỏi nơi này. Ếch xanh ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ, lời thề này cũng đến nhanh quá đi. Vừa mới thề nói là sẽ xui xẻo ba ngày, lại thật sự linh nghiệm ngay lập tức.
- Giấy vàng, bổn oa cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám láo xược, bổn oa sẽ không khách khí với ngươi nữa.
Giấy vàng gào thét:
- Tên súc sinh nhà ngươi, ta đập chết ngươi này.
Lúc này, giấy vàng động đậy, đánh vào lưng của ếch xanh nhưng chỉ như gãi ngứa. Thế nhưng đối với ếch xanh mà nói, đây là một sự sỉ nhục.
- Đồ láo xược, đợi bổn oa trở thành Bán Thần, ta sẽ lấy mạng của ngươi.
Lúc này, một con ếch đang cãi lộn với một tờ giấy, còn các luyện đan sư đang núp ở phía xa thì không biết nên làm gì cho phải. Rõ ràng hiện tại Oa sư đang ở trạng thái nổi điên, nếu như đi tới, chỉ có một con đường chết.

Trong mật thất.
Lâm Phàm ngồi xếp bằng ở đó, lấy căn nguyên của yêu thú Rồng Komodo ra.
- Thì ra là căn nguyên yêu thú, thầy biết nhiều thật đó.
Lâm Phàm nhìn thứ màu hồng này, có một chút tò mò, cũng có một chút hưng phấn. Không biết căn nguyên của yêu thú Bán Thần cảnh sẽ mang tới bao nhiêu giá trị khổ tu, hay là không có giá trị khổ tu đây.
Lè lưỡi ra, đầu lưỡi liếm một cái.
Tê dại… Thật sự có cảm giác rồi. Lập tức, trong cơ thể có một luồng sức mạnh quái dị lưu động.
- Giá trị khổ tu + 10000. Muốn biến hóa sao?
Tay nâng kiếm hạ, tuyệt đối sẽ không do dự.
Sau mười giây, trong mắt của Lâm Phàm tỏa ra ánh sáng chói mắt, một lớp này thật sự không lỗ chút nào, hơn nữa còn là lợi nhuận lớn. Hy vọng sau này, còn có thể gặp được yêu thúc Bán Thần cảnh.
Liếm từng miếng một, liếm đến độ long trời lở đất, sông cạn đá mòn, tiếng liếm láp vang lên trong mật thất. May mà nơi này cách âm tương đối tốt, nếu không âm thành này truyền ra ngoài, thì đúng là có hơi mất mặt. Giá trị khổ tu không ngừng tăng thêm, còn sảng khoái hơn cả tu luyện.

Đến buổi tối, Viêm Hoa tông náo nhiệt khác thường, đèn đuốc sáng trưng, Đại Diễn tông và Đại Hùng Bảo tông vẫn chưa rời đi mà hưởng thụ mỹ thực từ yêu thú Bán Thần cảnh ở Viêm Hoa tông. Tất cả các đệ tử đều tham gia, khắp nơi tưng bừng nhộn nhịp.
Lữ Khải Minh vốn định gọi Lâm sư huynh cùng ra nhưng thấy Lâm sư huynh đang tu luyện trong mật thất cho nên cũng không quấy rầy nữa.
- Ôi, sư huynh đúng là tấm gương của đời ta.
Trong lòng cậu ta cảm thán, sau đó lại hiểu ra, tất cả những điều này đều là vì Viêm Hoa tông. Với thực lực của Lâm sư huynh, đã sớm có thể tung hoành thế gian, thế nhưng để tông môn lớn mạnh hơn chỉ có thể lặng lẽ tu hành. Thật cảm động, khâm phục. Đồng thời, cậu ta nhìn trang giấy đã viết xong ở trong tay, đưa ra quyết định.
Cậu ta quyết định rồi, phải viết ra một câu chuyện vinh quang cho Lâm sư huynh, đế nó lưu truyền đến từng góc nhỏ của Viêm Hoa tông, để tất cả mọi người biết được, Lâm sư huynh vĩ đại như thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận