Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 432: Không Ai Có Thể Ăn Hiếp Vô Địch Phong Chúng Ta

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
-------------------
Viêm Hoa tông, Vô Địch phong.
Đông đảo các đệ tử, đang trong trạng thái tu luyện. Nơi tu luyện trên núi cao của Vô Địch phong, thông qua sắp xếp của Lâm Phàm, nơi đó đã được coi là sân bãi cao nhất trong tông môn, hồ ngâm, thềm đá đều là nơi tu luyện tuyệt vời nhất.
Lúc này, ngoài sơn môn, một bóng hình xuất hiện ở đằng xa, nhưng bóng hình kia rất kì lạ, đi được một nửa, đột nhiên bất động, sau đó ngã ầm xuống đất. Đệ tử gác sơn môn, nhìn thấy tình huống kia, lập tức hoảng sợ.
- Bên kia có người ngã, mau đi xem.
Khi thấy bóng người ngã xuống đất, đệ tử gác sơn môn không khỏi hoảng hốt nói:
- Đây không phải là Vương Phù của Vô Địch phong sao? Hắn làm sao vậy?
Lúc này, cả người Vương Phù toàn là máu, chỗ cổ bị cắt thành một vết thương rất sâu, cảm giác nếu như vào sâu hơn một chút thì cả phần đầu sẽ đứt lìa.
- Mau mau, mau dìu về Vô Địch phong.
Thấy thương thế nặng như vậy, đệ tử gác cửa cũng thấy hoảng, sức sống phải mạnh đến nhường nào mới có thể chống đỡ đến tận bây giờ, hoặc là chống đỡ đi đến đây chỉ bằng một hơi thở.
Đệ tử gác sơn môn, mang Vương Phù vội vã chạy về Vô Địch phong, các đệ tử tông môn đi ngang qua, thấy người bị nhuốm đầy máu này, cũng kinh ngạc đến ngây người, không biết chuyện gì xảy ra. Xa xa, đệ tử gác sơn môn hô lên:
- Lữ sư huynh, Lữ sư huynh, Vương Phù sắp chết rồi!
Lữ Khải Minh đang kiểm tra tình hình trong sơn phong, hai ngày trước cậu ta đã viết ra câu chuyện đầu tiên của Lâm sư huynh, rất xuất sắc, các đệ tử trong tông môn đều rất thích, chắc hẳn đã truyền đi rộng rãi. Mặc dù có chút khoa trương, nhưng cậu ta có mục tiêu lớn, sau này nhất định phải khiến cậu ta trở thành cuốn truyện thần thoại bán chạy nhất , mà thủ pháp khoa trương rất thường gặp, hoàn toàn không có vấn đề gì.
Có điều lúc nghe thấy âm thanh từ đằng xa, sắc mặt Lữ Khải Minh chợt thay đổi, Vương Phù sắp chết ư? Điều này sao có thể, Vương Phù là đệ tử có thiên phú nhất Vô Địch phong, không chỉ có bọn họ rất coi trọng, ngay cả Lâm sư huynh cũng rất coi trọng đối phương.
- Tránh ra, tránh xa, chuyện gì vậy?
Lữ Khải Minh vội vàng đi tới, các đệ tử vây xem ở bên cạnh tránh ra một lối, để Lữ sư huynh đi ngang qua. Đệ tử gác cửa liền nói:
- Lữ sư huynh, bọn đệ cũng không biết, lúc đệ gác cửa thì thấy ngã ở đó.
Các đệ tử ở xung quanh sắc mặt đông cứng lại, đây là tình huống nghiêm trọng nhất mà bọn họ thấy, trước kia cho dù có sư huynh sư đệ ra khỏi tông tập luyện, bị thương trở lại cũng không có bị nặng đến như vậy.
Lữ Khải Minh ngồi xổm xuống kiểm tra, khi thấy vết thương nhìn mà thấy sợ này của Vương Phù cũng thấy kinh ngạc:
- Đi, mau đến dược đường, lấy thuốc tới, lấy cả địa đan, nhiều một chút.
- Vâng!
Có đệ tử chạy đi như bay, rất nhanh đã quay lại.
- Vương sư đệ, cố cầm cự.
Lữ Khải Minh nhìn vết thương của Vương Phù thì rất kinh hãi, bị thương thành thế này, nếu như là người bình thường đã sớm chết, toàn thân trên dưới, không có chỗ nào là nguyên vẹn, nhất là phần cổ kia, cắt ra một vết rất lớn, cả phần đầu cũng suýt nữa rơi xuống.
Phù! Phù!
Từng ngụm máu phun ra từ trong miệng Vương Phù.
- Tới đây, tới đây.
Lúc này, đệ tử chạy đi lấy thuốc lúc nãy vội vã chạy về. Lữ Khải Minh cầm đan dược ra, bóp nghiền thành bột, trực tiếp bôi lên cổ, sau đó lau sạch vết máu trong khoang miệng Vương Phù, nhét vào bên trong.
- Nuốt xuống.
Vương Phù chỉ còn non nửa thần trí, cổ họng chật vật di chuyển, cuối cùng nuốt đan dược xuống. Đan dược khuếch tán trong cơ thể, tạm thời giữ được tính mạng.
- Rốt cuộc là ai lại ra tay ác độc như vậy.
Lữ Khải Minh cau mày, không biết rốt cuộc là ai sao xuất thủ. Thực lực của Vương Phù đã rất mạnh, mặc dù còn chưa vào Thiên Cương cảnh nhưng cũng là Địa Cương cảnh tầng chín, có thể khiến bị thương thành như vậy, nhất định là cường giả Thiên Cương cảnh.
- Sư. . . huynh.
Lúc này, thần trí của Vương Phù dần dần hồi phục, nhưng thương thế trên người quá nặng, vẫn không thể nhúc nhích, lúc mở miệng vết thương trên cổ vẫn còn có máu tươi chảy ra.
- Sư đệ, đừng nói, bây giờ dưỡng thương là quan trọng nhất.
Lữ Khải Minh vội vàng nói.
Đệ tử vây xem có người còn không dám nhìn thẳng, bởi vì thật sự quá kinh khủng, bị thương tới mức này đừng nói phải chịu đựng là biết bao đau đớn, nhìn thôi đã thấy cả người lạnh như băng.
- Sư huynh, đệ không biết còn sống được hay không, nhưng đệ nhất định phải nói, là Thánh Đường tông còn có Vĩnh Hằng tông, đệ cùng với Tần Chân sư đệ tiến vào hiểm địa vô giới, ở bên trong, bọn đệ phát hiện ra bảo bối nhưng lại gặp phải thánh tử của Thánh Đường tông, còn có đệ tử vĩnh hằng của Vĩnh Hằng tông, hai người bọn đệ bị bao vây tấn công, Tần sư đệ bị giết, mà đệ cũng thoát chết trong đường tơ kẽ tóc.
Sau khi Vương Phù nói xong, hơi thở vẫn rất yếu ớt, có thể chết đi bất cứ lúc nào.
Nhưng trong lúc bất chợt, một đường sức sống màu xanh, được truyền tới từ đỉnh núi Khô Mộc, tiến vào trong cơ thể của Vương Phù, làm lành vết thương bên trong cơ thể.
Đây là sức sống mà Khô Mộc trưởng lão đã tích tụ lại, rất quý báu nhưng đã sử dụng nhiều lần, cộng thêm lần này, không còn dư lại là bao.
- Đa tạ Khô Mộc trưởng lão ra tay.
Lữ Khải Minh cảm kích nói. Sau đó nhìn sư đệ Vương Phù dần dần thở bình thường lại, dặn dò đệ tử sắp xếp cho Vương Phụ nghỉ dưỡng thật tốt, thương thế bực này, ít nhất phải nghỉ dưỡng sức nửa tháng. Dù có rất nhiều đan dược cũng không được.
Giờ phút này, các đệ tử vây quanh, mỗi một người đều lộ ra vẻ vô cùng tức giận.
- Sư huynh, bây giờ nên làm gì, chuyện này, chúng ta phải đòi lại công bằng.
- Đây là thánh tử Thánh Đường tông cùng với đệ tử vĩnh hằng của Vĩnh Hằng tông ra tay, quan hệ dính líu rất lớn.
Có đệ tử tỏ ra bất lực, hai tông này cũng là hai tông lớn không giống bình thường, hơn nữa đó là tình huống gặp phải lúc đang tu luyện ở hiểm địa. Xảy ra thương vong, cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
- Hừ, tu luyện ở hiểm địa, chết là bình thường nhưng nếu đã biết là ai làm, dựa vào cái gì lại cho qua như vậy. Tần Chân sư huynh là người của Vô Địch phong chúng ta, chẳng lẽ cứ chết oan uổng như vậy, ngay cả thù đều không thể báo?
- Lữ sư huynh, huynh nói xem, chuyện này chúng ta nên làm như thế nào?
Lữ Khải Minh cau mày, tạm thời cũng không biết nên làm gì. Lúc này, Khô Mộc trưởng lão xuất hiện.
- Chuyện này tạm thời chớ nói ra ngoài, chờ sau này nghĩ biện pháp giải quyết sau.
Một vài đệ tử trong lòng muốn báo thù, nghe thấy lời này của Khô Mộc trưởng lão thì chỉ cúi đầu, bọn họ không phục nhưng trưởng lão lên tiếng, bọn họ còn có thể làm gì, chỉ có thể nghe theo.
Kẽo kẹt!
Mật thất cửa đá mở ra.
- Ôi, tu luyện đúng là khô khan muốn chết.
Lâm Phàm ngẩng đầu, nhìn ánh mặt trời chói mắt, cảm giác du ngoạn khắp thế gian vẫn là tuyệt nhất, đồng thời cũng đã tăng “Chí Lực Chân Giới công” tới tầng thứ sáu, một triệu tích phân cứ thế tiêu hao sạch sẽ, trong lòng đau xót muốn chết. Cuối cùng, cũng chỉ còn lại mấy trăm ngàn tích phân còn lại.
- Xem ra còn cần phải tiếp tục tích lũy tích phân mới được.
Hắn đã quyết định, nhất định phải dốc hết sức, tăng nội lực lên, hôm nay trị giá khổ tu đã đủ, một trăm triệu trị giá khổ tu có thể thăng cấp tu vi. Có điều nội lực vẫn chưa đủ, chắc hẳn phải từ từ, nếu làm phải làm mạnh nhất mà nội lực không đủ, dù có bị đánh chết, hắn cũng không thăng cấp tu vi. Thật vất vả mới gây dựng được nền móng, đột nhiên bị hủy diệt, lòng này rất đau.
- Hử? Nơi đó xảy ra gì vậy?
Hắn thấy ở đằng xa, có không ít đệ tử vây quanh một chỗ, hình như đag tranh luận gì đó, trực tiếp đi tới, muốn nhìn xem lại xảy ra chuyện gì, dù sao gần gũi với các huynh đệ trong sơn phong, là việc nên làm.
Một nhóm đệ tử tụ tập ở đó, nhất là nữ đệ tử, có người hốc mắt còn ửng đỏ, tình cảnh vừa rồi bọn họ đã nhìn thấy, đau đớn của vết thương kia e là cũng không khác chết đi là mấy. Bây giờ, biết rõ là ai, nhưng không thể báo thù, càng khiến các nàng khổ sở.
- Tập trung hết tại đây làm gì vậy? Tại sao không đi tu luyện?
Lúc mọi người đang nghe Khô Mộc trưởng lão khuyên bảo, giọng nói Lâm Phàm vang lên. Vô số các đệ tử thấy Lâm sư huynh thì vô cùng kích động, có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại cúi đầu không biết nên nói cái gì.
Khô Mộc trưởng lão hơi sững lại.
- Xuất quan rồi?
- Khô Mộc trưởng lão, sao lại có thời gian đến Vô Địch phong của ta vậy?
Lâm Phàm không trả lời mà chỉ tò mò sao Khô Mộc trưởng lão lại tới đây, nếu là trước kia, đây là chuyện không hề tồn tại. Chẳng lẽ gần đây thấy bổn phong chủ phất lên, muốn thành bạn tốt với mình sao? Nếu quả thật là như vậy, cũng không phải không thể giữ lại chút mặt mũi cho người ta.
Khô Mộc cười nói:
- Trước tiên hãy xem xem, Vô Địch phong hôm nay chính là đại diện cho tông ta, mấy ngày trước tông chủ Hải Thần tông tới, đưa không ít lễ vật, cảm ơn ngươi đã giúp bọn họ chém chết rồng Komodo.
- Hải Thần tông này đúng thật là có lòng.
Lâm Phàm cười nói, không ngờ tông chủ Hải Thần tông lại đích thân tới, sau này kẻ gây rối đã bớt đi một. Người ta nể mặt mình như vậy, mình cũng không thể không nể mặt người ta. Nhức đầu! Thật ra thì, hắn lại hy vọng tông khác đừng nể mặt mình thì hơn, cứ châm biếm mình thoải mái, lấn áp mình, có như vậy mới có thể tạo động lực cho hắn.
Ngửi ngửi!
Lúc này, chóp mũi Lâm Phàm động động, khẽ nhíu mày:
- Không đúng, có mùi máu tanh, ai chảy máu sao?
Vừa dứt lời, biểu tình các đệ tử có gì đó khác thường.
Ban đầu, hắn còn thật sự cho rằng người kia vì sư muội nào đó mới tới, nhưng bây giờ nghĩ lại dường như có gì đó không đúng.
- Có phải mấy người giấu ta chuyện gì không?
Lâm Phàm cười hỏi.
- Có chuyện hãy nói với sư huynh, sư huynh còn có thể bảo vệ cho các đệ.
Khô Mộc trưởng lão cười ha hả nói:
- Không có chuyện gì, không cần ngạc nhiên như vậy, đi, đến sơn môn của lão phu, đi trò chuyện một chút. Nói xong, liền thân thiết kéo lấy tay Lâm Phàm. Lâm Phàm rụt tay lại.
- Khô Mộc trưởng lão, hiện tại bổn phong chủ đang hỏi các sư đệ, xin đừng xen vào.
Khô Mộc trưởng lão đứng im đó thấy hơi nhức đầu, nếu như chuyện bị tiểu tử này biết, vậy chẳng phải lớn chuyện sao, nhưng tiểu tử này hoàn toàn không để ý gì đến ông, khiến ông không biết phải làm sao.
Quá gấp gáp, những trưởng lão đứng đầu như bọn họ này không thể giấu giếm nổi nữa.
- Lữ sư đệ, ta tin đệ nhất, đừng lừa gạt ta, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Lâm Phàm hỏi.
Lữ Khải Minh gật đầu, tuyệt đối sẽ không giấu giếm gì Lâm Phàm, dù là khô Mộc trưởng lão bảo bọn họ đừng nói, nhưng đối với Lâm sư huynh, cậu ta tuyệt đối sẽ không lừa dối.
- Xảy ra chuyện rồi, vừa rồi Vương Phù sư đệ bị trọng thương trở về, thiếu chút nữa mất mạng, mà Tần Chân sư đệ đã chết.
Lâm Phàm nghe xong, sắc mặt bình tĩnh.
- Là ai?
- Không biết, đệ có hỏi Vương sư đệ, đệ ấy cũng không biết đối phương tên gì, chỉ biết là thánh tử của Thánh Đường tông, còn có đệ tử vĩnh hằng của Vĩnh Hằng tông.
Lữ Khải Minh đáp.
- Ừ, Lữ sư đệ trông nom sơn phong, ta đi một lát sẽ trở lại.
Lâm Phàm hít sâu một hơi, đã chuẩn bị sẵn sàng.
Khô Mộc trưởng lão vội la lên:
- Ngươi muốn đi làm gì?
Lâm Phàm cười.
- Chỉ có Vô Địch phong của ta ăn hiếp người khác, không ai có thể ăn hiếp người của Vô Địch phong ta, cho dù là một con súc sinh cũng không thể để cho người khác ăn hiếp.
Phanh!
Vừa dứt lời, hắn bay thẳng lên trời, xuyên qua hư không, bay về phương xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận