Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 433: Ta Không Đến Để Phách Lối, Ta Đến Để Giết Người

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------
- Sắp có chuyện rồi.
Khô Mộc trưởng lão đầy vẻ bất lực, tiểu tử này đi ra ngoài, nhất định sẽ xảy ra chuyện lớn, hơn nữa tiểu tử này càng bình tĩnh, e rằng bão táp càng điên cuồng.
- Lữ Khải Minh, sao ngươi không nhịn lại chút, nói cho hắn làm gì?
Khô Mộc trưởng lão không biết nên làm thế nào cho phải.
Lữ Khải Minh ôm quyền:
- Khô Mộc trưởng lão, ta không thể lừa gạt Lâm sư huynh.
- Ngươi...ngươi…
Khô Mộc trưởng lão bị những lời này của Lữ Khải Minh làm tức muốn hộc máu, đây là lời nói dối thiện ý thôi, không ngờ tên nhóc kia lại có suy nghĩ ấy, đầu óc chẳng linh hoạt gì cả. Không được, không được, tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra. Dựa vào thực lực của hắn, nhất định không thể nhăn cản, nói không chừng đuổi theo lại bị tiểu tử kia trấn áp bằng một chiêu. Khi đó không chỉ không ngăn lại được, còn bị đánh cho một trận, như vậy thì thật mất mặt.

Đỉnh núi Thiên Tu.
- Sư huynh, huynh có còn quan tâm đến đồ nhi của mình không, nó sẽ đi làm lớn chuyện lên đó.
Khô Mộc vội vã chạy tới, chuyện này không hề bình thường, ông thật sự rất khó tưởng tượng cuối cùng tiểu tử này sẽ gây ra phiền toái gì.
Thiên Tu mở mắt:
- Sư đệ, ta đã biết rồi, đây là chuyện của đồ nhi ta, đệ căn thẳng như vậy làm gì?
- Hả?
Khô Mộc trưởng lão ngây ra, ông tốt bụng tới thông báo, không ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy.
- Sư huynh, huynh cứ định để nó gây chuyện vậy sao?
Thiên Tu nói:
- Đây không phải là gây chuyện, mà là chức trách của người làm phong chủ, đệ tử trong phong một chết một thương, chẳng lẽ còn phải làm con rùa rụt cổ sao? Muốn đánh thì đánh, có gì phải sợ.
- Đâu thể nói vậy, chúng ta có thể kháng nghị với Thánh Đường tông cùng Vĩnh Hằng tông mà.
Khô Mộc cho rằng đây mới có đạo lý, còn trực tiếp ra khỏi tông như bây giờ thì có chút không hiểu, chẳng lẽ còn có thể đi liều mạng với người ta hay sao?
- Kháng nghị? Kẻ yếu mới đi kháng nghị, kẻ mạnh không cần kháng nghị, chỉ cần dùng thực lực, là được.
Thiên Tu nói. Khô Mộc trưởng lão đã không muốn nói thêm gì với sư huynh nữa, ông cảm giác nếu tiếp tục nữa, rất có thể sẽ bị sư huynh thuyết phục.
- Sư huynh, đây là vũ lực, không nên dựa vào vũ lực để giải quyết mọi chuyện.
Ông còn có thể nói gì nữa, bây giờ không chỉ là vấn đề của hai tông, mà là vấn đề của ba tông, lại còn dính líu đến cả Vĩnh Hằng tông. Chuyện này thật sự có chút phức tạp.
- Sư đệ, đây chính là nguyên nhân đệ không bằng sư huynh, rụt rè sợ hãi, như đám đàn bà vậy.
Thiên Tu lắc đầu, không nói thêm gì nữa. Khô Mộc nghe vậy trở nên mờ mịt. Như đám đàn bà ư, sư huynh nói ông là đàn bà, chuyện này sao có thể chấp nhận được.
Trong hư không, tốc độ của Lâm Phàm lên tới mức cao nhất, mục tiêu đầu tiên chính là Thánh Đường tông.
Bên ngoài Thánh Đường tông, một chiếc thuyền thần đang trôi lơ lửng đến. Ở trên thuyền thần, thánh tử Áo Mỗ nghịch nghịch hạt châu trên tay, trên mặt lộ ra nụ cười.
- Thu hoạch lần này đúng là không tệ, không chỉ lấy được món bảo bối này, còn làm thịt một tên súc sinh của Viêm Hoa tông, có điều một tên khác đã chạy, tiếc thật. Các đệ tử bên cạnh đều bật cười.
- Chúc mừng Áo Mỗ đại nhân có được bảo bối, còn về con súc sinh chạy mất kia, ta thấy cũng không sống được bao lâu, một kiếm kia đã chém mất nửa bên cổ của nó, chẳng lẽ còn có thể sống được sao.
Áo Mỗ thánh tử cũng đang suy nghĩ về tình huống của tiểu tử kia, rõ ràng chỉ là tu vi Địa Cương cảnh tầng chín lại có thể chạy thoát khỏi tay gã, đúng là làm người ta không dám tin.
- Đệ tử vĩnh hằng vẫn muốn tranh giành bảo bối này với Áo Mẫu thánh tử, cuối cùng đã thua, cũng chỉ có thể ra về tay không.
Một tên đệ tử nói.
- Ha ha ha.
Áo Mỗ thánh tử cười nói:
- Thực lực tên kia không tệ, nhưng vẫn thua bổn thánh tử một bậc.
- Thánh tử đại nhân, hạt châu này chuẩn bị đưa cho thánh nữ Nhược Trần sao?
Nghe được hai chữ “Nhược Trần” này, trong con ngươi của Áo Mỗ thánh tử hiện lên một tia u ám, giống như rất coi thường vậy, gã đã dùng thế tiến công mạnh nhất với Liễu Nhược Trần này nhưng đến bây giờ vẫn không thể bắt lại được,thật sự khiến gã rất khó chịu.
Có điều gã không vội, dựa vào địa vị và thực lực của gã, để bắt người này lại cũng chỉ cần bỏ ra một chút thời gian mà thôi.
- Nhưng thánh tử đại nhân, ngài nói xem, chúng ta giết đệ tử của Viêm Hoa tông, liệu có bị tìm tới cửa hay không?
Một tên đệ tử hỏi, vừa mới hỏi vấn đề này, mọi người xung quanh lập tức cười lên.
- Ha ha, tìm tới cửa? Chuyện này chẳng phải nằm mơ giữa ban ngày sao, ngươi cho rằng Viêm Hoa tông có can đảm này ư? Hơn nữa đây là trong hiểm địa, sinh tử do trời, phải trông vào bản lĩnh thôi.
Tốc độ của Lâm Phàm rất nhanh, hư không như dòng nước lũ đều dạt sang hai bên.
- Khốn khiếp, dám ngồi lên đầu bổn phong chủ.
Đừng nhìn vẻ rất bình tĩnh bây giờ của hắn, thực ra đã vô cùng nóng nảy. Vốn tưởng rằng sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng xem ra bây giờ, thân thiện quá cũng không được, cần phải dùng bản lĩnh, để cho tất cả các tông môn biết, ức hiếp người của Vô Địch phong hắn thì kết quả sẽ ra sao.
- Lâm phong chủ. . .
Ngay lúc hắn đi ngang qua mặt biển, một giọng nói từ phía dưới truyền tới. Lâm Phàm kinh ngạc, lại gặp phải Huyết Luyện tôn giả, người này đã biến mất một khoảng thời gian.
- Huyết Luyện tôn giả, ngươi ở đây làm gì?
Lâm Phàm hỏi.
Huyết Luyện cười nói:
- Lâm phong chủ, tôn giả đã là quá khứ, bây giờ ta là Huyết Luyện tông chủ. Ta sáng lập Hàn Nhu tông, đồng thời nghe theo lời chỉ dẫn của Lâm phong chủ, thành công gia nhập điện Thiên Tông, đồng thời dùng thành ý buôn bán trao đổi với các tông nhỏ xung quanh.
Nghe được lời này của Huyết Luyện, trong lòng Lâm Phàm kinh ngạc, không ngờ tên này lại thành công thật. Có điều bây giờ hắn còn có chuyện, không rảnh rỗi tám chuyện với Huyết Luyện.
- Bây giờ bổn phong chủ còn có chuyện, trước tiên không nói nhiều nữa, chờ sau này có cơ hội.
- Lâm phong chủ, xin hỏi có chuyện gì, nếu như cần Huyết Luyện ta nhất định không từ chối.
- Không cần, thực lực ngươi quá yếu, không giúp được gì đâu.
Lâm Phàm nói xong, tiếp tục chui vào hư không, biến mất giữa trời đất.
Mà Huyết Luyện tông chủ đứng tại chỗ, gương mặt vốn cười tươi giờ có hơi mờ mịt, trong đầu luôn quanh quẩn lời nói của Lâm phong chủ.
- Ngươi quá yếu, không giúp được…
Âm thanh vang vọng trong đầu ngày càng dày đặc, ngày càng dày vò. Chịu đựng đả kích nặng nề chỉ trong nháy mắt. Mình thật sự yếu sao?
Huyết Luyện tông chủ tự nhủ, có chút không dám tin, nhưng sau đó cũng không suy nghĩ nhiều nữa, lên đường đi về phía Viêm Hoa tông. Bây giờ gã cần phải tìm sự an ủi, vẫn chỉ có Nhu Nhi tốt nhất, sẽ an ủi gã.
Sau khi tạm biệt Huyết Luyện tông chủ, trong lòng hắn cũng rất kinh ngạc, không ngờ Huyết Luyện thật sự thành công.
- Chẳng lẽ mình có khả năng tiên đoán thành thật sao? Ngay cả người này cũng có thể thành công, không thể nào!
Rất khó tin, lại rất khó chấp nhận, luôn có cảm giác không khoa học.
- Không nghĩ nữa, trước tiên giải quyết chuyện này đã.
Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, lần này phải sống chết một trận với Thánh Đường tông, nếu không có người chết thì bỏ đi. Nhưng hiện tại bọn chúng giết chết một đệ tử của Vô Địch phong, là một phong chủ không thể ngồi yên mặc kệ như vậy.
Cuồng Thân! Bạo Huyết! . . . Ngũ Hành Nghịch Thần!
Toàn bộ công pháp đều được vận dụng, khí tức khủng khiếp cực điểm phóng lên cao, hư không xung quanh đều bị chấn động, mà đối với hắn mà nói, lần này rất nghiêm túc, không cần nghĩ gì hết, đến nơi đó, trực tiếp ra tay. Mở mắt ra, mái tóc dài như thân rồng bay lượn, cơ thể biến thành một vệt sáng, biến mất giữa không gian.

Thánh Đường tông.
Một bóng người bỗng nhiên xuất hiện đứng ở trong hư không, hơi thở không hề che giấu, cứ thể chúng lan toả truyền tới Thánh Đường tông như gợn sóng.
- Quả là một nơi tuyệt đẹp, khó trách Liễu Nhược Trần lại muốn đến Thánh Đường tông.
Lần đầu tiên thấy quang cảnh của tông môn Thánh Đường tông, cảm giác cũng rất tốt, không biết Liễu Nhược Trần có ở bên trong tông môn hay không. Nếu như ở đây, hôm nay thuận tiện giải quyết luôn. Lúc này, các đệ tử Thánh Đường tông cảm nhận được trong không gian có một làn sóng mạnh mẽ, chợt ngẩng đầu, lại phát hiện xa xa trong hư không, một bóng người đứng đó.
- Đó là ai?
Các đệ tử chú ý đến tình huống này, giọng ngạc nhiên hỏi, bọn họ không biết là ai lại dám tới Thánh Đường tông quấy rối. Sâu trong Thánh Đường tông, các đại quân chủ cũng cảm nhận được hơi thở này, chợt mở mắt ra.
Chích Diệu Quân Chủ là người đầu tiên xông ra khỏi tông môn, bay lơ lửng trên không trung:
- Ngươi là phong chủ Lâm Phàm Vô Địch phong của Viêm Hoa tông?
- Bổn phong chủ còn tưởng là ai, hoá ra là Chích Diệu Quân Chủ.
Lâm Phàm cười, không ngờ người ra mặt đầu tiên lại là ông ta, tên quân chủ tham lam đó.
- Ngươi tới Thánh Đường tông để làm gì?
Chích Diệu Quân Chủ nhìn Lâm Phàm, thực lực tiểu tử này lại trở nên mạnh mẽ hơn, hơn nữa tình huống này nhất định không phải tới để dạo chơi, mà chính là tới để tìm chuyện.
- Lần trước tới lãnh địa của tông ta gây chuyện, còn chưa đi được bao lâu, hôm nay còn dám tới? Thật đúng là can đảm!
Đột nhiên, ngay tại lúc Chích Diệu Quân Chủ vừa dứt lời, Lâm Phàm trực tiếp xuất hiện ở trước mặt đối phương, một quyền chợt tung ra không có bất kỳ do dự, trực tiếp dùng sức mạnh lớn nhất.
Sắc mặt Chích Diệu Quân Chủ chợt biến đổi, vốn định ngăn lại nhưng phát hiện sức lực này mạnh đến kinh người, bị một quyền đấm thẳng vào, cơ thể bay vào về phía tông môn giống như đạn đại bác, thậm chí còn đụng đổ không ít kiến trúc.
- Đừng nói nhảm, Thánh Đường tông có thể nói chuyện thì lăn hết ra đây cho bổn phong chủ.
Lâm Phàm lạnh lùng nhìn phía trước, giọng điệu oai nghiêm hóa thành sóng âm bao trùm cả Thánh Đường tông. Các đệ tử Thánh Đường tông thấy Chích Diệu Quân Chủ bị người ta đánh trở về, mỗi người đều lộ ra ánh mắt kinh hãi, dường như không dám tin.
Chích Diệu Quân Chủ đứng lên từ trong hố sâu, vẻ mặt tức giận.
- Lâm Phàm, ngươi đừng có phách lối!
Các tiểu thiên sứ màu trắng vây quanh cơ thể ông ta cũng không thổi kèn nữa, mà là cầm lưỡi đao ra, chuyển thành tiểu thiên sứ màu đen, hiển nhiên đại biểu cho Chích Diệu Quân Chủ đã chuyển sang trạng thái tức giận. Ông không ngờ đồ hỗn trướng này lại ngông cuồng như vậy, đi tới Thánh Đường tông không nói một lời đã động thủ, thậm chí còn làm ông bẽ mặt trước các đệ tử. Thật không thể tha thứ được!
- Phách lối, hôm nay bổn phong chủ không phải tới phách lối, mà là muốn giết người.
Lâm Phàm lạnh lùng nói, cả người mang vẻ kiêu ngạo, mặc dù chưa vào Bán Thần nhưng sức lực như nước lũ ngút trời kinh thiên động địa.
Lúc này, Đán Ác Quân Chủ xuất hiện, mục đích người này đến Thánh Đường tông là gì ông không biết nhưng tuyệt đối không phải chuyện gì tốt.
- Lâm phong chủ, có chuyện gì từ từ nói, cần gì phải động chân động tay vậy.
Ông vô cùng gai mắt tên tiểu tử này, ở Viêm Hoa tông bị chém một phát tàn nhẫn nhưng mà phải công nhận thịt của rồng Komodo kia đúng là rất ngon, nhất là sau khi thêm muối, mùi vị càng ngon.
Lâm phong chủ này, không hề gạt người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận