Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 436: Vẫn Phải Giả Vờ Thôi

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
--------------------
- Mau đến khiêng quân chủ vào đi.
Một Thánh tử vội vàng mở miệng nói.
Chiến đấu như vậy thật sự là quá kịch liệt, tạo thành từng luồng xung kích quả thực là đáng sợ, nếu bọn họ mà ở bên trong luồng xung kích kia chỉ sợ cũng không biết bản thân mình chết lúc nào. Nhưng trong của bọn họ cũng có chút ghen tị. Tên kia trẻ như vậy, tại sao có thể cường đại như thế. Không có khả năng giữa người với người mà có thể có sự chênh lệch lớn đến thế được.
Các đệ tử nghe thấy thế nhưng vẫn do dự, không biết phải làm cái gì bây giờ, chỗ đó bọn họ không dám đến. Tất nhiên, cũng có nghĩ đến, nếu như cứu quân chủ thì đó không phải là lập công sao, sau này được quân chủ nhớ mặt, nói không chừng đó cũng là việc tốt. Dưới sự hấp dẫn của lợi ích to lớn kia, đã có đệ tử hành động, cả người như báo săn, nhanh chóng bước vào chiến trường.
Một tên đệ tử nâng Đán Ác Quân Chủ ở dưới hố sâu lên, vội vội vàng vàng nói:
- Quân chủ đại nhân, đệ tử Tư Ca đến cứu người, đại nhân nhất định phải nhớ tên của đệ tử đó, đệ tử gọi là Tư Ca.
Đối với đệ tử mà nói, nếu như không có lợi ích mà tùy tiện bước vào chiến trường thì to gan cỡ nào chứ.
Đồng thời, một nữ đệ tử đi tới chỗ Hỗn Loạn Quân Chủ, nghe nói gần đây có tin đồn xấu về Hỗn Loạn Quân Chủ trong tông khiến rất nhiều nam đệ tử oán hận trong long. Tuy nhiên dưới cái nhìn của cô thì Hỗn Loạn đại nhân là một người tràn đầy sức hấp dẫn, những đệ tử kia chỉ là hâm mộ mà thôi. Thần trí Hỗn Loạn mơ hồ nhưng vẫn có chút tỉnh táo, khi thấy mình được nữ đệ tử dìu, ông ta yếu ớt mở miệng nói:
- Bao nhiêu tiền?
-Hỗn Loạn đại nhân, việc này trở về đã rồi hãy nói nha.
Khuôn mặt nữ đệ tử ửng đỏ, ở trong tông cô đã từng nghe nói, Hỗn Loạn đại nhân thường xuyên thích hỏi nữ đệ tử câu "bao nhiêu tiền", hơn nữa nếu như ra giá thành công sẽ có được rất nhiều đồ tốt.
Kỳ thật cô cũng có nghĩ đến việc này nhưng bình thường nữ đệ tử xuất hiện trước mặt Hỗn Loạn đại nhân thật sự là quá nhiều rồi, rất khó đến lượt cô.
Thiên Dụ Quân Chủ đứng lơ lửng trên không, sắc mặt trắng bệch, dần dần cũng có chút huyết sắc, nhưng vẫn nhìn chằm chằm phía dưới, cau mày.
- Chết rồi sao?
Vừa nãy, quả thực bà sa vào trạng thái điên cuồng, không hề nương tay, nếu quả thật đã đánh chết tiểu tử này, có lẽ sẽ có chút phiền phức.
Lão già Thiên Tu kia tuyệt đối sẽ không để yên chuyện này. Tuy nhiên, tất cả là do tiểu tử kia tự tìm đến, chẳng trách ai được.
- Chao ôi, sức mạnh của lão yêu bà quả nhiên rất là cường đại, đánh ta đau quá, xem ra bình thường chỉ dùng một phần sức mạnh thôi.
Lập tức, một âm giọng nói trong hố sâu vang lên.
Nhóm đệ tử đang khiêng quân chủ, nghe được âm thanh này, sợ hãi đến mất hồn mất vía, co cẳng chạy về tông môn. Về phần quân chủ đã hôn mê bọn họ cũng chẳng thèm để tâm nữa, có đệ tử cõng về tông môn, có đệ tử đi được nửa đường thì bỏ lại. Đợi lát nữa lại tiếp tục đánh thì xung kích đó bọn họ không thể chống đỡ nổi.
- Tiểu tử, người đứng quá trớn, ngay cả thầy ngươi cũng không dám làm như thế đâu.
Thiên Dụ Quân Chủ nghiêm nghị nói, nếu như không chết có lẽ sẽ không nghiêm trọng nữa, nhưng điều quan trọng là đối phương hình như chẳng bị làm sao, không hề có chút dị thường nào, việc này khiến bà cảm thấy thật kinh khủng.
Quang cảnh xung quanh đã sớm bị hủy diệt không còn gì nguyên vẹn.
Trong hố sâu, Lâm Phàm phủi bụi, giơ chân lên, trực tiếp nhảy lên:
- Thầy ta là thầy ta, còn ta là ta, đừng có nghĩ ta phải như thế. Tuy nhiên ta đã phát hiện nhược điểm của bà rồi, lát nữa ta lại tiếp tục công kích chỗ đó của bà.
- Ngươi!
Vẻ mặt Thiên Dụ Quân Chủ rất khó coi, tên tiểu tử này thật sự là quá đê tiện, đồng thời đối với bà mà nói, đây chính xác là nhược điểm của bản thân, chỉ là bà cũng không có cách nào cả. Trời sinh vậy thì sao có thể thay đổi được, cho dù là đi đường cũng sẽ chuyển động lúc lên lúc xuống, lúc cận chiế cũng khiến tay chân bị gò bó.
- Ta chặt tay ngươi.
Thiên Dụ Quân Chủ mặt lạnh như băng, khi lần đầu tiên gặp tên kiêu ngạo như vậy, lập tức một đạo bạch quang mũi nhọn xuất hiện ở sau lưng.
Giữa bạch quang, có nhiều ánh sáng khác nhau đang lưu chuyển, đồng thời còn có lông vũ màu trắng bay bay trong không gian.
- Đây là sắp bạo phát ư?
Hắn lại muốn xem xem Thiên Dụ Quân Chủ đang giở trò gì.
- Đủ rồi.
Lúc này, một giọng nói vang lên từ bên trong tông môn. Các đệ tử đang đứng xem, nghe thấy giọng nói này thì đều đồng loạt cúi đầu, đây chính là giọng của Thánh chủ.
Thiên Dụ Quân Chủ đang chuẩn bị ra tay nhưng giờ phút này lại kìm lửa giận trong lòng, chỉ hung hăng trợn mắt nhìn Lâm Phàm.
- Lâm Phong chủ không nên ức hiếp người quá đáng, Thánh Đường tông và Viêm Hoa tông là nước sông không phạm nước giếng, chẳng có mâu thuẫn gì, chẳng lẽ Lâm Phong chủ muốn tạo ra mâu thuẫn hay sao?
Ở phía xa, cánh cửa sừng sững lúc này được mở ra, một cỗ sức mạnh cuồn cuộn từ bên trong cánh cửa khuếch tán ra ngoài, vạn trượng bạch quang giống như tấm lụa bật ra ngoài, bao chùm lên trời đất.
Một bóng người đi ra, Thánh chủ Thánh Đường tông xuất hiện.
- Hiệu ứng không tồi, đáng giá sáu mao.
Lâm Phàm ghét nhất chính là những người chơi hiệu ứng, nhìn thì đẹp mắt thật, nhưng tính thực dụng chẳng có chút nào. Hơn nữa, đối phương còn nói hắn khinh người quá đáng, việc này thì không thể nhẫn nhịn được. Lâm Phàm ta là người tùy tiện bắt nạt người khác ư? Vu hãm như vậy thật đúng là không thể nhịn nữa.
- Ngươi nói lời này coi như là đang lo sợ đi, đậu má ai nói nước sông không phạm nước giếng, Thiên Thần giáo là ai ở phía sau hỗ trợ, trong lòng ngươi chẳng lẽ không biết sao?
Lâm Phàm mở miệng nói.
- Câm miệng, dám cả gan bất kính với Thánh chủ.
Thiên Dụ nghiêm nghị nói.
- Bất kính thì sao nào, có gan thì đánh nhau đi, ta sợ các ngươi sao? Lão tử đầu đội trời chân đạp đất, hôm nay một mình ta thách đấu với Thánh Đường tông các ngươi, có gan thì đạp chết ta đi.
Khí phách Lâm Phàm tỏa ra âm thanh vang dội.
Các đệ tử Thánh Đường tông kinh hãi mở to hai mắt nhìn. Quá kiêu ngạo, tên này có phải thật sự là Phong chủ của Viêm Hoa tông không vậy? Tố chất làm sao lại có thể thấp được chứ. Mặc dù không bằng Chế Tài Quân Chủ, nhưng cũng không chênh lệch nhiều.
Nơi xa, thân ảnh Thánh chủ biến mất, lúc xuất hiện thì đã ở trong chiến trường. Thánh Chủ mở miệng nói:
- Lâm Phong chủ, bản Thánh Chủ ta đời này chưa bao giờ thấy người ngạo mạn như ngươi vậy.
Lâm Phàm cười:
- Chưa từng thấy? Nhưng cũng không có nghĩa là không tồn tại, bây giờ đã thấy chưa? Ta chính là người ngạo mạn mà ngươi chưa từng thấy đó, cho ngươi mở mang tầm mắt. Không cần cảm tạ đâu, đợi lát không nói được nữa, ta lại để cho ngươi thấy ta ngạo mạn cỡ nào.
Thiên Dụ Quân Chủ tức đến run cả người, tên này thật sự là quá trớn rồi, nhưng sau đó trong lòng an ủi bản thân.
- Tỉnh táo, nhất định phải tỉnh táo, bổn quân là thục nữ, không thể thô bạo như thế.
Thánh chủ cau mày, ông ta biết tên tiểu tử này là đồ nhi của Thiên Tu nhưng lại khiến ông ta rất thật vọng.
- Thượng bất chính hạ tắc loạn, Thiên Tu cũng chỉ có thể dạy dỗ đệ tử đến mức này thôi.
Lâm Phàm nhìn chằm chằm Thánh Chủ.
- Có bất chính hay không, cũng không cần ngươi quản, sự phụ ta dạy như thế nào, cũng chẳng liên quan gì đến ngươi, đã nói rồi là đánh hoặc là làm hòa.
- Rốt cuộc là ngươi muốn như thế nào?
Thánh Chủ hỏi, ông ta đã biết được thực lực của tên tiểu tử trước mặt này thật sự rất mạnh, Thiên Dụ cũng không thể khống chế được hắn, đủ để nhìn ra hắn rất có năng lực, nếu quả thực xảy ra đại chiến, đối với tông môn mà nói chỉ sợ là tổn thất không nhỏ.
- Rất đơn giản, giao ra tên Thánh tử kia, tên giết sư đệ bản phong chủ ấy, nhất định tên đó phải còn sống.
Mục đích của lần này chủ yếu là vì chuyện đó. Đệ tử Vô Địch phong lại bị giết, nếu như mình không có chút bản lĩnh, có lẽ sẽ phải nén giận, không dám làm gì. Nhưng mình mạnh như vậy thì còn nhẫn nhịn cái gì, trực tiếp đến tận cửa giết, không cho thì đánh, đánh đến lúc giao ra mới thôi.
- Không thể!
Lúc Lâm Phàm nói ra yêu cầu này, Thánh chủ lập tức cự tuyệt.
- Thánh tử của tông ta làm sao có thể giao cho ngươi, ngươi cho rằng Thánh Đường tông ta dễ bị bắt nạt vậy sao? Ỷ mình có chút thực lực thì coi trời bằng vung ư, có thể muốn làm gì thì làm sao?
- Ha ha ha!
Lúc này, Lâm Phàm cười.
- Ngươi cười cái gì?
Thánh Chủ nghiêm nghị nói.
Lâm Phàm lắc đầu:
- Ta cười ngươi là Thánh chủ của Thánh Đường tông mà dốt nát như vậy, ngươi chẳng lẽ không biết có chút thực lực thì muốn làm gì cũng được sao?
- Đã không đồng ý thì đánh đi, bản phong chủ thề với trời, nếu hôm nay ta không thể mang tên hung thủ đã giết sư đệ ta đi thì ta sẽ bị thiên lôi đánh chết hóa thành tro tàn.
Ầm! Ầm!
Lúc nói lời thề, trời đất chấn động, dường như là cảm nhận được.
Sắc mặt Thánh chủ và Thiên Dụ Quân Chủ đều kinh hãi, bọn họ không nghĩ đối phương dám thề với trời, điều đó nói lên lần này nhất định phải có giao phó.
Các đệ tử trên đại điện, mở to hai mắt nhìn.
- Tên này muốn chết sao, lại đi thề với trời, đây chính là muốn nói, tông ta nhất định phải giao Thánh tử ra sao?
- Không thể nào, ngươi cho rằng Thánh Chủ sẽ đồng ý sao?
- Cũng đúng, làm sao có thể đồng ý được.
Mà vị trí Thánh tử đứng, Áo Mẫu Thánh Tử nuốt nước bọt, ngẩng đầu nhìn về phía trên không xa xa kia, gã không nghĩ tới lúc ở bên trong hiểm địa giết đệ tử Viêm Hoa tông kia lại dẫn tới tên kinh khủng như vậy. Nhất là lúc đối phường thề với trời, trong lòng gã run rẩy, chẳng phải là đã khẳng định kết cục của ngày hôm nay ư.
- Áo Mẫu Thánh tử, tên kia tuyệt đối sẽ chết ở chỗ này.
Ngân Tùy đệ tử nói.
Áo Mẫu Thánh tử gật đầu, sau đó cười cho có lệ:
- Đây là điều đương nhiên, tên không biết sống chết như vậy, dám cả gan đến Thánh Đường tông, cũng không biết ai cho hắn lá gan to như vậy.
- A, đúng rồi, thánh nữ Nhược Trần đâu?
- Thánh nữ Nhược Trần rời tông đi lịch luyện vẫn chưa trở về.
- A, thì ra là rời đi rồi. Nếu có thể gọi cô ấy đến đây nhìn tình huống này một chút, cho dù thế nào đi nữa thì cô ấy cũng đã từng là người của Viêm Hoa tông.
Áo Mẫu Thánh tử vừa cười vừa nói, sự lo lắng vừa cũng chẳng để trong lòng. Gã tin tưởng Thánh chủ, hơn nữa tin tưởng tông môn. Đại tông đệ nhất thế gian sao có thể bị một phong chủ nhỏ nhoi của Viêm Hoa tông uy hiếp, giao mình ra.
Lâm Phàm cảm giác mình đang trêu đùa ông trời, có đôi khi cũng không tốt, trong lòng sẽ có cảm giác tội lỗi. Nhưng hết cách rồi, cái lời thề này vẫn phải giả vờ thôi, cũng khiến đối phương thôi dùng lời nói để thuyết giáo mình.
- Ha!
Lâm Phàm hít sâu một hơi, mở tay ra.
- Tới đi, hôm nay chỉ có hai kết cục, hoặc là đánh chết ta hoặc là giao người ra, tuyệt đối sẽ không có sự lựa chọn khác.
Thánh Chủ và Thiên Dụ quân chủ nhìn nhau, cuối cùng gật đầu. Trong chốc lát, hai cỗ khí tức kinh khủng giống như sóng thần, bộc phát ra khắp trời đất, đánh thẳng về phía Lâm Phàm.
- Có chút thú vị.
Lâm Phàm cười, trong nháy mắt, hai thân ảnh xuất hiện bên cạnh mình, hai sức mạnh một trước một sau, đánh tới. Đây là tiền hậu giáp kích nha, chơi đùa chút thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận