Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 437: Ngươi Con Mẹ Nó Quá Trớn Rồi Đó

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
-----------------
Thực lực của Thánh Chủ và Thiên Dụ Quân Chủ đều mạnh hơn hắn, áp lực rất lớn.
Có điều là nam nhân thì không thể nói mình không làm được, dưới mọi tình huống thì phải cố gắng chiến đấu, phát huy hết sức mạnh của mình.
“Ầm!”
Sức mạnh va chạm, bắn ra hào quang chói lóa, lấy ba người làm trung tâm tạo lên từng gợn sóng khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
Xung kích của sức mạnh lần này khác xa với ban nãy.
Dư âm của loại sức mạnh kia, giống như cuồng phong bạo vũ, quét sạch cả vùng, ầm ầm vang cả trời đất, mặt đất rung chuyển, cây cối sụp đổ.
Các đệ tử đang đứng ở phía xa trong lòng run rẩy, nói thẳng ra là sợ hãi, không gian đều bị vỡ nát, dòng lũ đó cũng không ngừng lại.
- Đây mới là chiến đấu! Quả thật làm cho người ta cảm thấy sảng khoái!
Lâm Phàm cười, chiến đấu kiểu này rất thoải mái, cảm giác sung sướng nói không lên lời khi thấy sức mạnh va chạm.
Chỉ là đột nhiên, thân ảnh Thiên Dụ Quân Chủ khẽ động, xuất hiện ở sau lưng, cánh Thánh Khiết bỗng nhiên co lại, để lộ ra nửa vòng tròn, ngưng tụ lại một điểm đánh thẳng vào lưng hắn.
Mà lúc này, Thánh Chủ quát lên một tiếng, song chưởng trấn áp, toàn bộ đều đánh úp lên người Lâm Phàm.
“Ầm!”
Lâm Phàm rơi xuống đất, bụi đất bay mù mịt, che kín bầu trời.
- A!
Lúc này, tiếng rống giận dữ từ phía dưới truyền đến, tay Lâm Phàm xuyên sâu xuống mặt đất, hai tay dùng sức nhấc một mảng đất lên, sau đó ném thẳng lên bầu trời.
- Đậu, sức mạnh tên tiểu tử này cũng quá khủng bố rồi.
Các đệ tử đang vây xem cảm thấy cực kì kinh hãi, bọn họ không nghĩ tới phong chủ Vô Địch phong này có thể nhấc được mảng đất lên, coi đó là vũ khí, ném thẳng lên trời.
Thánh Chủ suy nghĩ, đưa tay vỗ một cái, mảng đất che khuất bầu trời kia chia năm xẻ bảy, hóa thành từng mảnh vụn.
- Thánh Chủ sư huynh, nhất định phải tốc chiến tốc thắng, ở chỗ này chiến đấu, sẽ ảnh hưởng đến tông môn. - Thiên Dụ Quân Chủ nói, chiến đấu kiểu này, tạo thành chấn động rất lớn, sẽ ảnh hưởng đến tông môn.
Hơn nữa bà rốt cuộc đã nhìn ra.
Phương thức chiến đấu của tên tiểu tử này thật sự quá là thô bạo. Vậy mà chỉ lĩnh ngộ được Sức Mạnh Pháp Tắc, thật sự là không biết nên nói cái gì.
- Ừm. - Thánh Chủ gật đầu, đúng là như thế.
Lâm Phàm đứng ở trong hố sâu, lau máu ở khóe miệng, một kích vừa nãy, đã khiến lưng hắn máu thịt be bét.
- Các ngươi quả thật rất mạnh, tuy nhiên chỉ có như vậy mới khiến cho ta cảm thấy kích thích. Đã như vậy, ta phải xuất ra toàn bộ thực lực, cùng các người chiến một trận.
- Dục Huyết Chi Ma!
Đây là trạng thái mà hắn lấy ra, từ trước đến nay chưa từng sử dụng nhưng nhìn tình huống hiện tại thì phải dùng đến nó rồi.
Lập tức, mở ra trạng thái.
Hắn cảm giác bản thân hình như có một loại cảm giác khát vọng điên cuồng với chiến đấu.
- A!
Một tiếng gào giận dữ bạo phát ra, âm thanh hóa thành sóng âm, xông thẳng lên trời.
Sắc mặt của hai người đang bay trong hư không bắt đầu nghiêm tức và cẩn trọng.
- Khí tức cuồng bạo như vậy... - Thánh Chủ nhíu máy, giọng nói nghiệm trọng hẳn lên.
Thiên Tu của Viêm Hoa tông, bọn họ càng phải cảnh giác hơn, Thiên Tu là người có chiến lực cao nhất.
Chỉ có một điều, mặc dù đe dọa có tác dụng nhưng sẽ không khiến Thánh Đường tông cảm thấy sợ sệt.
Về sau, nghe nói Viêm Hoa tông có một đệ tử có thể đấu với Bán Thần, mặc dù để ý nhưng cũng không có nghĩ nhiều như vậy. Bây giờ xem ra, thực lực đệ tử này, quả thực đã phát triển khiến bọn họ cảm thấy lo lắng.
- Loại cảm giác này...
Lâm Phàm nhìn hai tay, không biết từ khi nào, trên thân mình có một ngọn lửa màu đỏ rực đang bùng cháy, mà chỗ máu đang chảy kia, càng ngày càng sôi sục lên, giống như có linh tính, bám vào trên người mình, hình thành từng đạo hoa văn của Huyền Diệu trận.
“Phù! Phù!”
Trái tim bên trong có thể đang đập mạnh liệt, đột nhiên, âm thanh tim đập lớn nhất đã đánh thức dực vọng chiến đấu đang ngủ say.
Khom người lại, hai tay nắm chặt, lên tiếng, răng cắn chặt, trên mặt lộ ra từng đường gân mạch.
Hai con ngươi vốn đỏ thẫm dần dần thay đổi, màng mỏng màu máu bao chùm lấy con ngươi, hình thành hai con mắt đỏ ngòm.
- Loại cảm giác này, loại cảm giác này...
- Ha ha ha!
- Thật là mạnh!
“Oành!”
Giờ phút này, Lâm Phàm đứng thẳng người, ngẩng đầu, một cột máu phóng lên tận trời, mà cột máu không ngừng khuếch đại, tốc độ liên tục tăng lên, trong chốc lát, tốc độ cột máu giống như tốc độ ánh sáng, khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
Thánh Chủ và Thiên Dụ Quân Chủ cau mày, tim đập thình thịch, lui lại đằng sau, mà khi nhìn thân ảnh phía dưới, vẻ mặt đột nhiên biến sắc.
- Chuyện gì đang xảy ra vậy? - Thiên Dụ Quân Chủ hỏi.
- Cẩn thận một chút, khí tức tiểu tử này có cái gì đó không bình thường. - Thánh Chủ tập trung tinh thần nói, không hề chủ quan.
Lúc này, Lâm Phàm lên tiếng cười, nhìn tình huống này, ngẩng đầu, một đôi mắt màu máu làm cho người ta cảm thấy kinh hãi:
- Rất thú vị nha...
- Cái gì?
Thiên Dụ Quân Chủ ngẩn ra, không biết là hắn đang muốn nói cái gì.
- Chiến đấu đi nào.
Lâm Phàm chợt quát một tiếng, hai đầu gối uốn lượn, cuối cùng đột nhiên đánh ra, sức mạnh to lớn bạo phát, trong nháy mắt mặt đất nứt toác ra, kéo dài không ngừng.
- Khí tức thật mạnh, sư muội cẩn thận một chút, tiểu tử này lại mạnh lên nữa rồi. - Thánh Chủ nhắc nhở, cẩn thận chú ý đến tình huống xung quanh.
Lập tức, ông ta cảm giác được sau lưng có chấn động, chợt xoay người, đấm ra một quyền, một quyền này ngưng tụ Pháp Tắc, không gian hoàn toàn méo mó, dù là ẩn núp sâu đến đâu cũng có thể bị đánh chết.
Thân ảnh Lâm Phàm xuất hiện, không hề nương tay chút nào.
Thánh Chủ vốn muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Phàm lúc này, đột nhiên sững sờ, ông ta thấy đây hình như không giống như là vẻ mặt của con người mà giống vẻ mặt của một ác ma điên cuồng thì đúng hơn, bộc lộ sự hưng phấn với máu tươi.
“Oành!”
Hai người đồng thời ra chiêu.
Một quyền kia của Thánh Chủ ẩn chứa sức mạnh kinh khủng, trực tiếp đánh vào lồng ngực Lâm Phàm, thậm chí sức mạnh kinh khủng này còn xuyên qua thân thể hắn.
Một quyền của Lâm Phàm cũng thế, đánh vào người Thánh Chủ, chỉ là Thánh Chủ trong nháy mắt đã kịp phản ứng, thi triển bí pháp, nhanh chóng lui lại, tạo ra khoảng cách lớn với Lâm Phàm.
“Phụt!”
Thánh Chủ ôm chỗ bị trúng quyền, khóe miệng có vết máu, có chút không thể tin nổi.
- Sư huynh không sao chứ! - Thiên Dụ đến bên cạnh, nhìm chằm chằm Lâm Phàm.
- Không có việc gì, tiểu tử này quá tà môn. - Thánh Chủ cảnh giác nói, có cảm giác không nói lên lời, dường như bây giờ đang đối mặt không thứ không phải là người.
Hơn nữa tên tiểu này còn có thể tu luyện Ngạnh Công tới trình độ này, cũng khiến ông ta phải sợ hãi thán phục.
Chưa đạt tới Bán Thần có lẽ sẽ có người tu luyện Ngạnh Công nhưng đã là Bán Thần cũng không có nhiều người muốn tu luyện, bởi vì muốn thăng cấp thật sự là rất khó.
“Tí tách!”
Máu tươi nhỏ xuống.
Lâm Phàm đứng lơ lửng ở đó, sờ lồng ngực bị đánh xuyên qua, nhìn vết máu trong tay, hưng phấn cười:
- Không tệ, nhìn xem, cũng bị ngươi đánh thủng, gió cũng có thể lọt qua nha.
- Lâm Phàm, rốt cuộc ngươi muốn gì? - Thánh Chủ hỏi.
- Chẳng muốn thế nào cả, cứ đánh một trận đã, khi nào cảm thấy đủ rồi thì bàn tiếp.
Hắn cảm nhận được sức mạnh bên trong cơ thể đang tăng lên, cảm giác chiến đấu với cường giả quả thực không tệ.
Vừa mới nói xong, Lâm Phàm cúi đầu, huyết quang trong mắt bộc phát dữ dội, ngay lập tức thân ảnh biến mất, đánh thẳng về chỗ hai người đang đứng.
Trong nháy mắt, trời long đất lở, trong không gian, thân ảnh ba người nhanh chóng biến mất nhưng mỗi lần trong không gian đều sẽ có từng đạo xung kích khuếch tán ra.
Sắc mặt các đệ tử trên đại điện trắng bệch, bọn họ cảm thấy một loại áp lực cực kỳ khủng khiếp từ trên bầu trời áp xuống, khiến bọn họ không thể nào đứng thẳng được.
Đột nhiên, xảy ra chấn động, Lâm Phàm bị đánh rớt xuống mặt đất.
- Thánh!
Thánh chủ đứng trên không, hơi nhấc ngón tay, quát một tiếng, Pháp Tắc cuồn cuộn ngưng tụ, hình thành từng chuôi trường mâu phát ra thần lực, sau đó đánh xuống, trường mâu giống như mưa trút xuống dưới.
“Ầm! Ầm!”
Nhìn thấy tình cảnh này Các đệ tử Thánh Đường tông đều cảm thấy vui mừng.
- Tên kia chết rồi sao?
- Phải chết rồi, đây chính là Thánh Chủ ra tay đó, làm gì có ai có thể sống sót.
Giờ phút này, trời đất yên tĩnh lại.
Thiên Dụ Quân Chủ thở phào nhẹ nhỏm, chỉ là có chút lo lắng:
- Sư huynh, giết hắn như vậy, có thể khiến Thiên Tu đến trả thù hay không?
Thánh Chủ:
- Trả thù? Ông ta làm gì còn mặt mũi mà đi trả thù, nhìn tình cảnh tông ta hiện nay đi.
Quả nhiên, lúc nhìn quang cảnh xung quanh, Thiên Dụ Quân Chủ có phần không dám nhìn, tổn hại quá nghiệm trọng.
Ngoại trừ tông môn tạm thời không có chút hư hại nào, còn lại tất cả đều là đống đổ nát, từng cái hố sâu trông vô cùng thê thảm, không nỡ nhìn.
Đây chính là tàn cuộc của cuộc chiến Bán Thần, vô cùng thê thảm.
“Lạch cạch!”
Đột nhiên, có tiếng đá vụn rơi xuống.
- Ai nha, thật sự là tàn nhẫn nhưng cũng mạnh đó chứ, giúp ta tìm lại cảm giác đã từ rất lâu rồi, kỳ thật, bây giờ tốt nhất các ngươi nên đánh ta đi, không bao lâu nữa, ngay cả tư cách xách giày cho ta các ngươi cũng không có đâu.
Lúc này, giọng nói Lâm Phàm vang lên, khiến đám người cảm thấy kinh hãi. Công kích mạnh như vậy, mà vẫn còn có thể sống được.
“Ầm!”
Âm thanh lớn vang vọng, Lâm Phàm lại đánh tới một lần nữa, ý chí điên cuồng kia bao phủ hai người, cũng không cần đến bất kì chiêu thức gì, mà chỉ lấy sức mạnh cuồng bạo nhất, phá huỷ tất cả những gì mà hắn nhìn thấy.
- Làm sao có thể, việc này làm sao có thể. - Thánh Chủ không dám tin, ông ta không nghĩ tới tên tiểu tử này chẳng hề hấn gì cả, hơn nữa năng lực chiến đấu vẫn kinh khủng như vậy.
“Ầm!”
Một chiêu trực tiếp đánh ra, đánh Lâm Phàm bay xa nhưng vẫn không hề dừng tay, tiếp tục nhiều loại Pháp Tắc cuồn cuộn đánh ra.
“Ầm! Ầm!”
Chấn động truyền đến, trời đất ở phía xa đều trở thành tro tàn.
Một lúc sau.
Lúc tất cả mọi người nghĩ rằng Lâm Phàm đã bị chém chết.
Trời đất ở nơi đó đột nhiên trở nên đen xì.
- Còn chưa đủ nha, dùng thêm sức đi. -Lâm Phàm cười lớn, hai tay nâng một dãy núi, bay tới, đột nhiên dùng sức ném dãy núi đi.
Thánh Chủ nhìn thấy tình cảnh này, sắc mặt đại biến:
- Tên súc sinh này, sao có thể như thế được.
Ông ta không nghĩ tới tên tiểu tử này dám phá dãy núi của Thánh Đường Tông, trực tiếp ném đi, hắn có biết đây chính là thể hiện điều gì không.
Các đệ tử tông môn ngẩng đầu nhìn lên không trung, chỉ cảm thấy một mảnh tối đen như mực kia chèn ép bọn họ không thở nổi.
Đối với Thánh Chủ, ông ta đã không thể suy nghĩ được nhiều như vậy nữa, bàn tay vừa nhấc lên, hàng ngàn đạo bạch quang xuất hiện, một chưởng được vỗ xuống, khiến dãy núi kia, đột nhiên dừng lại trong không trung.
- Ừm? Ta ném đồ vật thì làm gì có đạo lý không rơi xuống đất. - Lâm Phàm chợt quát một tiếng, trực tiếp xông đến, song chưởng áp chế dãy núi, hung hăng đè ép.
- So sức mạnh, ta chưa sợ ai cả.
“Răng rắc!”
Dãy núi Thác Phù trong nháy mắt vỡ vụn, nhanh chóng rơi xuống.
- Người quá trớn rồi đó. - Thánh Chủ giận dữ, nếu như là cả một dãy núi nện xuống, thì toàn bộ tông môn đều phải chơi theo rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận