Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 438: Như Vậy Không Phải Tốt Hay Sao, Không Nên Đánh Đánh Giết Giết Làm Gì Cả

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
--------------------
Dãy núi này kéo dài vạn dặm, nhìn giống như một con cự long sinh động.
Hiện giờ, dãy núi đang rơi xuống phía dưới, nếu như đè lên tông môn, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Thiên Dụ Quân Chủ đánh về phía Lâm Phàm, sau đó lơ lửng trên không trung, hai tay mở ra, đôi cánh thánh khiết ở phía sau lưng trải dài đủ để che khuất cả bầu trời, cộng với sự gia trì của thánh quang, tràn đầy ánh sáng nữ tính.
Lâm Phàm liều mạng đẩy dãy núi, thậm chí còn thè cả lưỡi, phát ra đủ mọi âm thanh kỳ lạ, thật sự đã dốc hết toàn bộ sức lực.
- Lâm Phàm, ngươi đừng có quá đáng quá, nơi này là Thánh Đường tông, ngươi muốn phá hủy tông của ta sao?
Thánh Chủ nổi giận nhưng cũng chỉ có thể chống đỡ dãy núi, song sức mạnh của tiểu tử này thật sự quá lớn, khiến cho ông ta khó mà chống đỡ nổi.
Lựa chọn được bày ra trước mặt.
Xông thẳng lên giết chết tiểu tử này nhưng hậu quả là dãy núi sẽ rơi xuống tông môn. Nếu không chỉ có thể gắng gượng chống đỡ ở đây.
- Sư muội, ra tay đi. - Thánh Chủ quát, hiện tại ông ta đang hối hận vì đám Thần Phạt sư đệ không có mặt ở đây, nếu như có ở đây, sự việc cũng sẽ không biến thành như vậy.
- Được, sư huynh!
Thiên Dụ gật đầu, đôi cánh rung lên, vô số tia sáng trắng rơi xuống, đánh về phía Lâm Phàm.
Lâm Phàm vẫn không thèm để ý, khí thế phấn chấn, liều mạng đẩy.
Lập tức, những tia sáng trắng này đâm xuyên vào cơ thể của Lâm Phàm, máu tươi giàn giụa, thậm chí còn có máu thịt rơi xuống dãy núi.
Kiên trì được một hồi, hơi thở càng ngày càng yếu, cuối cùng nhắm mắt lại.
Thánh Chủ cảm nhận được luồng áp lực này đã tiêu tán, liền thở phào nhẹ nhõm, xem ra sư muội đã thành công rồi, sau đó đưa tay nâng dãy núi lên, thế nhưng trong lòng rất phẫn nộ, tiểu tử này thật sự rất quá đáng.
Cảnh vật xung quanh Thánh Đường tông đã bị phá hủy thành như vậy.
Đột nhiên, không đợi Thánh Chủ lấy lại tinh thần, dãy núi vốn dĩ đang lơ lửng bất động lại nhanh chóng rơi xuống lần nữa.
- Lão tử còn chưa chết mà, các người muốn làm gì hả? - Lâm Phàm quát lên một tiếng.
Liều mạng đẩy, nếu như thật sự có thể hủy diệt Thánh Đường tông thì cũng không tệ lắm. Thế nhưng khả năng rất thấp.
Thánh Chủ kinh hãi, không biết đã xảy ra chuyện gì, vội vàng giơ tay lên chống đỡ dãy núi đang rơi xuống.
- Lâm Phàm, ngươi thật sự muốn như vậy sao? - Ông ta gào lên giận dữ.
Lâm Phàm đáp lại:
- Như vậy cái gì, là đệ tử của tông môn các người quá đáng, giết chết sư đệ của ta. Ta thân là sư huynh, sao có thể làm ngơ mặc kệ, ông có biết, sư đệ đó của ta đáng yêu như thế nào không? Mới mười mấy tuổi mà đã chết, thậm chí còn chưa lấy vợ, cứ như vậy mà tuyệt tự, ông có biết, việc này khiến cho người ta đau khổ đến nhường nào hay không?
- Chỉ bởi vì việc này, mà ngươi muốn phá hủy tông của ta hay sao? - Thánh Chủ phẫn nộ nói, việc này má nó đã là cái gì chứ.
Trước đây Thánh Đường tông cũng đã từng chém giết đệ tử của Viêm Hoa tông, thế nhưng chuyện này chưa từng xảy ra, hôm nay chỉ vì một tên đệ tử nhỏ bé mà thành như vậy, điên rồi sao!
- Ta mặc kệ, hoặc là giao người ra đây cho ta, hoặc là chiến đấu đến cùng! - Lâm Phàm quát.
- Không thể nói lý!
Thánh Chủ không ngờ tên này lại không khác gì một tên điên như vậy, cho dù có là Thiên Tu, thì cũng bình thường hơn hắn.
- Bổn Phong chủ chính là không thể nói lý như vậy đó, có thể giết ta thì ra tay đi, bằng không thì đừng có lải nhải nữa.
Gân xanh nổi đầy trên hai tay Lâm Phàm, bạo phát ra sức mạnh cường đại, hung hăng đẩy dãy núi.
Thánh Chủ trong lòng rất muốn thổ huyết, cái tên này, đúng là lần đầu tiên gặp phải, hoàn toàn không có cách nào nói chuyện được.
Quan trọng nhất chính là, thực lực của tên này mạnh như vậy, rõ ràng chưa bước vào Bán Thần nhưng lại có được thực lực như thế.
Rất nhiều lần trước đó, đều cho rằng đã giết chết tiểu tử này rồi, thế nhưng hắn lại mạnh như rồng như hổ, không hề hấn gì.
Đã từng nghe đám Chế Tài nói, tiểu tử này có con rối thế thân, nhưng mà không thể nào, mỗi một kích đều có sức mạnh ngăn cách, hoàn toàn có thể ngăn cản tác dụng của con rối thế thân.
- Tại sao lại có thể như vậy? - Thiên Dụ kinh hãi, tại sao hắn lại không bị sao hết?
Sau đó lao thẳng xuống, một chưởng đánh vào sau lưng Lâm Phàm, sức mạnh của Pháp Tắc xuyên thẳng qua, đè mạnh Lâm Phàm lên trên dãy núi.
Thế nhưng không biết tình hình của đối phương như thế nào, Thiên Dụ Quân Chủ đưa lưng về phía dãy núi, nâng thi thể của Lâm Phàm lên, thở hổn hển, bà ta có thể thề, tiểu tử này là đối thủ khó đối phó nhất mà bà ta gặp phải.
- Bây giờ đã đi đời nhà ma rồi chứ! - Thiên Dụ Quân Chủ lẩm bẩm - Sư huynh, ta đã giải quyết xong hắn ta rồi.
Sau đó nhìn về phía Lâm Phàm:
- Ngươi là đệ tử của Thiên Tu, giết ngươi sẽ dẫn đến sự trả thù của Thiên Tu nhưng mà ngươi thật sự quá vô lý.
Nghĩ tới đây, Thiên Dụ Quân Chủ cảm thán một tiếng, quay cổ ngọc lại, muốn nhìn xem nên giải quyết dãy núi này như thế nào nhưng đột nhiên, sắc mặt đại biến.
“Bịch!”
Một lực lớn truyền đến, thân hình của Thiên Dụ Quân Chủ chịu lực hút, đập mạnh lên dãy núi, đôi môi đỏ xinh đẹp khẽ mở, phun ra một ngụm máu tươi.
- Ta vẫn còn chưa chết, đừng có chủ quan quá! - Lâm Phàm lại đẩy dãy núi, chỉ là lần này, dưới lòng bàn tay hắn, còn có thêm một con tin nữa.
- Khốn nạn, bỏ tay ngươi ra!
Trên gò mà trắng sáng như tuyết của Thiên Dụ Quân Chủ lộ ra màu đỏ ửng nhưng trong chớp mắt, tức giận mắng.
Lâm Phàm ngây người, rủ mắt nhìn xuống, mười ngón tay lõm sâu vào trong lớp thịt mềm mại, mặc dù vị trí không đúng lắm nhưng hiện tại đã không thể làm gì khác, chỉ có thể cưỡng ép trấn áp mà thôi.
- Không được! - Sau đó tăng thêm sức mạnh, đồng thời, bàn tay này suýt chút nữa là trượt đi, do đó chỉ có thể nắm chặt hơn.
Thiên Dụ Quân Chủ rên khẽ một tiếng, lông mi dài mảnh run lên, toàn thân không chút sức lực.
Thánh Chủ không biết tình hình như thế nào, tại sao lại không giết chết được tiểu tử này, thế nhưng sức mạnh phải chịu đựng càng lúc càng lớn, khó mà chống đỡ được.
Pháp Tắc mà ông ta lĩnh hội không phải Pháp Tắc sức mạnh, chống đỡ một dãy núi thì không có vấn đề gì nhưng quan trọng chính là sức mạnh của tiểu tử này lớn đến độ kinh người, sức mạnh nghiền ép thật sự quá mạnh.
- Lâm Phong chủ, ngươi đây là muốn khiến cho hai tông xảy ra chiến tranh đúng không, nếu như bây giờ ngươi buông tay, chuyện này tông ta có thể không truy cứu! - Thánh Chủ gào lên, đối với ông ta, Viêm Hoa tông mặc dù có cường giả Thiên Tu nhưng tuyệt đối không dám chống đối Thánh Tông đường, hoặc gây ra chuyện gì đó.
Thế nhưng hiện tại, tình huống này đã xảy ra biến đổi lớn, làm sao mà biết được Phong chủ Vô Địch phong của Viêm Hoa tông lại chẳng khác gì một tên điên, hoàn toàn bất chấp, đơn thương độc mã đánh tới như vậy.
- Cho dù có xảy ra chiến tranh, bổn Phong chủ cũng sẽ không buông tay, trừ khi giao người ra đây cho ta!
Sức mạnh của Lâm Phàm lại càng lớn hơn, dãy núi dần dần hạ xuống.
Thiên Dụ Quân Chủ bị đè ở chỗ đó, tức giận mắng chửi:
- Thả ta ra, đau, sắp nổ tung rồi!
- Sư huynh, huynh mau đồng ý đi, ta không chịu nổi nữa rồi!
Bà ta không ngờ sẽ trở thành như vậy, thậm chí ngay cả tư tưởng muốn chết cũng có rồi, đã bao giờ xảy ra tình huống như vậy đâu chứ
- Đồ khốn, ngươi làm gì sư muội ta vậy? - Thánh Chủ cảm thấy giọng nói của sư muội có chút đau đớn, không khỏi tức giận hỏi.
Lâm Phàm đáp lại:
- Hừ, sư muội của ông đã trở thành con tin trong lòng bàn tay của ta rồi, ta khuyên ông tốt nhất hãy thành thật một chút, đừng có phí công chống cự nữa.
- Ngươi... - Lửa giận bùng cháy lên trong lòng Thánh Chủ - Được, bây giờ bọn ta sẽ buông tay.
- Không được, ông phải giao người ra đây cho ta, thế thì ta mới có thể buông tay chứ! - Lâm Phàm nói.
Hắn đã thăm dò tình hình của Thánh Đường tông rồi, chẳng qua cũng chỉ như vậy, chỉ cần tới Bán Thần, có thứ để bọn họ vẻ vang. Còn hiện tại, hắn thật sự là đến vì báo thù cho sư đệ, chứ không phải đến để phá hoại.
- Vậy ngươi hãy nói xem rốt cuộc là vị thánh tử nào đi!
Thánh Chủ không biết tình hình của sư muội như thế nào nhưng chắc chắn không ổn tẹo nào, nếu như tiểu tử này giết chết sư muội thì đối với Thánh Đường tông, đó sẽ là một thiệt hại không thể gánh nổi.
- Không biết! - Lâm Phàm trả lời.
- Ngươi không biết, vậy ngươi bảo bổn Thánh Chủ tìm như thế nào? - Thánh Chủ nổi giận.
- Đó là việc của ông, không liên quan đến việc của bổn Phong chủ, nếu như ông còn không thể hiện thành ý, vậy thì cứ tiếp tục đi, xem ai có thể chống đỡ đến cuối cùng.
Thánh Chủ nói:
- Cái tên nhà ngươi sao lại có thể vô lý như vậy, không biết là ai, chẳng lẽ thật sự muốn bổn Thánh Chủ giao hết tất cả đệ tử trong tông cho ngươi hay sao?
- Vậy cũng được, nếu như không ngại, giao hết ra cũng được.
“Phụt!”
Thánh Chủ muốn hộc máu, đây má nó có còn là tiếng người hay không, cho dù là lúc Thánh Đường tông cường thế nhất, cũng không quá đáng như thế.
- Sư huynh, huynh nhanh lên lên một chút đi, ta không chịu nổi nữa rồi, thánh tử trong tông gần đây ra ngoài cũng chỉ có một mình Áo Mẫu, ngoại trừ hắn ra, còn có thể là ai nữa! - Hơi thở của Thiên Dụ Quân Chủ ngày càng dồn dập, cảm thấy như sắp chết đến nơi rồi.
Thánh Chủ do dự một lát, không biết nên làm thế nào cho phải, nếu như giao Thánh tử ra, vậy thì thể diện của Thánh Đường tông sẽ thật sự không còn nữa rồi.
Có điều tiểu tử này thề chết không bỏ qua, cũng không phải là cách, nếu thật sự tiếp tục như vậy, hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.
- Đưa Áo Mẫu ra đây cho ta!
Thánh Chủ ra lệnh một tiếng, các trưởng lão bình thường trong tông lập tức hành động, cuộc chiến như vậy đã làm cho bọn họ cảm thấy hoảng sợ.
Áo Mẫu đang nghỉ ngơi nghe thấy lời này, lập tức ngây người, mồ hôi lạnh ứa ra, còn chưa kịp phản ứng, đã bị các trưởng lão bắt đi.
Rất nhanh, Thánh tử Áo Mẫu đã được đưa tới, gào to:
- Cứu ta, cứu ta với...
Lâm Phàm nhìn thấy Thánh tử Áo Mẫu kia, thân hình lóe lên, trong nháy mắt đã xuất hiện ở bên cạnh, bóp lấy cổ của đối phương, rời khỏi chỗ, sau đó lơ lửng trong hư không.
- Như vậy không phải tốt hay sao, phải đánh một trận mới chịu giao người ra, suy cho cùng Lâm Phàm ta cũng là người thân thiện, không phải kiểu thích đánh đánh giết giết.
Lúc này, dãy núi đã mất áp lực, yên lặng lơ lửng trong hư không, Thánh Chủ cũng thở phào nhẹ nhõm.
- A! - Thiên Dụ Quân Chủ hét lớn một tiếng, tê liệt ở nơi đó, nặng nề thở hổn hển, sau đó nhìn hằm hằm vào Lâm Phàm - Khốn nạn, ta phải giết ngươi!
- Sư muội, dừng tay! - Thánh Chủ nghiêm nghị nói.
Mà Thiên Dụ Quân Chủ đứng trong hư không, đôi mắt đẹp phóng ra lửa nhìn Lâm Phàm, cúi đầu nhìn, trên lớp áo ngoài bên ngoài hai hình cầu có in dấu mười ngón tay, đây là một sự sỉ nhục.
Hơn nữa bà ta còn cảm thấy phần da bên trong y phục đau rát, nếu như cởi xuống, sẽ phát hiện ra mười dấu vân dính tay tơ máu màu đỏ ở trên đó.
- Thiên Dụ Quân Chủ, đừng có dùng ánh mắt như vậy nhìn ta, nếu như không phải vật to to kia có năng lực hòa hoãn, bổn Phong chủ đã đè dãy núi xuống từ lâu rồi. - Lâm Phàm bất mãn nói.
“Phụt!”
Thiên Dụ Quân Chủ thật sự không có cách nào chịu đựng được sự nhục nhã này, một ngụm máu tươi phụt ra, lại còn trách mắng bà ta sao? Đây là con người sao?
- Được, được lắm, Lâm Phong chủ, chuyện này Thánh Đường tông ta nhất định sẽ đến Viêm Hoa tông để đòi công đạo.
Thánh Chủ lạnh lùng nhìn Lâm Phàm, chỉ hận không thể bầm thây hấy thành vạn đoạn.
- Nếu như ông dám đến Viêm Hoa tông đòi công đạo, bổn Phong chủ xin thề với trời, chỉ cần Thánh Đường tông dám đến Viêm Hoa tông đòi công đạo, Lâm Phàm ta đời này chuyện gì cũng mặc kệ,nhưng nhất định phải tiêu diệt Thánh Đường tông, nếu như làm trái, sẽ bị thiên lôi đánh.
Lập tức, trời đất thoáng chấn động, rồi không có sau đó nữa.
- Lão thiên, ông như vậy là không nể mặt rồi, ông có tin hay không, ta thề...
Đột nhiên, trong hư không xảy ra đại biến, vòng xoáy nước lũ xuất hiện, hoa trời rơi rụng, kèn hiệu vang lên, giống như đang làm chứng cho lời thề vĩ đại này.
Lâm Phàm hài lòng gật đầu, sau đó chỉ vào Thánh Chủ:
- Thấy không, lời thề đã được lập, ta không hề nói đùa với ông.
Thánh Chủ suýt chút nữa thì không thở được, đây có phải con người hay không vậy?
Lão Thiên Tu này rốt cuộc kiếm đâu ra cái tên đồ đệ này vậy, chẳng thà cho hắn một cái bạt tai chết luôn cho xong.
- Được rồi, người cũng đã giao ra, bổn Phong chủ còn phải đến Vĩnh Hằng tông, cáo từ, sau này có cơ hội sẽ lại đến xin lĩnh giáo.
Vừa dứt lời, Lâm Phàm mang theo Thánh tử Áo Mẫu rời khỏi Thánh Đường tông.
Thánh Chủ đứng ở nơi đó, trong lòng phẫn nộ, cảm thấy vô cùng nhục nhã:
- Ta thề...
Ngay lúc này, ngoài đại điện của tông môn, Một đệ tử hét lên với trời cao:
- Chiêm Mẫu ta xin thề với trời, Lâm Phàm Vô Địch phong của Viêm Hoa tông làm nhục tông môn ta, Chiêm Mẫu ta đời này nhất định sẽ cố gắng tu hành, sẽ có ngày giết chết hắn ta, nếu như làm trái, sẽ bị năm đạo sấm sét đánh chết!
Đệ tử Chiêm Mẫu lập lời thề là để thể hiện một lần trước mặt Thánh Chủ của tông môn, hơn nữa lời thề này có hướng phát triển rất lớn, ba chữ sẽ có ngày này, chứng tỏ sự không chắc chắn của thời gian.
Dù sao lời thề này cũng giống như chưa nói, không có bất kỳ tổn thất nào, thế nhưng nhất định phải để cho Thánh Chủ tông môn thấy được niềm tin của hắn.
Thánh Chủ cảm động, không ngờ trong tông môn còn có đệ tử như vậy, chỉ là...
“Ầm ầm!”
Đột nhiên, một đạo sấm sét từ trên trời rơi xuống, trực tiếp đánh chết đệ tử kia, ngay sau đó, lại có bốn đạo sấm sét rơi xuống, tất cả đều đánh trúng vào cùng một chỗ.
Thánh Chủ chứng kiến cảnh này, đồng tử co lại, suy nghĩ lập lời thề trước đó đã biến mất không còn sót lại chút gì.
- Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận