Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 440: Ở Với Đúng Người Rất Quan Trọng

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
------------------
- Vinh trưởng lão, ông không cần căng thẳng như vậy, bổn Phong chủ lần này đến đây chỉ vì một chuyện nhỏ mà thôi. - Lâm Phàm cười nói, mặc dù trong tay có xách theo Thánh tử Áo Mẫu nhưng việc chắp tay thì vẫn không có vấn đề gì.
Chỉ là, cảnh tượng như vậy có phần kỳ lạ, Vinh trưởng lão thấy thế liền run như cầy sấy, trong lòng nói thầm, quả đúng như lời đồn, không tầm thường.
Như vậy có thể không căng thẳng sao, mặc dù những năm gần đây Vĩnh Hằng tông và Viêm Hoa tông tạm thời không giao du nhưng hiện giờ, chẳng biết tại sao tên này lại tới đây, chắc chắn không phải chuyện tốt rồi.
Các đệ tử đứng vây xem nghe nói đối phương là Phong chủ Vô Địch phong của Viêm Hoa tông, trái tim bé nhỏ liền run rẩy, đó không phải là ác ma uống máu ăn lông, hung tàn hết sức trong truyền thuyết hay sao?
Trong chớp mắt, các đệ tử trở nên run rẩy, bọn họ chưa từng nhìn thấy diện mạo của Lâm Phong chủ nhưng đã nghe qua đại danh này, nghĩ đến việc Ngọc sư huynh vừa rồi hoạch họe với đối phương, không khỏi run như cầy sấy, đây là tự tìm cái chết mà.
- Không biết chuyện nhỏ mà Lâm Phong chủ nói là gì vậy? - Vinh trưởng lão cảnh giác hỏi, thậm chí còn kéo dài khoảng cách với Lâm Phàm, nếu như xảy ra chuyện gì, ông ta có thể chạy trốn đầu tiên.
Bốn vị Bán Thần của Thánh Đường tông đều bị đánh cho chết đi sống lại, chỉ một mình ông ta, thật sự không có khả năng liều mạng với đối phương.
- Ôi! - Lúc này, Lâm Phàm buồn bã thở dài.
- Tại sao Lâm Phong chủ lại thở dài, chẳng lẽ có việc gì khó nói sao? Nếu như cần giúp đỡ, xin cứ dặn dò. - Vinh trưởng lão hỏi, bất kể như thế nào, cũng nhất định phải khiến đối phương bình tĩnh, không thể để đối phương đại khai sát giới, nếu không thì xong đời.
- Chuyện này càng nghĩ càng thấy đau lòng, bổn Phong chủ có một sư đệ thân thiết, nhưng một ngày nọ, đệ ấy lại chết, ông nói xem như vậy có khiến người ta thương tâm hay không chứ? - Lâm Phàm lau mắt.
Vinh trưởng lão im lặng một lúc, sau đó gật đầu:
- Sư đệ thân thiết quả thực khó tìm, kính mong Lâm Phong chủ kiềm nén đau thương. Nếu như muốn tìm kiếm hung thủ, tông ta rất sẵn lòng giúp đỡ.
- Thật chứ? - Lâm Phàm rất ngạc nhiên hỏi.
Vinh trưởng lão ngây người suy nghĩ, việc này có gì đó không đúng, biểu hiện của Lâm Phong chủ này quá hưng phấn, rõ ràng có vấn đề. Với thực lực của hắn, có kẻ thù nào mà không giải quyết được chứ? Chẳng lẽ kẻ địch kia rất lớn mạnh, cho nên mới đến đây tìm người giúp đỡ ư? Như vậy thì có chút phiền phức rồi nhưng nhìn thấy biểu cảm mong đợi của đối phương, ông ta cảm thấy có lẽ cũng không nên từ chối, cuối cùng cắn răng gật đầu nói:
- Đúng vậy, tông của ta bằng lòng giúp đỡ Lâm Phong chủ, xin hãy nói xem, người này rốt cuộc là ai?
“Bốp!”
Lâm Phàm vỗ tay.
- Tốt, Vĩnh Hằng tông nghĩa khí, hiểu lý lẽ, vậy bổn Phong chủ sẽ nói thẳng, quý tông có một đệ tử Vĩnh Hằng đã giết sư đệ của ta, xin hãy giao ra đây đi!
- Hả? - Vinh trưởng lão vốn dĩ đang chăm chú lắng nghe, đột nhiên, hai tròng mắt ngây ra, giống như đã nghe lầm - Lâm Phong chủ, ngài nói cái gì?
- Ta nói, sư đệ của ta đã bị đệ tử vĩnh hằng của Vĩnh Hằng tông giết, cho nên giao người ra đây là được rồi. - Lâm Phàm gằn từng chữ một nói.
Vinh trưởng lão cười lúng túng:
- Lâm Phong chủ, ngài đang nói đùa sao? Đệ tử tông ta sao có thể giết sư đệ của ngài, đây nhất định là tin đồn thất thiệt rồi.
- Tin đồn thất thiệt? Vậy chờ một chút, để ta đi hỏi. Lâm Phàm cười. - Dưới ánh mắt nghi hoặc của Vinh trưởng lão, chỉ thấy Lâm Phàm xách Thánh tử Áo Mẫu lên trước mặt, vốn định hỏi thử nhưng lại nhận ra đối phương đã ngất đi, không có cách nào, liền dùng tay tát hai bên.
Bàn tay quạt vù vù.
- Tỉnh lại, tỉnh lại, tỉnh lại...
Vinh trưởng lão thấy quen mắt, nghi hoặc hỏi:
- Lâm Phong chủ, vị này là?
- Hắn ta là Thánh tử Áo Mẫu của Thánh Đường tông, khi ta đến đòi người còn không bằng lòng giao ra, cuối cùng bổn Phong chủ nổi giận, nâng cả một dãy núi lên rồi đập thẳng xuống. Sau cùng Thánh chủ đó mới chịu nhận thua, giao người ra cho ta.
- Thật là khiến người ta mất hứng, nếu như không phải thời gian đánh nhau quá lâu, bổn Phong chủ đã sớm tới đây rồi.
Lâm Phàm lẩm bẩm, thế nhưng lại không chú ý tới sắc mặt đang ngày càng trắng bệch của Vinh trưởng lão.
- Thánh tử Áo Mẫu!
Vinh trưởng lão nhìn nam tử đang bị xách ở trong tay, hình như là thật, ông ta nghĩ thầm, rốt cuộc Thánh Đường tông đã trải qua áp lực như thế nào mà phải giao Thánh tử ra vậy.
Chẳng lẽ Thánh chủ hoặc Thiên Dụ Quân Chủ của Thánh Đường tông không ngăn cản hay sao?
- A! Đừng giết ta, cầu xin ngài, đừng giết ta! - Mặt của Thánh tử Áo Mẫu bị tát đến nỗi sưng lên, khi tỉnh lại, lập tức cầu xin tha thứ.
Hắn ta sợ hãi, bởi vì nhân vật kinh khủng này sẽ lấy mạng của hắn ta mà.
- Đừng kêu nữa, mau nói đi, đồng bọn của ngươi là đệ tử nào của Vĩnh Hằng? - Lâm Phàm quơ quơ Thánh tử Áo Mẫu đang thao thao bất tuyệt, lắc lư đối phương cho đến khi không còn kêu khóc om sòm nữa thì mới buông tay ra.
Thánh tử Áo Mẫu sợ sệt nhìn Lâm Phàm, hắn ta thật sự hối hận rồi, sớm biết sẽ như hiện tại, lúc trước không nên giết người.
Vinh trưởng lão hoảng hốt, đối xử như vậy với Thánh tử của Thánh Đường tông, đây là sự tàn nhẫn đến nhường nào chứ, quả đúng như lời đồn, rất kinh khủng. Chuyện này, ông ta cũng có phần không làm chủ được.
- Là Adam, là đệ tử Adam của Vĩnh Hằng!
Thánh tử Áo Mẫu la lên, hắn ta không dám che giấu bất kỳ chuyện gì nữa, chỉ mong muốn cũng có người xui xẻo giống hắn ta, hoặc là chia sẻ một phần với hắn ta, như vậy mới có thể khiến hắn ta cảm thấy công bằng một chút.
- Không thể nào! - Vinh trưởng lão mở miệng phản kích - Thánh tử Áo Mẫu, mong ngươi đừng tùy ý vu cáo hãm hại cho đệ tử của tông ta.
- Vinh trưởng lão, cảm phiền gọi đệ tử vĩnh hằng Adam ra đây, bổn Phong chủ hơi gấp, phải mau chóng trở về. - Lâm Phàm mở miệng nói, hắn tin Thánh tử Áo Mẫu.
- Lâm Phong chủ, chuyện này chắc chắn có hiểu lầm, không thể tin vào lời nói từ một phía của Thánh tử Áo Mẫu được. - Vinh trưởng lão nói.
- Nói như vậy là không giao người đúng không? - Lâm Phàm híp mắt, trong mắt lóe lên tia sáng, khiến người ta cảm thấy kinh hãi.
Vinh trưởng lão nuốt nước miếng, ánh mắt của tên này má nó tà môn quá, có tính xuyên thấu.
Hiện tại, ông ta nhất định phải giải quyết chuyện này, sau đó đứng thẳng lưng:
- Lâm Phong chủ, tông của ta kính trọng ngươi nhưng ngươi cũng không thể ức hiếp tông ta được, Adam chính là đệ tử vĩnh hằng của tông ta, làm sao có thể nghe một lời của hắn ta, liền giao người ra, thứ lỗi cho tông ta không làm được.
Lời này đã khiến cho các đệ tử ở phía dưới rất hưng phấn, người nào người nấy đứng thẳng lưng lên, đây chính là Vĩnh Hằng tông của bọn họ, tuyệt đối sẽ không khuất phục bất kỳ áp lực nào.
“Ầm!”
Đột nhiên, đất núi rung chuyển, một luồng khí tức cuồn cuộn từ trên người Lâm Phàm bạo phát ra, xông thẳng lên trời.
Lâm Phàm bật hết hỏa lực, thân hình phồng lên, bày ra hình dáng dữ tợn nhất trong mắt mọi người.
- Lâm Phong chủ, ngươi đây là có ý gì? - Vinh trưởng lão lui về phía sau một bước, mồ hôi lạnh trên trán rơi xuống, không chịu nổi loại áp lực này.
- Không có ý gì, tình hình hiện tại chính là Vĩnh Hằng tông không nể mặt. Vậy cũng được, người nào có thể đánh thì ra đây, hôm nay hoặc là giao người ra, hoặc là giết chết bổn Phong chủ, nếu không thì sẽ không có lựa chọn thứ ba đâu.
Lại là một cách cũ rích. Nhưng kết quả của lần này không giống, Thánh Đường tông còn khiêu chiến Lâm Phàm một hồi, ra tay rất mạnh.
Còn Vinh trưởng lão thấy tình hình như vậy, sắc mặt khó coi, vội vã giơ tay lên:
- Lâm Phong chủ, xin chờ một chút, cho phép ta đi thông báo với tông chủ.
Đồng thời, trong lòng cũng điên cuồng mắng chửi, súc sinh mà, quả nhiên danh bất hư truyền, không nói phải trái, một lời không hợp liền động thủ, như vậy sau này còn có ai dám kết quan hệ với Viêm Hoa tông nữa.
- Nhanh lên, đời này của ta ấy, ghét nhất là người không nể mặt, mau mau gọi người quản sự ra đây, nếu không thì ta thật sự sẽ động thủ đấy, mà nếu như ta động thủ, ta sẽ không khống chế được bản thân, đến lúc đó, các người tự gánh lấy hậu quả nhé.
Lâm Phàm trở nên gấp rút, trên thân hình lập tức giống như máy hơi nước, tỏa ra sương mù, dường như đã nằm ở biên giới bùng nổ.
Vinh trưởng lão vội vàng mời tông chủ ra ngoài giải quyết. Đối phương quá cứng rắn, không nói phải trái, đánh không lại mà.
Ở nơi đệ tử vĩnh hằng ở, Adam đã biết được tình hình bên ngoài, vội vã thoát khỏi đám người, trở lại trong phòng, bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị chạy trốn. Hắn ta không ngờ Thánh tử Áo Mẫu lại bị ngươi ta bắt tới đây.
- Khốn khiếp, sao có thể khai ra ta chứ, dù gì cũng là Thánh tử của Thánh Đường tông, quả là hèn nhát. - Hắn ta cũng không cho rằng tông môn có thể bảo vệ được cho hắn, đến Áo Mẫu cũng bị bắt tới đây rồi.
Điều này đã nói lên, Thánh Đường tông cũng không bảo vệ được cho đối phương.
Đúng lúc hắn ta đã thu dọn xong xuôi, chuẩn bị rời khỏi, thì lại phát hiện ra một đạo thân ảnh xuất hiện ở phía sau lưng của mình.
Lông tơ của Adam dựng lên, khi nhìn thấy người tới, cũng là một vẻ mặt sầu khổ:
- Tông chủ...
- Đừng nói chuyện. - Tông chủ xua tay, sau đó thở dài một tiếng - Adam, tông môn đối với ngươi không tệ, không phải Tông chủ không muốn bảo vệ ngươi, mà là vừa rồi, bên Thánh Đường tông đã truyền tin tới, ngay cả Thánh Đường tông cũng suýt chút nữa thì bị cái tên ở bên ngoài hủy diệt cả tông môn, cho nên...
- Ta không nghe, ta không nghe, Tông chủ, ngài nhất định phải cứu ta, ngài chính là Tông chủ, ngài phải bảo vệ cho mỗi đệ tử ở dưới vây cánh của mình chứ. - Adam mặt trắng bệch, trong lòng điên cuồng chửi bới, tông chủ đây là muốn vứt bỏ hắn ta rồi.
Sự tuyệt vọng trong lòng bạo phát ra, không còn hy vọng nữa.
- Ôi, cũng chính vì như vậy, bổn tông chủ mới bảo ngươi ra ngoài đó. Adam, ngươi là nam tử hán, phải có dũng khí gánh vác trách nhiệm, nếu như dùng một mình ngươi để đổi lấy sự an toàn cho nghìn vạn đệ tử của tông môn, thì cũng đáng giá, ngươi là anh hùng của tông môn, tông môn suốt đời sẽ ghi nhớ ngươi. - Tông chủ nói.
- Không, ta không muốn làm anh hùng, tông chủ, ngài hãy để ta đi đi, ta cam đoan sẽ không quay lại nữa.
Tông chủ rõ ràng không cho đối phương cơ hội nói chuyện, mà trực tiếp bắt lấy hắn ta, biến mất trong hư không, xuất hiện ở cửa sơn môn.
Tông chủ của Vĩnh Hằng xuất hiện, giao Adam ra.
- Tông chủ, ngài không thể như vậy, ta trung thành tận tâm với tông môn, sao ngài có thể bán ta chứ! - Adam giận dữ gào thét, hắn ta không ngờ sẽ có kết quả như vậy.
Tông chủ chau mày, tức giận quở mắng:
- Câm miệng, kết giao nhiều năm của Vĩnh Hằng tông và Viêm Hoa tông đã bị ngươi làm hỏng rồi, lại dám giết hại đệ tử của Viêm Hoa tông, tên nghiệt đồ nhà ngươi đã phá hoại quan hệ hữu hảo giữa hai tông, hôm nay Lâm Phong chủ đến đây, bổn tông chủ sẽ giao ngươi cho Lâm Phong chủ xử lý.
Lâm Phàm rất hài lòng, cảm thán nói:
- Người hiểu chuyện như Tông chủ, quả là không nhiều.
- Đâu có, đâu có, chuyện này tuyệt đối không thể tha thứ. - Tông chủ đạo đức giả nói.
Lâm Phàm nhìn Adam đang giãy giụa:
- Đừng vùng vẫy nữa, đến bây giờ vẫn chưa nhìn ra hay sao, tông môn của ngươi đã bán ngươi rồi, ngu không chịu được, còn cống hiến cho tông môn? Sau này phải có mắt nhìn một chút, ở với đúng người rất là quan trọng, ở với sai người, sẽ mất mạng đó.
Giọng nói rất lớn, truyền thẳng đến tai tất cả các đệ tử ở phía dưới, đây là đang phá tan lòng người mà.
Tông chủ Vĩnh Hằng tông nhìn Lâm Phàm, khóe miệng giật giật, trong lòng mắng chửi, đồ súc sinh, nếu không phải hơi sợ ngươi một chút, thì đã sớm đánh cho ngươi ị ra phân rồi.
- Hả? Chẳng lẽ lời bổn Phong chủ nói vấn đề gì sao? - Lâm Phàm vô tội nhìn về phía đối phương rồi hỏi.
- Ha ha!
Tông chủ của Vĩnh Hằng tông cười, trong nụ cười lộ ra ý muốn đào cả tổ tông nhà tên kia lên. Chỉ muốn nói ra rằng, xin ngươi đó, mau mau đi đi, tông ta sợ ngươi rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận