Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 442: Nhìn Lên Mấy Nghìn Năm, Nhìn Xuống Mấy Nghìn Năm, Đều Không Có (2)

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
--------------------
Vô Địch phong.
Lữ Khải Minh tiến lên:
- Sư huynh, bọn họ chính là kẻ đã sát hại Tần sư đệ sao?
- Ừ, đã chuẩn bị xong bia mộ cho sư đệ chưa? - Lâm Phàm hỏi.
- Làm xong rồi. Lữ Khải Minh gật đầu, sau đó phẫn nộ nhìn về phía hai tên kia.
Lúc này, ở xung quanh đã có không ít đệ tử đến vây xem, ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm vào hai tên này.
Bọn họ không ngờ Lâm sư huynh thật sự có thể mang hai tên này về, điều này đã khiến cho bọn họ thật sự phấn chấn, không biết nên biểu đạt sự hưng phấn trong lòng mình như thế nào.
Lâm Phàm nhìn các đệ tử ở xung quanh, cảm thấy cần phải nói điều gì đó, phải cổ vũ khí thế một chút.
- Các sư đệ, các sư muội, trước đây khi nhập núi, sư huynh đã thề với trời, tuyệt đối sẽ không để mọi người bị làm nhục, nếu như có, sư huynh sẽ ra mặt giải quyết cho mọi người, chỉ là Tần sư đệ bất hạnh, bị hai kẻ này giết chết, do đó sư huynh đã đích thân đến hai tông, bắt tên kẻ này về, tuẫn táng theo sư đệ.
Những lời này đã khiến cho các đệ tử Vô Địch phong cảm động đến độ rơi nước mắt, có một cảm giác tự hào nói không nên lời. Đây chính là Lâm sư huynh trong lòng bọn họ đó.
- Lâm sư huynh vạn tuế!
Các đệ tử reo hò, đối với bọn họ, có thể trở thành đệ tử của Vô Địch phong, thật sự rất tự hào.
- Đồ nhi, tới đây một chút! - Từ phía xa truyền đến tiếng của sư phụ.
Lâm Phàm đáp lời:
- Lữ sư đệ, tuẫn táng bọn họ cùng với sư đệ đi!
- Vâng. - Lữ Khải Minh gật đầu, sau đó cùng các đệ tử ở xung quanh khiêng hai tên này lên, đi tới phía sau núi.
Adam và Áo Mẫu kêu thảm thiết như lợn bị giết, đừng đùa như vậy chứ, ít nhất cũng phải thẩm vấn một tí, sao có thể không nói gì liền làm thịt người ta rồi.
Ở phía xa, Vương Phù chống nạng, năm ngón tay siết chặt, lệ rơi đầy mặt, nước mũi chảy xuống, sùng bái nhìn Lâm sư huynh. Cậu ta không ngờ Lâm sư huynh lại đích thân ra khỏi tông bắt hai tên kia về, việc này đã khiến cho cậu ta không biết nên nói gì. Nếu như cậu ta có thực lực như Lâm sư huynh, có lẽ cũng vẫn sẽ suy nghĩ rất nhiều, sẽ không đi bắt người không một chút do dự như vậy. Suy cho cùng, đây chính là đắc tội với hai đại tông môn mà.
- Sư phụ, có chuyện gì vậy? - Lâm Phàm cười ha ha đi tới, ngồi ở một bên, nhìn tình hình của sư phụ, không khỏi kinh ngạc hỏi - Sư phụ, đồ nhi nhìn mặt người đã có chút thay đổi, có thần tính hơn trước rồi.
Thiên Tu cười:
- Nhìn ra rồi sao?
- Vâng, đã nhìn ra rồi. Lâm Phàm gật đầu - Sư phụ, có phải đã có thu hoạch, có thể thành Thần cảnh rồi?
- Việc này ấy mà, ôi, Thần cảnh vô cùng khó khăn, khó như lên trời, nhìn lên mấy nghìn năm, nhìn xuống mấy nghìn năm đều không có thần cảnh. Có điều vi sư là người có bản lĩnh đến nhường nào chứ, chỉ một cái Thần cảnh nhỏ nhoi không làm khó được vi sư, đã chạm tới biên giới rồi, chỉ cần thêm một chút thời gian nữa là một cước bước vào Thần cảnh, đó chính là... Con hiểu chứ? - Thiên Tu nghiêm trang nói nhưng vẫn không quên khen ngợi bản thân một hồi.
- Vâng, vâng, con hiểu. - Lâm Phàm gật đầu, hiểu, hoàn toàn hiểu, không phải sư phụ nói bản thân thông minh tuyệt đỉnh, không gì có thể làm khó người hay sao.
Lúc này, vẻ mặt của Thiên Tu nghiêm túc:
- Đồ nhi, vi sư nghĩ rồi, thực lực của con rất tốt nhưng kẻ thù chọc phải hơi nhiều rồi. Sau này phải cẩn thận, Thánh Đường tông và Vĩnh Hằng tông không dễ đối phó, mà gần đây Nhật Chiếu tông đột nhiên không có động tĩnh, rất kỳ lạ.
- Hàn sư đệ nói như thế nào vậy? - Lâm Phàm hỏi.
- Bích Không truyền tin từ Nhật Chiếu tông đến nói gần đây, Nhật Chiếu tông không có bất kỳ hành động nào, tông môn lại càng không có bất cứ động tĩnh gì, rất yên bình nhưng yên bình mới khiến cho người ta bất an. - Thiên Tu nói.
Lâm Phàm đáp lời:
- Nhật Chiếu tông có lẽ biết điều rồi nhưng đồ nhi đang lo lắng về Giáo Vương sống lại của Thiên Thần giáo kia, rốt cuộc hắn ta đã chạy đi đâu mà không có tin tức, thậm chí ở thành trì và thôn trang khắp các nơi của tông môn cũng không xảy ra bất kỳ chuyện kỳ lạ nào - Tên này trốn kỹ thật.
- Ôi! - Lâm Phàm ngồi bên cạnh thầy, than thở một tiếng, có chút cô đơn.
- Đồ nhi, sao đột nhiên lại tỏ ra cô đơn như vậy? - Thiên Tu nghi ngờ hỏi.
Thầy trò hai người, nhìn trời, trò chuyện với nhau nhưng đột nhiên, một tiếng thở dài này của Lâm Phàm, khiến cho Thiên Tu có chút khó hiểu.
Lâm Phàm đáp lời:
- Thầy, người xem mười phong này đi, ngoài đồ nhi, các sư đệ của chín phong còn lại, đều đã lâu không quay về, đồ nhi có chút nhớ.
- Đúng vậy, Phong chủ của chín phong còn lại đều là trụ cột vững vàng của tông môn. Mặc dù chịu khó tu luyện là điều cần có nhưng mấy tháng mà vẫn chưa trở về, thầy cũng rất nhớ quãng thời gian bọn họ điều ở đây, tông môn vô cùng náo nhiệt, cạnh tranh giữa các đệ tử vô cùng gay gắt. - Thiên Tu cảm thán, có tông môn nào giống như Viêm Hoa tông, mười phong chủ thì chỉ còn lại một người ở lại, chín người còn lại, đều không trở về, cũng không biết chạy đi đâu tu luyện.
Lúc này, bàn tay Thiên Tu khoác lên bả vai đồ nhi.
- Đồ nhi, quen rồi là được, giống như vi sư năm đó vậy, tuổi còn trẻ nhưng tài năng đột phá, tốc độ tu hành nhanh đến kinh ngạc, bỏ xa các sư đệ ở phía sau, cuối cùng đứng ở chỗ cao, giữa những người cùng thế hệ, không ai địch nổi, cuối cùng chỉ có thể chiến đấu với một vài lão bất tử, mới cảm nhận được một chút vui mừng.
- Vì vậy, nỗi khổ của đồ nhi, trong lòng thầy rất hiểu.
Lâm Phàm quay đầu nhìn thầy, như gặp được tri kỷ, cảm động mở miệng nói:
- Thầy. . .
- Đồ nhi!
- Thầy!
- Đồ nhi!
Hai người gật đầu, sau đó ôm nhau.
- Mặc dù đồ nhi không trải qua thời đại của thầy, nhưng cũng có thể biết, năm đó thầy nhất định cũng rất cô đơn. - Lâm Phàm nói.
Thiên Tu gật đầu:
- Đồ nhi nhưng con phải nhớ kỹ, đi tới bước này, chính là tấm gương trong lòng tất cả sư đệ, sư muội, vì để vượt qua con, bọn họ sẽ không ngừng tiến về trước, mặc dù biết rõ không thể nào nhưng có lúc cũng phải khích lệ một chút, để bọn họ thấy có chút hy vọng.
- Đồ nhi biết, sau này sẽ thu liễm, để sư đệ sư muội thấy có hy vọng. - Lâm Phàm gật đầu.
- Ừ, vậy thì tốt, con nhìn xem, Hỏa Dung, Khô Mộc, mấy người bọn họ, trước kia cũng rất yếu, nếu như không phải thầy làm một tấm gương tốt, bọn họ làm sao có thể có thể đạt được tu vi như ngày hôm nay. - Thiên Tu thở dài nói, cảm giác mình đích thực đã từng làm một việc lớn.
Mấy người Hỏa Dung, nằm không cũng trúng đạn.
Lâm Phàm đáp lời:
- Vất vả cho thầy rồi, đồ nhi có thể tưởng tượng, nếu như không có thầy dẫn dắt bọn họ, có lẽ bọn họ cũng không có thực lực như bây giờ, cho nên đồ nhi nhất định sẽ học tập thầy, làm một sư huynh tốt.
- Đồ nhi có thể nghĩ như vậy, vi sư vô cùng yên tâm vui mừng.
Thiên Tu rất vui, cảm giác đời này, nhận đồ nhi này, thật là đáng giá.
Một già một trẻ ngồi ở đó, ngửa mặt nhìn lên bầu trời, trao đổi với nhau, trò chuyện rất nhiều.
- Ôi, các sư đệ rốt cuộc đã đi đâu, ta không bắt nạt các đệ nữa, trở lại đi có được không?
Trước kia không thấy nhớ bọn họ nhưng bây giờ lại nhớ da diết.
Ví như, Vân Tiêu, Chiến Hồng Đế, Vạn Trung Thiên,...
Nếu như trở lại, hắn có thể thề, tuyệt đối sẽ không bắt nạt bọn họ.
Sâu trong hiểm địa nào đó.
- Vân Tiêu, lên cho ta, tiêu diệt nó.
Một thiếu nữ cưỡi lên cổ Vân Tiêu, cánh tay vung lên, để cho gã ta đại chiến với yêu thú hình người khổng lồ trước mặt.
- Sẽ chết người đó.
Con ngươi Vân Tiêu co lại, mồ hôi lạnh trên trán rơi xuống nhưng khi chống lại, xích sắt trên cổ kia lại vang lên âm thanh cọ xát.
- Đừng kéo, đau, đau…
- Mau lên! - Thiếu nữ vỗ một cái lên đầu Vân Tiêu.
- Còn dề dà nữa, tối nay ta treo ngược ngươi lên đánh.
Vân Tiêu nghe lời này không rét mà run, liều mạng xông tới. Bây giờ hắn ta thật muốn khóc, hối hận lúc ấy tại sao lại muốn đuổi theo, hối hận đã muộn màng. Ban đầu nghĩ rằng thiếu nữ này gặp nguy hiểm gì nhưng đến cuối cùng, người bị nguy hiểm chính là mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận