Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 444: Nỗ Lực Vì Bán Thần

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
--------------------
Lâm Phàm nói chuyện với thầy vô cùng vui vẻ, chỉ có điều, đột nhiên nghĩ tới một chuyện rất quan trọng.
- Sư phụ, đồ nhi còn có chuyện, phải trở về sơn phong.
Suýt nữa thì hắn quên một việc quan trọng, hai phần tích phân vẫn đang chờ mình thu hoạch. Sau khi đã mạnh hơn, lại quên mất vài việc quan trọng, thật là không nên.
- Đi đi. - Thiên Tu gật đầu, trò chuyện với đồ nhi thật vui.
Vô Địch phong, trước mộ bia Tần sư đệ.
Trước khi sơn phong được xây nên, nơi này chính là nghĩa địa nhưng cho tới nay, không đệ tử nào được mai táng ở đây, mà Tần sư đệ này là người đầu tiên vào an nghỉ.
Cảnh rộng lớn, hầu hết các đệ tử đều đã tới, mỗi vị đệ tử đều rất ưu sầu, ánh mắt nhìn sang đệ tử của hai tông, cũng ẩn chứa sự phẫn nộ.
Thánh tử Thánh Đường tông, đệ tử vĩnh hằng của Vĩnh Hằng tông, đều là những nhân vật một bước đạp đến trời xanh, là sự tồn tại bọn họ không thể với tới. Có điều Lâm sư huynh tự mình rời núi, trực tiếp bắt hai người này lại, thật làm hả hê lòng người.
Thánh Áo Mỗ đã bị trói lại, một nhóm ông lớn vây quanh gã, ánh mắt kia như hận không thể làm thịt gã, khiến gã vô cùng sợ hãi.
- Các ngươi muốn làm gì? Các ngươi không thể giết ta, ta là Thánh Tử của Thánh Đường tông, các ngươi giết ta rồi, sẽ gặp báo ứng. - Thánh tử Áo Mỗ kêu khóc, không còn một chút phong độ nào của Thánh Tử.
Mặc dù Thánh Đường tông đã bỏ mặc gã nhưng không sao hết, chỉ có thể tiếp tục dùng danh hiệu Thánh Đường tông để áp bức người khác, hy vọng những người này sẽ sợ hãi mà thả gã đi.
Mặc dù khả năng cực kỳ nhỏ, nhưng bất kể như thế nào, cũng phải thử một lần. Nói không chừng sẽ thành công.
Mà Adam đứng ở bên cạnh khóc sướt mướt nói:
- Ta là đệ tử vĩnh hằng của Vĩnh Hằng tông, các ngươi không thể giết ta
Tiếng khóc rung trời, đệ tử xung quanh thì thầm với nhau:
- Hoá ra đây chính là Thánh Tử, chẳng ra thể thống gì, không ngờ lại bị doạ thành bộ dáng này.
- Hừ, không sai, đã từng có Thánh Tử Thánh Đường tông tới tông ta gây chuyện, nhưng bị Lâm sư huynh đánh cho sống dở chết dở. Hôm nay xem ra, Thánh Tử cũng chỉ có vậy.
Các đệ tử trò chuyện với nhau, đối với thánh tử của các tông lớn bọn họ đã từng có loại cảm giác cao không với tới, thậm chí là tự ti. Bây giờ thì không còn loại cảm giác này nữa, cảm giác cũng chỉ có vậy thôi. Mặc dù, chưa từng ra ngoài ngao du cùng Lâm Phàm, nhưng vô hình trung tầm nhìn cũng đã trở nên cao hơn.
- Để ta chém chết bọn họ. - Trương Long đột nhiên từ đâu tới, không ngừng tu hành, khí tức của bản thân cũng trở nên không tầm thường, lại thêm đan dược ở trên đỉnh núi, mặc dù chưa đến Thiên Cương cảnh nhưng cũng là cường giả trong Địa Cương cảnh.
- Trương sư huynh muốn ra tay rồi.
Đương nhiên các đệ tử Vô Địch phong biết Trương sư huynh, đó là người cuồng tu hành, bình thuờng đều cố gắng tu luyện, rất ít khi xuất hiện nhưng cũng thuộc lớp người đi theo Lâm sư huynh sớm nhất.
Áo Mỗ và Adam thấy có người tới, trong lòng run lên, thật sự phải chết sao. Tu vi toàn thân bọn họ đã bị niêm phong, căn bản không thể chống lại, nghĩ đến lát nữa sẽ chết, nội tâm của bọn họ hoàn toàn tuyệt vọng. Tông môn bỏ rơi bọn họ, đã khiến cho bọn họ cảm thấy con đường phía trước mù mịt, hôm nay lại có một tên hung hãn xuất hiện, muốn đích thân giết chết bọn họ, càng làm bọn họ thấy bất lực.
Trương Long đứng ở trước mặt hai người, cầm đao lớn vô cùng sắc nhọn từ trong chiếc nhẫn trữ vật ra:
- Hai người các ngươi giết sư đệ Vô Địch phong bọn ta, hôm nay ta phải khiến các ngươi nợ máu phải trả bằng máu. Yên tâm, đao của ta rất nhanh, đầu rơi xuống đất, cũng không để các ngươi thấy bất kì sự đau đớn nào.
Đối với hai người mà nói, sự tuyệt vọng đã bao trùm bọn họ. Áo Mỗ và Adam áp sát lại, dựa vào bia mộ, lệ rơi đầy mặt, nước mũi tèm lem, mặt đỏ bừng vì sợ hãi, khiến hai người chảy mồ hôi đầm đìa.
- Đừng mà, bọn ta không muốn chết, ta là thánh tử Thánh Đường tông.
- Ta là đệ tử vĩnh hằng của Vĩnh Hằng tông, các ngươi không được giết ta.
Các đệ tử vây xem, vẻ mặt khinh thường, không ngờ đám thánh tử cao cao tại thượng, lại là sự tồn tại này, cũng biết sợ chết.
Trương Long giơ tay lên, mặt đao bạc trắng, tản ra ánh sáng lạnh lẽo, dưới ánh mắt run sợ của hai người, ánh sáng màu bạc bao phủ.
Xong đời rồi!
- Dừng tay! - Đột nhiên, một giọng nói truyền tới, lưỡi đao chỉ còn cách phần cổ hai người một khoảng ngắn tí.
Áo Mỗ và Adam nhìn sang nơi phát ra giọng nói này, lập tức mừng rỡ:
- Lâm phong chủ, xin tha mạng
Bọn họ nghĩ, Lâm phong chủ muốn tới cứu bọn họ, hoặc giả là tông môn phái người tới cứu bọn họ cũng nên.
- Sư huynh. - Trương Long gọi, có chút nghi ngờ, không biết vì sao sư huynh muốn ngăn cản mình.
- Tham kiến sư huynh. - Đệ tử chung quanh cung kính chào, trong mắt có ánh lửa lóe lên, đây là sùng bái.
Lâm Phàm gật đầu, đi tới trước mặt hai người, xém chút thì quên đại sự, hai cái người này, mặc dù tu vi không đến đâu nhưng cũng là tích phân, sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy.
Áo Mỗ và Adam ôm bắp đùi Lâm Phàm, khóc lóc cầu xin:
- Lâm phong chủ, van cầu ngài, bỏ qua cho chúng ta đi.
- Các vị sư đệ, các sư muội, sư huynh là phong chủ Vô Địch phong, có trách nhiệm bảo vệ an toàn của mỗi một người các ngươi, mà Tần sư đệ lại bất hạnh, sư huynh đau lòng vô cùng, hôm nay hai người này, một người là thánh tử Thánh Đường tông, một người là đệ tử vĩnh hằng của Vĩnh Hằng tông, đều là hung thủ, vì vậy, để cho sư huynh ra tay, an ủi linh hồn Tần sư đệ trên thiên đường. - Lâm Phàm hơi có vẻ thương cảm, sau đó ánh mắt nhìn về phía hai người.
Áo Mỗ và Adam vốn tưởng rằng có thể giữ được một mạng, nhưng sau khi nghe những lời này, mặt mũi trắng bệch, hết sức kinh hoàng.
Nâng tay lên.
Một chưởng đáp xuống.
Giải quyết xong xuôi, tích phân về tay.
Thiên kiêu của hai tông đã chết, đệ tử xung quanh có vẻ khá hưng phấn nhưng Lâm Phàm lại nghĩ, cứ vậy đi, chỉ là không muốn lãng phí mà thôi.
- Chủ nhân, ngài có phát hiện đều gì khác thường hay không. - Lúc này, giọng nói của Lão Hắc vang lên, ở trong đầu.
Lâm Phàm bảo các sư đệ, mình đi bận chút việc nhưng lại bay lơ lửng ở dưới chân sơn phong.
- Lão Hắc, có gì khác thường? Chẳng lẽ là ngươi sắp đột phá? - Lâm Phàm hỏi, Lão Hắc khôi phục thực lực hơi chậm, đến bây giờ mới khôi phục đến Thiên Cương cảnh tầng sáu, hoàn toàn không giúp được mình.
- Chủ nhân, ngài không phát hiện bây giờ sức mạnh thiên địa trong trời đất, có gì đó khác thường sao? So với trước kia, hình như càng thêm nồng đậm?
Lão Hắc nói :
- Ngài nhìn tu vi bây giờ của ta, ít nhất phải bốn tháng sau mới khôi phục lại như ban đầu nhưng mà bây giờ, đã khôi phục lại Thiên Cương cảnh tầng sáu, tốc độ bực này, rất kinh khủng.
- Có chuyện này sao? - Lâm Phàm lại chẳng cảm giác được có gì không giống nhau.
Sức mạnh của thiên địa quá nồng đậm?
Chuyện này chẳng có cảm giác gì cả, mà lại thấy rằng, thực lực của Lão Hắc, thật sự là tu luyện quá chậm.
- Đây không phải là tình huống tốt, luôn cảm giác sắp có chuyện xảy ra. - Lão Hắc nói.
Gã là một con mãng xà đen tối, vốn nên là cường giả không chuyện ác nào là không làm, tung hoành ngang dọc nhưng bây giờ, coi như gã đã chịu thua, đời này không còn hy vọng gì nữa. Sớm biết sẽ như vậy, còn thề thốt cái rắm gì.
Thực lực tiểu tử này càng ngày càng mạnh, đúng là tên biến thái, chưa vào Bán Thần thực lực đã cường hãn đến mức này, vậy sao khi vào Bán Thần, chẳng phải lên trời được sao.
- Ồ, chăm chỉ tu luyện đi, chờ khi nào có chuyện nói sau.
Lâm Phàm xua tay, đối với những thứ này, hắn sẽ không quá để ý, nếu sắp có chuyện xảy ra thì tốt. Đến lúc đó, vừa có thể trêu đùa thoả thích, nhìn bây giờ xem, thật khiến người ta thấy nhàm chán biết bao.
- Chủ nhân, ta nói thật đó. - Lão Hắc vội la lên, gã luôn cảm giác hình như chủ nhân không tin tưởng mình lắm.
- Ta cũng nói thật, ngươi chăm chỉ tu luyện đi, Thiên Cương cảnh tầng sáu, thật sự quá yếu, ít nhất cũng phải vào Bán Thần chứ.
Lâm Phàm thở dài, người ta nhận tiểu đệ đều hùng mạnh như vậy, mà nhìn tiểu đệ của hắn mà xem, vừa không trung thực, lại tu luyện quá chậm, thật khiến người ta đau đầu.
Lão Hắc suýt nữa thì phun ra một ngụm máu. Bán Thần? Đùa gì thế, nào có dễ dàng như vậy, tốc độ khôi phục chậm thế này, muốn vào Bán Thần, còn phải một khoảng thời gian dài nữa mới được.
- Tu luyện thật tốt, ta còn có việc.
Bây giờ hắn rất nhức đầu, trị giá khổ tu đã đủ rồi, phải đi kiếm chút tích phân mới được.
Vừa đi về sơn phong, vừa nghĩ tới chuyện kế tiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận