Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 445: Đóng kịch đúng là mệt mỏi (1)

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
-----------------
Nhật Chiếu tông, đây thật là một lựa chọn không tồi, chỉ có điều tàn nhẫn quá, hủy đi nhiều nơi của người ta như vậy, nghe nói bây giờ đối phương rất an ổn.
Thánh Đường tông, Vĩnh Hằng tông, thật ra thì đều là lựa chọn tiếp theo, còn về Tượng Thần tông, Âm Dương tông, La Sát tông, cũng không tệ lắm. Hơn nữa những tông môn này, hiển nhiên nhất định cũng sẽ hoan nghênh người tràn đầy chính nghĩa như mình đây.
- Tốt, vậy trước tiên đến Tượng Thần tông.
Sau khi suy xét, chọn Tượng Thần tông đầu tiên, sau đó đến Âm Dương tông, La Sát tông, không buông tha một chỗ nào. Chỉ cần thực lực đến Bán Thần, người có thể cản đường trên thế gian này, hẳn không có nữa.
Nghĩ đến sắp bước vào Bán Thần cảnh, hắn cũng có chút nôn nóng. Chui vào hư không, lên đường đi về phía Tượng Thần tông.
- Chờ chút.
Nhưng vào lúc này, Hỏa Dung chặn đường.
Lâm Phàm hỏi:
- Hỏa Dung trưởng lão, không biết có chuyện gì?
- Ngươi muốn đi đâu?
Hôm nay, Hỏa Dung thật sự đã có chút sợ Lâm Phàm, tiểu tử này không nói tiếng nào, chỉ thích ra khỏi tông, hơn nữa ra khỏi tông là nhất định muốn đi gây chuyện. Ông là trưởng lão công bình nhất, chính nghĩa nhất tông, nhất định phải ngăn lại những hành động này, tránh cho càng lún càng sâu, cuối cùng lâm vào vực sâu của tội ác, không thể thoát ra.
- Đi ra ngoài hành hiệp trượng nghĩa. - Lâm Phàm nghiêm trang nói.
Hỏa Dung thở dài, tận tình khuyên bảo nói:
- Lâm Phàm, không thể lại đến tông môn khác gây chuyện nữa, sẽ lớn chuyện đó, tông ta luôn tuân thủ hữu nghị, nếu như gây ra chuyện gì, sẽ khiến cho các tông khác sinh ra hiểu lầm.
- Ừm. - Lâm Phàm gật đầu rất là nghiêm túc - Những gì Hỏa Dung trưởng lão nói, cũng là suy nghĩ trong lòng của ta, tông ta chính nghĩa, hữu nghị, ta luôn ghi nhớ trong lòng, đồng thời cũng luôn lấy nguyên tắc đó làm việc, nhất định không gây ra rắc rối, chuyện này xin Hỏa Dung trưởng lão tin tưởng ta, ta không phải người như vậy.
Nhìn Lâm Phàm, Hỏa Dung khổ tâm, không biết nên nói cái gì, ông luôn cảm giác, đây như là đàn gảy tai trâu, còn về lời của tiểu tử này, một chữ ông cũng không tin.
Lại còn 'Ta không phải người như vậy', ngươi không phải người như vậy, vậy còn có ai là người như vậy.
- Hỏa Dung trưởng lão, bổn phong chủ đi trước, lúc trở về, sẽ mang quà cho ông. - Lâm Phàm cười, sau đó biến mất.
Hỏa Dung thấy thương cảm, bất lực, tu hành của đệ tử quá nhanh, cũng là một chuyện khiến người khác không vui, thực lực quá mạnh mẽ, lời của bọn họ đều vô dụng. Bây giờ, có thể ngăn chặn tiểu tử này, cũng chỉ có Thiên Tu sư huynh.
- Chúng ta thật sự đã lỗi thời rồi sao?
Một loại buồn rầu bao phủ trong lòng Hỏa Dung, dường như ông lại già đi một chút.
Khu vực bên ngoài Thánh Đường tông.
Liễu Nhược Trần đi theo mấy vị thánh nữ thánh tử, ra khỏi tông tập luyện, khi thấy được toàn cảnh xung quanh tông môn, hoàn toàn sững lại.
Vốn dĩ, xung quanh tông môn đẹp đẽ là vậy nhưng bây giờ, đã trở nên lồi lõm, thê thảm không nỡ nhìn.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Một tên thánh tử đờ đẫn, không dám tin, đây là tông môn trong ấn tượng của mình sao?
- Không biết nhưng nhất định không phải chuyện tốt lành gì.
- Mù mắt ta rồi, đây còn có thể là chuyện tốt gì nữa?
Thánh tử, thánh nữ đều thấy mông lung, có loại cảm giác không nói ra được.
Liễu Nhược Trần cau mày, tim đập thình thịch, phía trước, đệ tử của tông môn đang lấy đá vụn, bùn đất để lấp hố.
Không thể nào xây dựng lại hình dáng vốn có.
Bất kể như thế nào, cũng không thể để những hố sâu này tồn tại, nếu để vậy ai không chú ý bị rơi xuống, không chết cũng sẽ tàn.
- Tham kiến các vị thánh tử, thánh nữ.
Lúc này, có đệ tử từ phương xa đi tới, bọn họ đang vận chuyển đồ, rất bận rộn.
Liễu Nhược Trần hỏi:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đệ tử kia đang lúc căm tức:
- Khởi bẩm thánh nữ Nhược Trần, Lâm Phàm Viêm Hoa tông tới tông ta, muốn tông ta giao thánh tử Áo Mỗ ra, bởi vì Thánh Chủ và Quân Chủ không đồng ý, một trận chiến đã xảy ra, cuối cùng bị huỷ hoại thành bộ dạng này.
- Lâm Phàm!
Liễu Nhược Trần nghe được cái tên này, sắc mặt lập tức thay đổi, đã rất lâu nàng không thấy người này nhưng vẫn luôn chú ý đến chuyện về hắn.
- Cuối cùng tình hình như thế nào? Có phải Thánh Chủ và các Quân Chủ đã giết chết tên đó không? - Một thánh tử hỏi.
Hắn ta cảm thấy đây như chuyện không thể xảy ra, không ngờ còn có người dám can đảm tới Thánh Đường tông gây chuyện. Đồng thời, lại muốn bắt thánh tử Áo Mỗ đi, đây chẳng khác nào nằm mơ.
Thánh tử Áo Mỗ là một trong số những thánh tử hàng đầu tông môn, nếu tông môn đồng ý, thì thật là chuyện quái lạ.
- Không có, Thánh Chủ cùng quân chủ ra tay nhưng không thể bắt lại người nọ, cuối cùng Áo Mỗ thánh tử bị hắn mang đi.
Đối với chuyện này, hắn ta là đệ tử bình thường, đã thấy không thể chấp nhận. Thật sự quá bẽ mặt!
- Cái gì? - Mọi người đều kinh hãi.
- Không phải ngươi đang đùa bọn ta chứ? Thánh Chủ cùng quân chủ ra tay, mà không thể giữ chân đối phương sao.
Đệ tử đáp lời:
- Không.
Liễu Nhược Trần yên lặng không nói gì, sắc mặt khó coi đến tột cùng.
Nàng nhớ tới lời đã từng nói với Lâm Phàm, rồi sẽ có một ngày ngươi thấy được sự chênh lệch giữa ta và ngươi.
Bây giờ những lời này, giống như một bàn tay, tàn nhẫn tát vào chính mặt mình.
“Sao lại trở nên mạnh như vậy được?”
Liễu Nhược Trần không hiểu, nàng đã dốc hết sức, mà còn chưa đạt tới trình độ bậc ấy, đến giờ cũng chỉ là Thiên Cương cảnh tầng hai mà thôi. Tuyệt vọng, thậm chí là sợ hãi. Bởi vì, nàng nghĩ đến, đối phương nói với nàng, sẽ giết chết nàng tại Thánh Đường tông, vậy nếu như…
- Haiz, Hỏa Dung trưởng lão lại hoài nghi ta không đủ thân thiện, làm sao có thể, Lâm Phàm ta là người thân thiện nhất.
Chui vào trong hư không, nghĩ đến lời Hỏa Dung trưởng lão nói, hắn cũng có chút không chịu được. Đây là sự không tín nhiệm.
Lãnh địa Tượng Thần tông.
Lâm Phàm bay lơ lửng trên không trung, hít sâu một hơi, gương mặt đầy vẻ thỏa mãn.
- Ừm, thật là không tệ, ta đã ngửi được mùi tích phân trong không khí.
Từ sau cuộc đại chiến của Thái Thần tông và Tượng Thần tông, bọn họ không bao giờ cùng nhau xuất hiện nữa.
Nói đến Thái Thản tông, hắn lại nghĩ đến tiểu nha đầu đáng yêu đó, người ưu tú như mình, đi đâu cũng sẽ được người ta sùng bái, đó là chuyện rất bình thường, đương nhiên không đáng để ngạc nhiên.
“Hiểm địa của Tượng Thần tông rải rác khắp nơi, không biết rõ đâu với đâu, phải điều tra một phen mới được.”
Đi tới nơi này, nhất định không thể dễ dàng trở về, phải kiếm một đống tích phân mới được, nếu không thì lỗ to.
Lúc này, chóp mũi Lâm Phàm khẽ động, một mùi vị xông tới từ phương xa
- Đây là mùi vị của tích phân?
Hai mắt hắn ngưng lại, dáng vẻ rất chăm chú, sau đó không chần chừ nữa, lao thẳng về phương xa.
Tại phương hướng xa xôi, một đám người đứng chờ ở đó, đồng thời đang nói chuyện với nhau.
- Y trưởng lão, đây chính là hiểm địa Đà Thạch Quật Cảnh nổi tiếng của tông ta, các đệ tử vào đây tu luyện, giúp ích rất nhiều cho bọn họ.
Lahar trưởng lão cười nói.
Đây là hiểm địa liên minh đầu tiên của Tượng Thần tông và La Sát tông, cùng nhau tu luyện.
Mà địa vị Y trưởng lão này ở La Sát tông cũng không thấp, tu vi Thiên Cương cảnh tầng chín, cũng là nhân vật không tầm thường.
Chung quanh, đệ tử hai tông đều đang đợi, bọn họ chuẩn bị đợi nhóm đệ tử thứ hai đi vào, mà nhóm đệ tử đầu tiên đã tu luyện ở bên trong, không biết cuối cùng sẽ có được bảo bối như thế nào. Chuyện này khiến bọn họ rất đáng để mong chờ.
Y trưởng lão cười nói:
- Chính xác, lần liên minh này, mang tính mở đầu, hiểm địa hai tông chúng ta, cùng nhau chia sẻ, điều này sẽ nâng cao thực lực của đệ tử hai tông rất nhiều.
- Ai, tông ta đánh một trận với Thái Thản tông, lại bị Viêm Hoa tông phá hoại, thật đúng là tức chết, hôm nay Lâm phong chủ của Viêm Hoa tông kia lại vô cùng phách lối, rồi sẽ có một ngày, ta sẽ cho Viêm Hoa tông đẹp mặt. - Lahar vô cùng tức giận.
Nếu như không phải Viêm Hoa tông can thiệp vào, Tượng Thần tông đã thâu tóm Thái Thản tông từ lâu.
Chẳng qua, chuyện này không còn cách nào khác, Tượng Thần tông không có Bán Thần, đối mặt với Viêm Hoa tông, cuối cùng vẫn yếu hơn một nước, có điều tài nghệ tổng thể của cả Viêm Hoa tông, cũng không mạnh đến mức ấy.
So với Tượng Thần tông bọn họ, cũng chỉ mạnh hơn một chút mà thôi.
Trong mắt Y trưởng lão bao phủ một lớp sương mù, Bán thần Dạ Ma của tông môn bọn họ sau khi trở về từ Viêm Hoa tông, thì trở nên không bình thường, không biết rốt cuộc đã trải qua chuyện gì.
- Không sao, hôm nay phong chủ Viêm Hoa tông kia, gây khó chịu cho nhiều tông, ngày tốt của hắn, cũng sắp đến rồi. - Y trưởng lão nói.
Lahar trưởng lão hơi sững lại, có vẻ nghi ngờ:
- Ồ? Chẳng lẽ các vị đại tông khác, đã muốn hành động rồi?
Y trưởng lão cười:
- Không nói mấy chuyện này nữa, cũng không biết tình hình mấy đệ tử này thế nào rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận