Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 446: Đóng kịch đúng là mệt mỏi (2)

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
---------------------
Ông ta biết, Y trưởng lão không muốn nhiều lời, Tượng Thần tông luôn có quan hệ thân thiết với Thánh Đường tông và La Sát tông nhưng trong lòng ông ta biết, đây không phải là đối phương coi trọng thực lực của mình, mà là vì muốn dùng Tượng Thần tông để hãm chân Viêm Hoa tông. Coi như lấy được thứ mình muốn.
- Đúng là gặp quỷ, Tượng Thần tông lại liên kết với La Sát tông, hơn nữa xem ra tình cảm có vẻ rất tốt. - Lâm Phàm núp trong bóng tối, lẩm bẩm. - Trông hiểm địa này, cũng thú vị đấy, hẳn là tồn tại rất nhiều yêu thú, nếu thu hoạch về, chắc có thể kiếm được một món lớn.
Hắn đã quyết định, phải đi ra chém giết, mai táng toàn bộ người của hai tông môn ở chỗ này.
Lúc chuẩn bị hành động, Lâm Phàm ngừng lại, trong đầu, vang lên giọng nói của Hỏa Dung trưởng lão: “Tông ta chính nghĩa, hòa bình…”
“Nhức đầu quá, Hỏa Dung này, mặc dù có chút thánh mẫu nhưng nói chuyện cũng không phải không có đạo lý, đúng là phải chính nghĩa, hòa bình một chút. Nếu như mình chủ động ra tay, thì không có lý do gì nữa.” Trầm ngâm suy nghĩ, tìm ra một cái bẫy.
Ngay sau đó, hắn đã nghĩ ra, Lâm Phàm không khỏi cảm khái chỉ số thông minh của mình, lại dần dần tăng lên.
Lahar trưởng lão nhìn tình hình của các đệ tử ở xung quanh, không khỏi bật cười:
- Y trưởng lão, ông nhìn xem, những đệ tử này, đều đã nôn nóng muốn đi vào.
- Ha ha ha.
Y trưởng lão cười, ông ta dẫn đệ tử từ La Sát tông tới, cũng nhìn trúng 'Đà Thạch Quật Cảnh’ này, môi trường trong đây, đối với một vài đệ tử mà nói, có rất nhiều chỗ tốt.
Đột nhiên!
Một mùi thơm kì lạ từ phía sau truyền tới. Lahar trưởng lão cùng Y trưởng lão có chút kinh ngạc, mùi thơm này, khiến tinh thần lâng lâng, không phải là thứ tầm thường. Lúc quay đầu, lại phát hiện không biết từ lúc nào, một người đàn ông ở phía xa, mặt mũi sưng vù, lết theo cơ thể nhìn vô cùng chật vật, đang đi về phía trước. Đây cũng không phải điều mấu chốt. Mấu chốt chính là, đồ vật người đàn ông này cầm trong tay, hoàn toàn thu hút sự chú ý của bọn họ. Nhìn bề ngoài, ngửi mùi vị, đan dược này ít nhất cũng phải là Địa đan, hơn nữa còn là thượng phẩm. Hai người nhìn nhau một cái, rất ăn ý gật đầu.
- Đứng lại. - Lahar lạnh lùng nói.
Lâm Phàm nghe được giọng nói này, hơi có vẻ hoảng hốt, đan dược trong tay rơi xuống đất, mà trên người, còn có mấy bình thuốc lăn xuống, hắn cuống quít nhặt nó lên, cất đi.
Lahar với Y trưởng lão thấy một màn này, thầm kinh hãi, không ngờ không chỉ có một viên, mà còn có mấy bình, điều này khiến bọn họ có chút khiếp sợ.
- Các ngươi muốn làm gì? - Lâm Phàm cảnh giác hỏi.
Lahar tiến lên:
- Ngươi là ai? Thứ cầm trong tay là gì? Lấy được từ đâu?
Lâm Phàm đè thấp giọng:
- Ta khuyên các ngươi tốt nhất đừng có ý xấu, ta không phải người các ngươi có thể chọc vào, huống chi, ta cũng không muốn gây chuyện.
- Ha ha ha! - Lahar vừa nghe xong, lập tức bật cười, ngay sau đó là biểu tình chợt biến đổi. - Càn rỡ, lão phu chính là trưởng lão Tượng Thần tông, tất cả nơi này, đều do Tượng Thần tông sở hữu, mau giao toàn bộ đồ của ngươi ra.
- Các ngươi đừng quá đáng, ta không muốn giết người, đừng để đến lúc đó, hối hận không kịp. - Lâm Phàm nói.
- Hỗn xược, không ngờ lại dám hỗn xược như vậy, chỉ dựa vào ngươi, lại dám nói muốn giết lão phu, theo lão phu thấy, nhất định ngươi là gian tế, nộp mạng đi.
Trong nháy mắt, Lahar trưởng lão đã ra tay, đồng thời, những đan dược này khiến ông ta dấy lên lòng tham.
Nhìn dáng vẻ đối phương, hiển nhiên cũng không phải là nhân vật tầm cỡ gì, có lẽ chỉ gặp được vận may nên mới có được đan dược như vậy. Y trường lão nhìn tình huống trước mắt, cười thầm trong lòng, không ngờ, ngồi không ở đây để chờ mà vẫn còn có phát tài đến, vận khí này thật đúng là không tệ.
Chỉ có điều, người trẻ tuổi mặt mũi sưng húp kia, có gì đó là lạ. Hình như là quá bình tĩnh, hoặc là giống như đang mong đợi Lahar ra tay vậy.
Lâm Phàm thấy Lahar trưởng lão đang tấn công tới, thầm thấy bất lực.
“Hỏa Dung trưởng lão, ta đây nghe theo lời đề nghị của ông, chính nghĩa, hòa bình nhưng đối phương thật sự đã quá đáng, ta không thể không ra tay.”
Giờ phút này, Lâm Phàm nâng tay lên, năm ngón tay bóp một cái, khi Lahar trưởng lão sắp đến gần, trong mắt, có vẻ hưng phấn lóe lên.
Phanh!
Cả phần đầu còn lành lặn nguyên vẹn, trong nháy mắt bị chia năm xẻ bảy như trái mướp. Màu trắng trắng đỏ đỏ văng đầy đất. Một quyền xong chuyện.
Đóng kịch đúng là mệt mỏi!
- Càn rỡ, bổn phong chủ không muốn gây chuyện, ngươi lại dám chọc vào tà tâm, thật khiến ta tức giận. - Lâm Phàm phẫn nộ nói.
Mà một quyền này, khiến cho tất cả đệ tử, bao gồm Y trưởng lão đều sững sờ.
- Bổn phong chủ?
Trong lòng Y trưởng lão lộp bộp một tiếng, có loại cảm giác không ổn, dường như đang nghĩ đến chuyện gì kinh khủng. Sau đó ngẩng đầu lên, nhìn người ở phía trước.
- Hừ, bổn phong chủ đi khắp thế gian, hành hiệp trượng nghĩa, không muốn rước thêm nhiều rắc rối, cũng chưa từng để lộ mặt mũi thật, không ngờ, không ngờ…
Lâm Phàm giận dữ, hai tay bụm mặt, xoa xoa, bộ mặt vốn đang sưng húp, trong nháy mắt khôi phục thành hình dạng vốn có.
- Ngươi là Lâm phong chủ Vô Địch phong của Viêm Hoa tông.
Y trưởng lão thấy mặt mũi thật của người kia, lập tức kinh hãi, tay chân lạnh đi, hệt như gặp phải quỷ.
Lâm Phàm ngồi xổm xuống, rút chiếc nhẫn trữ vật của Lahar trưởng lão xuống, ngẩng đầu nhìn về phía đối phương.
- Vừa rồi, có phải ông muốn hạ thủ với ta?
- Không, không.
Y trưởng lão lập tức xua tay, gương mặt ban đầu còn gọi là hồng hào, bây giờ đã trở nên tái nhợt.
Lời đồn đãi liên quan tới Lâm phong chủ trước mắt này, ông đã nghe qua không ít, có thể nói là sự tồn tại vô cùng đáng sợ, ai dám chọc vào người đó xui xẻo. Lahar trưởng lão mới hơi càn rỡ, đã bị một quyền đánh vỡ đầu, đây chuyện kinh khủng biết bao.
Ông ta phát hiện, Lâm phong chủ này đang dẫn bọn họ mắc câu, hơn nữa đan dược, chỉ sợ cũng là cố ý lấy ra để lôi kéo người khác ra tay với hắn, sau đó trực tiếp tung một quyền đánh chết. Chỉ có điều, khiến ông không hiểu là, đã mạnh như vậy rồi, tại sao còn phải bày ra trò này, hoàn toàn không cần thiết.
- Không có? Ta thấy ngươi rõ ràng có, không nói câu nào, các ngươi đã khiến bổn phong chủ vô cùng tức giận, đều chết hết cho ta.
- Hóa Thần!
Quát to một tiếng, trong hư không hiện lên vòng xoáy cực lớn, vô vàn vệt sáng từ trên trời hạ xuống, một chiếc kiếm khổng lồ chậm rãi rơi xuống, kiếm ý trải rộng tung hoành khắp không gian.
- Chém!
Bỗng nhiên.
Kiếm ý đáng sợ áp xuống.
Y trưởng lão thấy kiếm ý trên hư không, hai đầu gối không khỏi quỵ xuống đất.
- Lâm phong chủ, ta thật sự không có, xin tha mạng.
“Ầm!”
Hóa Thần rơi xuống nhưng lệch khỏi quỹ tích ban đầu, trực tiếp chém 'Đà Thạch Quật Cảnh' thành hai khúc, sau đó lại có kiếm ý tràn ngập trong đó, chém chết toàn bộ sinh linh ở bên trong.
Tích phân đang tăng lên, điều này khiến hắn vô cùng sảng khoái, loại cảm giác này, rất tốt.
- Ngươi thật sự không có?
Lâm Phàm lạnh nhạt hỏi.
Cả người Y trưởng lão run rẩy, ông ta đã hoàn toàn bị doạ đến ngây người, một lời không hợp lập tức ra tay, thật đúng là đáng sợ.
- Không có, thật sự không có, đều tại ông ta nổi lòng tham, ta có ngăn cản nhưng mà ông ta không nghe.
- Ồ. - Lâm Phàm gật đầu.
- Hoá ra là như vậy, nhưng, ngươi cũng thấy rồi đó, người này chủ động ra tay với ta, bổn phong chủ cũng chỉ tự vệ, cho nên mới tung một quyền đánh chết ông ấy, có đúng không?
- Đúng, đúng, đây là ông ta tự tìm cái chết, không liên quan gì đến Lâm phong chủ. - Y trưởng lão vội vàng nói.
Lâm Phàm thở dài:
- Ai, ta là phong chủ Vô Địch phong Viêm Hoa tông, luôn giữ vững chính nghĩa, hòa bình tông môn, không muốn gây chuyện không tốt, càng không muốn lạm sát kẻ vô tội, có điều ông ta quá đáng, vì thèm muốn bảo bối của bổn phong chủ, lại ra tay muốn chém chết ta, sao có thể giữ ông ta lại được.
Y trưởng lão nuốt nước miếng, đúng, đúng, bây giờ bất kể hắn nói gì, đều là đúng. Chẳng qua là, khi Y trưởng lão phát hiện tình huống trong hiểm địa, con ngươi co rút lại, hoàn toàn sững sờ.
Hiểm địa lành lặn lúc trước, giờ phút này, lại biến thành một mảnh đất hoang vu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận