Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 447: Trưởng Lão Quý Tông Thật Khiến Người Ta Thất Vọng

Ngay sau đó, ông nghĩ đến vẫn còn đệ tử ở trong hiểm địa, đây chẳng phải là, đã chết hết sạch sao.
Lâm Phàm chỉ Y trưởng lão nói:
- Còn có, ngươi đừng có bảo bổn phong chủ không lộ mặt thật cho người khác nhìn, ông ấy không biết ta là ai. Ta không để lộ mặt mũi thật, cũng là vì bớt đi phiền toái không cần thiết, ngươi nói có đúng không?
- Vâng, vâng.
Y trưởng lão vội vàng nói, bây giờ hắn nói điều gì cũng là đúng hết, dù có đổi trắng thay đen, chỉ cần là hắn nói thì đều đúng.
Mấy trăm ngàn tích phân tới tay, đây cũng là chuyện khiến Lâm Phàm vô cùng vui mừng.
- Tốt, hiếm khi gặp được người biết lý lẽ, cùng ta đi một chuyến đến Tượng Thần tông, nói rõ ràng với bọn họ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, đừng đến lúc đó nói Viêm Hoa tông ta lấn hiếp người quá đáng, bổn phong chủ vốn đang đi đường yên lành, ông ta nhất nhất muốn hạ thủ, chẳng lẽ ta còn không đánh lại sao? - Lâm Phàm chính nghĩa lẫm liệt nói.
Mồ hôi trên trán Y trưởng lão chậm rãi rơi xuống, ông ta đã bị doạ cho ngây người.
Có điều, ông dám thề với trời, Lâm phong chủ này căn bản đang dẫn bọn họ mắc câu.
Chỉ là mình may mắn, không ra tay cùng với Lahar trưởng lão, nếu không bây giờ, e là đã có hai thi thể nằm ở đây.
- Chuyện này, ta nguyện ý làm chứng cho Lâm phong chủ, Lahar kia rõ ràng dấy lên lòng thâm, muốn chiếm bảo bối làm của riêng, hôm nay bị Lâm phong chủ xử tử tại chỗ, cũng đã trừ đi một mối hại lớn cho Tượng Thần tông.
Bản lĩnh xoay chuyển theo tình thế của Y trưởng lão rất cao minh, còn về việc ỷ vào thân phận trưởng lão La Sát tông, đừng đùa nữa, Bán Thần của tông môn cũng bị đánh gần chết, ông ta là cái lông gì.
Chỉ cần dám nói một câu không đúng, sợ rằng Lâm phong chủ này sẽ xuống tay độc ác, lập tức chém chết mình.
- Y trưởng lão, ông quay đầu, nhìn nơi đó làm gì? Chẳng lẽ nơi đó có đồ gì sao? - Lâm Phàm hỏi.
Y trưởng lão có chút căng thẳng:
- Không, không có gì.
- Ồ, không có gì thì tốt, vậy đi thôi. Ngay bây giờ chúng ta sẽ đến Tượng Thần tông, bổn phong chủ phải tới đó hỏi thăm một phen, trưởng lão tông môn bọn họ, hẳn sẽ muốn khai chiến với tông ta, cần phải có một lời giải thích. - Lâm Phàm hừ lạnh một tiếng, rất là mất hứng.
“Không biết xấu hổ!” - Y trưởng lão nghĩ trong lòng, nhưng không dám nói ra khỏi miệng.
Đây rốt cuộc là lỗi của ai?
Nhất định là lỗi của tên tiểu tử này rồi, đang yên lành đi giấu mặt mũi thật, vui lắm sao, còn cầm ra nhiều đan dược như vậy, rõ ràng muốn dụ cho người mắc câu, còn muốn kéo đạo lý về bên mình, bội phục, thật bội phục.
Nhóm đệ tử thứ hai chuẩn bị đi vào hiểm địa, trợn mắt há mồm nhìn một màn này, đồng thời có đệ tử chân tay đều đã lạnh toát. Nếu như vừa rồi bọn họ đi vào, có lẽ đã là một cái xác rồi.
Còn về những đệ tử Tượng Thần tông kia, lại rất tức giận nhưng khi biết được đối phương là phong chủ Vô Địch phong Viêm Hoa tông, trong lòng tràn đầy sợ hãi. Khi Tượng Thần tông khai chiến với Thái Thản tông, mặc dù bọn họ tránh được một kiếp nhưng cũng biết, có không ít đồng môn bị người này tàn nhẫn đập chết, hài cốt cũng không còn. Thủ đoạn bực này, đáng sợ như ma quỷ vậy.
Nhất là Lahar trưởng lão, lại bị một quyền đánh vỡ đầu, đây còn là người làm ra hay sao?
Bay vào hư không, khi Lâm Phàm đang muốn đưa Y trưởng lão rời khỏi, lại dừng bước.
- Lâm phong chủ, sao vậy? - Y trưởng lão vô cùng cẩn thận dò hỏi.
Bây giờ giữ được mạng nhỏ, đó mới là điều quan trọng nhất. Người này tâm tình bất thường, tin đồn không hề giả, phải dè đặt.
- Vùng hoang vu như này, để những đệ tử ở đây tu luyện rất nguy hiểm, nếu như gặp phải yêu thú lớn mạnh nào, hiển nhiên không thể chống lại, ai bảo bổn phong chủ hiền lành chính nghĩa, cũng không thể thấy chết mà không cứu, mặc dù trưởng lão bọn họ muốn xuống tay giết ta nhưng cũng không thể mặc kệ, chỉ đành mang đi.
Bàn tay vừa nhấc lên, sức mạnh gói hết những đệ tử này lại.
Y trưởng lão bội phục nói:
- Lâm phong chủ đại nghĩa…
Lâm Phàm xua tay cười:
- Ai, không đáng để nhắc, chuyện nên làm.
Y trưởng lão thầm than thở, ông ta chỉ nghe nói qua lời đồn đãi về Lâm Phàm, chứ chưa tận mắt nhìn thấy, hôm nay thấy rồi, quả thật là danh bất hư truyền.
Hèn hạ cũng rất khéo léo, hẳn là cầm thú cũng không bằng, mấy lời này cũng phải ai mặt dày, mới nói ra được sao?
Tượng Thần tông.
- Lâm Phàm Vô Địch phong Viêm Hoa tông, cầu kiến Thích Đế Thiên.
Lâm Phàm bay lơ lửng trong hư không, lên tiếng chào, vẫn để cho phương chút mặt mũi.
Có điều, khi giọng nói này vừa truyền ra. Tượng Thần tông hoàn toàn sôi sục.
Đối với Tượng Thần tông mà nói, tông môn có thù hận sâu nhất là ai? Vậy khẳng định là Viêm Hoa tông, dẫu sao tông môn này, suýt nữa đã tiêu diệt tông bọn họ. Mà nếu như phải nói người thống hận nhất, đó chính là phong chủ Vô Địch phong Viêm Hoa tông. Trong cuộc chiến giữa Tượng Thần tông và Thái Thản tông, tên khốn nạn đó đã giết bao nhiêu người trong tông bọn họ. Mấy ngàn là còn ít, ít nhất hơn mười ngàn người. Gọi là ma quỷ, sát thần cũng không hề quá đáng.
Hôm nay, ma quỷ này lại tới Tượng Thần tông, điều này khiến tất cả đệ tử, sợ đến mặt mũi bắng bệch.
Bên trong tông các trưởng lão gấp gáp đi tới đi lui, tông môn bọn họ cũng không có cường giả Bán Thần cảnh, ai có thể ngăn cản đối phương?
Thích Đế Thiên thầm hận trong lòng, mặc dù không biết là tình huống gì nhưng chỉ đành bất chấp khó khăn thôi, ai bảo gã là tông chủ, gã không ra, còn ai ra.
- Hoá ra là Lâm phong chủ Vô Địch phong của Viêm Hoa tông đến, không tiếp đón từ xa, xin thông cảm.
Sâu trong tông môn, Thích Đế Thiên hóa thành một vệt sang lao tới, ôm quyền nói.
- Đâu có, Thích tông chủ đã lâu không gặp, phong thái vẫn như cũ. - Lâm Phàm cười nói.
- Ha ha ha, khách khí, khách khí. - Thích Đế Thiên cười đáp lại.
Chỉ nhìn đối thoại của hai người, đúng là không thấy có vấn đề gì, như những người bạn thân vậy.
- Ấy, Y trưởng lão sao lại trở về, Lahar trưởng lão tông ta tại sao không đi cùng? - Thích Đế Thiên dò hỏi, sau đó ánh mắt nhìn về phía chung quanh, đệ tử đều ở đây nhưng hình như bị thiếu một nửa, chẳng lẽ là có chuyện gì xảy ra sao.
Lâm Phàm nhìn về phía Y trưởng lão, tỏ ý đối phương có thể nói chuyện.
Trong lòng Y trưởng lão có hàng ngàn câu “Con mẹ nó” chạy qua nhưng cũng chỉ có thể nhắm mắt lại.
- Thích tông chủ, Lahar trưởng lão của tông ngài thật làm người ta cực kỳ thất vọng, ông ta lại dám dòm ngó đến đan dược của Lâm phong chủ, kiên quyết muốn xuống tay giết người, muốn chiếm đan dược làm của riêng, Lâm phong chủ đã khuyên can nhiều nhưng vẫn vô dụng, cuối cùng chỉ có thể hạ gục ông ấy.Lâm phong chủ lo rằng Thích tông chủ không tin, mời tôi cùng tới, giải thích với tông chủ, cũng coi như người làm chứng. - Y trưởng lão nói.
- Làm sao có thể.
Thích Đế Thiên kinh hãi, không dám tin, cho dù là Y trưởng lão tới, gã cũng không tin. Lahar đâu có ngu xuẩn đến mức đó.
Lâm Phàm không vui nói:
- Thích tông chủ, chẳng lẽ bổn phong chủ còn có thể gạt ngươi sao? Ngươi hỏi các đệ tử của tông mình xem, bổn phong chủ nhiều lần khuyên can, bảo ông ta đừng quá đáng nhưng vẫn không nghe, kiên quyết ra tay, cuối cùng không còn cách nào, chỉ có thể đánh gục.
Thích Đế Thiên nhìn đệ tử ở xung quanh, lại thấy đệ tử tông môn đều gật đầu, lập tức thấy mờ mịt.
Chẳng lẽ Lahar này não ngắn, không biết người này là ai ?
Không thể nào, tuyệt dối không thể nào, trong này nhất định có uẩn khúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận