Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 448: Lão Gia Gia, Chiếc Nhẫn Kia Của Ngươi Không Tệ (1)

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Fulybook
-----------------
- Ồ, thì ra là như vậy, vậy thì chết thật là tốt, chết thật là tốt.
Thích Đế Thiên tán đồng với hành động của Lâm Phàm, vậy nên một chút tức giận cũng không có. Điều này khiến Lâm Phàm có chút không hiểu, theo lý mà nói, nên phi thường tức giận, vì lão trưởng tông môn tranh luận rõ ràng nhưng không ngờ đến, cư nhiên lại nói chết thật là tốt.
Tâm đủ lớn, vậy mà để cho hắn trong khoảng thời gian ngắn, không cách nào mở miệng.
Thích Đế Thiên từ trong chiếc nhẫn chứa đồ lấy ra một ít thiên tài địa bảo, sau đó chân thành nói:
- Lâm phong chủ, chuyện này là tông của ta có lỗi, không ngờ cư nhiên vẫn còn tồn tại những trưởng lão như vậy, dám nổi lòng tham đối với Lâm Phong chủ, chết chưa hết tội. Những đồ vật này, xin hãy nhận lấy, mong Lâm Phong chủ bớt giận.
- Cái này... - Lâm Phàm thật sự không hiểu nổi rồi, đây hoàn toàn làm cho đường lui của mình bị rối loạn lên hết rồi a.
Thậm chí, vốn định phát hỏa một chút, cũng không còn chỗ để phát. Thật là ghê gớm, tên Thích Đế Thiên này có chút nham hiểm, bản thân quang minh chính đại như vậy, có lẽ không đùa được với đối phương, không thể quen thân, gần như, cũng phải rút lui.
- Ừ, nếu đã như vậy, vậy bổn Phong chủ cũng không khách khí nữa, về sau vị trưởng lão này tuyển người, nên để ý một chút, xin cáo từ. - Lâm Phàm ôm quyền, trực tiếp chui vào hư không rời khỏi Tượng Thần tông.
- Haiz! - Y trưởng lão nhìn Lâm Phàm rời khỏi, lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhìn Thích Đế Thiên đồng tình - Thích tông chủ, kìm nén đau thương.
Đối với Tượng Thần tông mà nói, tổn thất một vị trưởng lão Thiên Cương Cảnh Cửu Trùng là một tổn thất to lớn.
- Thực lực không bằng người, còn có thể như thế nào nữa, Y trưởng lão, bổn tông chủ chỉ muốn biết, thật sự là trưởng lão tông ta chủ động ra tay hay sao. - Thích Đế Thiên dò hỏi, vẫn như cũ không tin rằng Lahar sẽ chủ động ra tay.
Y trưởng lão gật đầu:
- Ừm, chuyện đó không hề sai, quả thật là Lahar chủ động ra tay, đồng thời quả thật đã nổi dậy lòng tham, muốn cướp đoạt đan dược lấy làm của riêng. Có điều, không phải Lahar trưởng lão ngu xuẩn, mà là người đó quá mức nham hiểm rồi, che giấu diện mạo thật sự, giả bộ nhu nhược, câu dẫn Lahar trưởng lão cắn câu, trong một khắc, ngang nhiên ra tay, một quyền đánh chết Lahar trưởng lão a.
- Loại người bỉ ổi vô vỉ như vậy, cần phải cẩn thận mới được, lão phu cũng phải hồi tông, thông báo trên dưới tông môn, gặp phải loại người này, tốt nhất không nên nói gì, nếu không lỡ như mắc lừa, đến lúc đó hối hận cũng không kịp.
Bây giờ nghĩ lại, ông ta cũng cảm thấy sợ hãi, nếu như cùng nhau ra tay, cái mạng nhỏ này khó mà đảm bảo.
Thật là may mắn.
Chỉ đáng tiếc những đệ tử kia, chết không rõ ràng, súc sinh a.
Trong mắt Thích Đế Thiên có hàn quang, nghiến răng nghiến lợi:
- Viêm Hoa tông Vô Địch phong, cuối cùng sẽ có một ngày, ta nhất định bắt ngươi phải trả giá.
- Quỷ dị, thật là quỷ dị. - Lâm Phàm chui vào trong hư không, đối với hành vi này của Thích Đế Thiên, hắn quả thật nhìn không hiểu, có rất nhiều lời, đều không có cơ hội nói ra, thật khiến cho người khác bất lực.
Có điều hủy diệt hiểm địa kia, thu hoạch được hơn bốn mươi vạn điểm tích lũy, cũng là kiếm được một khoản, cảm thấy thỏa mãn.
- Bản thân đến Tượng Thần tông, đã không còn là bí mật, nếu như trực tiếp đập rỗng hiểm địa của nhà người ta, nhất định sẽ lại bị cáo trạng nhưng nếu như cứ như vậy mà rời khỏi, hiển nhiên cũng không đáng, xem ra chỉ có thể công bằng một chút rồi.
Ở nơi xa, tại một nơi để rèn luyện, ngươi không phải hiểm địa, mà là một mảnh Sâm Hải. Loại Sâm Hải này, các tông môn đều có.
Rơi xuống phía dưới, mở hai tay ra, một cỗ khí tức từ trên người phát ra, kiếm ý vô tận từ trong cơ thể xông ra, sau đó bay lơ lửng bên cạnh người, bay dọc theo hai bên trái phải. Từng thanh kiếm ý song song, nhắm ngay Sâm Hải. Muốn điều khiển kiếm khí tầm này, cần phải có sức mạnh cường hãn, nếu không Thiên Cương Chi Lực trong cơ thể, đều có thể bị đào rỗng.
- Thử cách giải quyết hòa bình, đến tột cùng là như thế nào. Đi!
Vù vù!
Kiếm ý tung hoành ngang dọc ở trái phải kéo dài đến cuối, nghiền ép từng con yêu thú bên trong Sâm Hải.
Điểm tích lũy tăng dần, đây chính là yêu thú trong Sâm Hải, lợi ích của việc phản hồi lại thông tin.
- Hả?
Đột nhiên, bên trong Sâm Hải, có một cỗ khí tức kinh khủng truyền đến, hình như có một đôi mắt khát máu, lóe ra ở nơi đó.
“Xì xì.”
Đây là âm thanh không gian nứt ra, có đồ vật gì đó, đang dùng tốc độ cực nhanh nghiền ép đến đây.
Lập tức, Lâm Phàm nhấc tay lên, thân thể lướt về phía sau, trước đây trước mắt không hề có thứ gì nhưng không biết từ khi nào, đột nhiên xuất hiện một con yêu thú hình người. Một quyền đánh tới, vô tung vô ảnh, giống như hòa thân thể làm một với hư không.
- Có chút thú vị, tốc độ lại có thể nhanh đến vậy, xém chút nữa làm phản ứng không kịp, thật là hù chết người mà, như vậy thì đi chết đi cho ta.
Lâm Phàm cười, năm ngón tay nắm lại thành quyền.
Khuôn mặt dữ tợn của yêu thú hình người này, dường như là Tượng Nhân, trên người móc đầy trang sức màu vàng kim, quyền này cũng ẩn chức sự phẫn nộ vô tận, đối với Lâm Phàm mà nói, một chút sức mạnh này, còn chưa đủ để nhét kẽ răng.
- Trở về đây!
Khi Lâm Phàm chuẩn bị một kích đánh chết con yêu thú hình người này thì có một tiếng nói từ trong sâu thẳm Sâm Hải truyền ra.
- Muốn chạy? Có hỏi qua ta chưa? - Lâm Phàm trực tiếp đánh ra một kích.
Mà con yêu thú chuẩn bị rút lui kia, một kích đánh tới.
“Ầm.”
Một tiếg kêu thảm thiết, cánh tay phải của con yêu thú hình người liên tục tan rã, máu chảy đầy đất nhưng trong chỗ sâu của Sâm Hải, có một cỗ sức mạnh, cuốn theo tất cả, đem yêu thú hình người cưỡng ép đoạt đi.
- Chạy cũng rất là nhanh. - Nhìn thấy cánh tay vỡ vụn trên mặt đất, không nhịn được mà cười, sau đó nhìn sang mảnh Sâm Hải này -Ơ, không ngờ đến Tượng Thần tông cư nhiên thật sự có Bán Thần, đừng có trốn tránh nữa, mau ra đây đi.
Tượng Thần tông có Bán Thần, thật đúng là một việc khiến cho người khác không dám nghĩ đến, hơn nữa còn trốn rất kỹ. Nếu không phải tùy tiện tìm một nơi, xoát một chút điểm tích lũy, thật đúng là không phát hiện được.
- Lâm phong chủ, cần gì phải hùng hổ dọa người như vậy. - Trong Sâm Hải, truyền đến tiếng nói.
- Còn biết danh hào của ta, bất đắc dĩ, người sợ nổi danh, heo sợ mập, xem ra mình quả thật có tiếng - Lâm Phàm trong lòng lẩm bẩm.
- Đến tột cùng có lai lịch gì, ra đây, không đánh ngươi. - Lâm Phàm nói.
- Lâm phong chủ, xin mời vào trong. - Tiếng nói truyền đến.
Lâm Phàm cười, trái lại không ngờ đến, tên này vậy mà để mình vào trong, chẳng qua không sao, vào trong xem thử, rốt cuộc có lai lịch gì, nếu là kẻ địch, thì một chưởng đánh chết. Hắn cũng không hi vọng Tượng Thần tông có người còn giỏi giả vờ hơn hắn. Chân bước một bước, lập tức biến mất tại chỗ, mà dựa vào chỉ dẫn, đi tới trước một hang đá, Trên mặt đất có vết máu, e là vết máu cả yêu thú hình người lúc trước. Bước vào trong hang đá, liên tục kéo dài đến dưới lòng đất. Một con yêu thú hình người đang đợi, khi nhìn thấy Lâm Phàm, hung dữ nhe răng trợn mắt.
Lâm Phàm nhấc tay lên, làm ra bộ dáng đánh ngươi:
- Còn nhe răng, đánh ngươi.
Yêu thú hình người hiển nhiên cũng bị đánh đến sợ rồi, rụt cổ một cái, đẩy cửa đá ra, sau đó đứng xa xa quan sát.
Lâm Phàm nhìn hoàn cảnh xung quang, bốn mặt là tường đá, mà ở chính giữa, là một gò đá, ở trên gò đá có một người ngồi xếp bằng, tóc dài rũ xuống, y phục rách nát, không có đôi chân.
- Ngươi là ai? - Lâm Phàm hỏi.
Hắn có thể cảm nhận được, lão giả nhăn nheo không chân ở trước mắt, đích thật là một vị Bán Thần cường giả, có điều không sao, nếu như mình ra tay, nhiều lắm mười quyền có thể đủ để đánh chết.
Điều này cũng chưa chắc, nói không chừng đối phương có chút thủ đoạn, có thể chống đỡ thêm một lúc,
- Lão phu chỉ là một kẻ tội đồ của Tượng Thần tông. - Lão giả mở miệng nói.
- Tội nhân? Điều này cũng chưa chắc, nhìn thực lực của người đạt đến Bán Thần Cảnh, sao có thể ở nơi này, Tượng Thần tông bây giờ cũng không có Bán Thần Cảnh cường giả, nếu như ngươi đi ra ngoài, vậy thì không giống nữa. - Lâm Phàm hỏi
Lão giả thở dài một tiếng:
- Lâm phong chủ sao lại nói như vậy, lão phu không màng thế sự nhưng Lâm phong chủ đến Tượng Thần tông, lão phu chỉ có thể lộ diện, kính xin Lâm phong chủ giơ cao đánh khẽ, cho Tượng Thần tông một con đường sống.
Lâm Phàm híp mắt, đánh giá đối phương:
- Ngươi là Bán Thần, nếu ngươi trấn giữ Tượng Thần tông, có lẽ tình cảnh sẽ không giống như vậy.
Lão giả cười:
- Lâm Phong không cần nói đùa đâu, nếu như lão phu trấn giữ Tượng Thần tông, có lẽ Lâm phong chủ sẽ có ý định giết lão phu.
“Chuyện như vậy cũng có thể nhìn ra, trí thông minh của lão đầu này có chút cao” - Lâm Phàm cảm thấy đối phương có chút thông minh, vậy mà có thể nhìn thấu suy nghĩ của mình, có chút lợi hại.
- Nói xem, ngươi tại sao lại đợi ở nơi này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận