Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 449: Lão Gia Gia, Chiếc Nhẫn Kia Của Ngươi Không Tệ (2)

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
--------------------
Một vị Bán Thần, đợi ở nơi rách nát chim không thèm ị này, vốn là khiến người hoài nghi, nếu như không làm rõ ràng, trong lòng thật sự không yên.
Lão giả thở dài một tiếng:
- Haiz, chuyện này phải bắt đầu kể từ trước đây rất lâu. Năm đó Viêm Hoa Đại Đế suýt nữa bước vào Tượng Thần tông, lúc đó ta vẫn chỉ là một trưởng lão bình thường, bởi vì chuyện này, trong lòng sinh bất mãn đối với Viêm Hoa Đại Đế, sau đó nỗ lực tu luyện. Qua mấy chục năm sau, lão phu đạt đến biên giới Bán Thần, chuẩn bị lấy khí vận toàn tông gia trì, đột phá Bán Thần. Không ngờ đến, Thánh Đường tông và các tông môn đứng ra, cưỡng ép ngăn cản lão phu đột phá Bán Thần, cuối cùng liền bị giam ở nơi này, vĩnh viễn đến chết cũng không thể rời khỏi, nếu không Tượng Thần tông liền có tai họa ngập đầu. Qua nhiều năm như vậy, lão phu cũng đã nghĩ thoáng từ lâu, những việc đã từng qua đi tựa mây khói, không đáng nhớ lại nữa.
- A, vậy còn nữa không? - Lâm Phàm giống như đang nghe cố sự vậy, sau đó hỏi
- A? - Lão giả ngây người - Còn cái gì?
- Cố sự á, còn cố sự nữa không, nếu như không còn cố sự, bổn phong chủ liền đi trước đây, Tượng Thần tông nơi này không tồi, hiểm địa nhiều như vậy, ta vẫn còn chưa đi qua. - Lâm Phàm nói.
- Chờ một chút. - Lão giả vội vàng mở miệng - Lâm phong chủ, vẫn xin cho chút thể diện, bỏ qua Tượng Thần tông đi.
- Thể diện? - Lâm Phàm cúi đầu - Ngươi có biết Thánh Đường tông có bao nhiêu vị Bán Thần không?
Lão giả gật đầu:
- Biết, mặc dù đã rất lâu không ra ngoài rồi, nhưng có người vẫn luôn đem tin tức đến cho ta, hiện giờ Bán Thần Thánh Đường tông tổng cộng có mười vị Bán Thần.
Lâm Phàm:
-Ừm, mười vị Bán Thần, trong đó, Thần Trật, Lôi Đình, Hỗn Loạn, Chế Tài, Đản Ác, Chích Diệu mấy vị Bán Thần, bị bổn phong chủ đánh đến sinh hoạt không thể tự lo liệu, hơn nữa quãng thời gian trước vừa mới cùng Thánh Chủ, Thiên Dụ Quân Chủ đánh một trận lớn, xem như là không phân thắng bại, ngươi nói xem, ta làm sao nể mặt ngươi, nếu như ngươi mạnh, bổn phong chủ phục ngươi, sẽ cho ngươi thể diện nhưng hiện giờ, ngươi có mạnh được như Thánh Chủ kia sao?
Lảo giả cảm thấy tình cảnh này không đúng a, bản thân được xem như Bán Thần lâu năm, đối phương là tiểu tử trẻ tuổi, nên cho chút thể diện chứ.
- Không có.
- Vậy thì đúng rồi, không có, người bảo bổn phong chủ cho ngươi thể diện như thế nào đây, biết tại sao bổn phong chủ không giết một tên Bán Thần không? - Lâm Phàm nói.
Lão giả lắc đầu:
- Không biết.
- Đó là bởi vì, nếu như bổn phong chủ giết hết tất cả Bán Thần các ngươi rồi, sau này cuộc sống quả thật sẽ không còn thú vui nữa, cùng một đám Thiên Cương Cảnh tiểu bằng hữu cãi nhau ầm ĩ, không bằng chết đi cho rồi. Nếu như không phải thấy ngươi là Bán Thần, thì ngươi đã chẳng thể nói chuyện với ta, cho nên bổn phong chủ đối với ngươi đã có ơn tha chết, hiểu chưa?
Lâm Phàm thở dài, nhân sinh bây giờ vô vị, chỉ có thể chơi đùa với các Bán Thần. Các Thiên Cương Cảnh tiểu bằng hữu, thật lòng không cách nào đùa giỡn.
- Cứ như vậy, ngươi có ơn với ta rồi? - Lão giả ngây người nhìn Lâm Phàm.
Ông ta sống đã lâu rồi, so với các Bán Thần kia sống đã lâu, vốn dựa vào thân phận tiền bối, nói chuyện với đối phương,nhưng nói chuyện đến bây giờ, tình huống này không đúng rồi.
Lâm Phàm đáp lời:
- Ừm, quả thực là như vậy. Chỉ có điều, bổn phong chủ thân là Viêm Hoa tông Vô Địch phong phong chủ, chính nghĩa, hòa bình, thích cho người khác thể diện, đương nhiên, thể diện này cho như thế nào, phải xem biểu hiện của ngươi rồi, hiểu ý của ta chưa?
- Không hiểu. - Lão giả lắc đầu nhưng luôn cảm thấy dường như có chuyện cực kỳ khủng khiếp sắp xảy ra.
- Vậy không nói chuyện nữa. - Lâm Phàm vỗ tay, hình như rất thất vọng, sau đó ánh mắt nhìn thấy nhẫn trên ngón tay của lão giả, rất tùy ý nói - Lão gia gia, chiếc nhẫn chiếu lấp lánh này của ngươi không tồi đâu.
Lão giả cúi đầu nhìn chiếc nhẫn, sau đó biểu tình có chút đần độn, nuốt nước miếng, cảm giác, hình như đối phương muốn dọa nạt mình.
Lão giả thần sắc quái dị nhìn Lâm Phàm, đây là lần đầu tiên ông ta gặp phải tình huống như vậy.
Yêu thú hình người canh giữ bên cạnh lão giả nhe răng phẫn nộ nhưng mà khi nhìn vào mắt Lâm Phàm, cũng bị dọa núp ở phía sau, không dám cử động. Người này quá xấu rồi, so với yêu thú của bọn họ, còn xấu hơn.
- Người này không quá thông minh nhỉ. Co với Thích Đế Thiên còn kém xa. - Lâm Phàm lẩm bẩm trong lòng, ngẫm lại Thích Đế Thiên hôm đó thông minh biết bao, tuy là thực lực không ra gì nhưng đầu óc thông minh, biết nên làm cái gì.
- Lâm phong chủ, cái nhẫn này bình thường mà thôi. - Lão giả nói.
Ông ta cảm thấy có chút nguy hiểm, có lẽ lúc đó không nên chủ động mở miệng để người này bước vào, Sâm Hải bị phá hỏng, thì mặc kệ là được rồi.
Ông ta có cảm giác đã tự kéo bản thân vào phiền phức rồi.
- Ồ? Cái nhẫn mức này cũng bình thường, vậy còn chiếc nhẫn tốt hơn nữa hay sao? Lấy ra xem xem, để bổn phong chủ mở mang kiến thức. - Lâm Phàm kinh ngạc nói, một biểu tình mong chờ, khiến lão giả cảm thấy nghẹn lòng.
Lão giả nghe thấy, lúng túng cười:
- Cái đó...
Lâm Phàm thở dài một hơi, lẩm bẩm:
- Ơn tha mạng to bằng trời, nếu đã như vậy, vậy thì cáo từ, việc Tượng Thần tông có Bán Thần, bổn phong chủ sẽ không nói ra ngoài mà ta cũng xem như chưa từng gặp ngươi, ta nên làm cái gì, thì sẽ làm cái đó.
- Đợi một chút - Lão giả mở miệng nói, ông ta là Bán Thần duy nhất của Tượng Thần tông nhưng cũng là Bán Thần vô dụng.
Đã từng nhờ vào khí vận của Tượng Thần tông để gia trì, đột phá Bán Thần, mà lại bị Thánh Đường tông cầm đầu các tông khác, cưỡng ép trấn áp, nghiêm cấm đột phá Bán Thần, cuối cùng, quan bế ở nơi này.
Dùng lời Thánh Đường tông để nói, Tượng Thần tông không có tư cách có được Bán Thần, sẽ dẫn đến phá hoại sự hòa bình của thế giới. Lúc ấy, ông ta tâm cao khí ngạo, muốn phản kháng nhưng đối mặt với Thánh Đường tông cùng đông đảo Bán Thần, ông ta lấy gì đấu với người ta chứ, cuối cùng chỉ có thể như vậy. Thánh Đường tông cho rằng ông ta đã chết rồi. Qua đi nhiều năm như vậy, cũng không còn ai nhớ nữa rồi.
- Làm sao vậy? - Lâm Phàm dừng bước, nghi hoặc hỏi.
Lão giả thở dài, tháo cái nhẫn ra:
- Lâm phong chủ, ta và ngươi có thể gặp nhau, cũng là duyên phận, tặng ngươi vậy.
- Ai nha nha... - Lâm Phàm có chút xấu hổ, nhưng vẫn thành thật nhận lấy - Vậy thật hổ thẹn nhưng đây cũng là một phần tâm ý, bổn phong chủ nếu như không nhận, chẳng phải là xem thường rồi sao, vậy thì cám ơn nhiều rồi.
Đối với lão giả mà nói, việc này không nên như vậy, ông ta là Bán Thần, cũng được xem là sức mạnh cao cấp nhất thế gian, mặc dù không phải là mạnh nhất nhưng cũng thuộc trung kiên. Trước mặt bất cứ thanh niên nào, ông ta cũng có thể tồn tại thân là lão tiền bối, lão thần thoại. Không ngờ tới, haiz, không đề cập đến nữa cũng được.
Lúc này, ánh mắt Lâm Phàm nhìn về phía yêu thú hình người ở một bên, tỉ mỉ đánh giá một chút.
Yêu thú hình người cảm giác được ánh mắt này, tâm trạng có chút không yên, lùi về phía sau một bước, nó sợ hãi đó.
- Không ngờ đến yêu thú bây giờ, đều vật chất như vậy, vốn nên tu luyện thật tốt, lúc nâng cao tu vi, lại đi đeo vàng đeo lạc, không nên. Vẫn nên vứt bỏ vật ngoài thân thì tốt hơn, để ta giúp ngươi.
Thời khắc này, hang động thần kỳ nhất của Tượng Thần tông, truyền đến âm thanh xào xạc.
- Cáo từ hai vị, bổn phong chủ còn có việc, không dừng lại ở Tượng Thần tông nữa, hi vọng còn có cơ hội gặp lại. - Lâm Phàm ôm quyền, cũng không nhiều lời nữa, trực tiếp rút lui.
Hang động, rất yên tĩnh, trở về sự yên bình vốn có.
- U u!
Yêu thú hình người đi đến bên cạnh lão giả, ngồi trên mặt đất, lệ rơi đầy mặt, nó là đại biểu của yêu thú Tượng Thần tông, vốn nên đeo vàng đeo bạc nhưng bây giờ, trên người trơ trụi, cái gì cũng không có, toàn bộ đều bị con người đáng ghét kia lột sạch hết rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận