Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 452: Thổi Nổ Tung Rồi (2)

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
-------------------------
Bọn họ bước vào hiểm địa, vốn đi vào sâu một chút, liền chuẩn bị rút lui nhưng không ngờ đến, vậy mà có người ở trong hiểm địa chém giết yêu thú cường đại, trái lại tác thành cho bọn họ, để bọn họ nhân cơ hội bước vào bên trong, hung hăng vơ vét một phen.
Mà khi bọn họ đi ra ngoài, những người kia kêu bọn họ, để bọn họ ra tay giúp đỡ.
Này đối với bọn họ mà nói làm sao có thể, họ tự đi mà giải quyết.
- Các vị xin đợi đã. - Lúc này, Lâm Phàm cười bước đến.
Mà sáu người nghe thấy tiếng nói, quay đầu lại, chẳng qua khi thấy người đi đến, lại rất nghi ngờ, một tên nam tử trong đó hỏi:
- Ngươi là ai?
- Tại hạ là một gã tán tu, đi qua quý tông, muốn mượn bản đồ phân bố hiểm địa của các vị xem qua, đương nhiên không phải xem miễn phí. Những đan dược này kính xin các vị nhận lấy.
Lâm Phàm cười, từ trong nhẫn chứa đồ, lấy ra một ít đan dược, những đan dược này là huyền giới thượng phẩm đan dược, là món hàng tốt.
Vốn là, dựa theo tình huống trước đây, nhất định là chặn đường cướp đoạt, không cho thì đánh nhưng Hỏa Dung trưởng lão đối với hắn tận tình khuyên bảo, hiển nhiên cũng không để cho Hỏa Dung trưởng lão thất vọng.
Chính nghĩa, hòa bình, ghi nhớ ở trong long. Dốc lòng làm một đệ tử ngoan ngoãn của Viêm Hoa tông.
Sáu người Âm Dương tông nhận lấy đan dược, nhìn người trẻ tuổi trước mặt, trong mắt vui mừng, một tên nam tử trong đó nói:
- Địa đồ phân bố này có can hệ trọng đại, chúng ta qua bên kia thương lượng một chút, xin hãy chờ một lát.
- Được, tùy ý thương lượng, ta chờ. - Lâm Phàm cười, sau đó đứng ở tại chỗ, quan sát hai bên, giống như một tên nhà quê.
Đám người vây lại một chỗ.
- Tên quê mùa này có ai quen biết không?
- Không quen biết, chẳng qua xem tình hình cua hắn, dường như có không ít đồ tốt.
- Sư huynh, hay là chúng ta ra tay, đem hắn... - Trong mắt sư muội lóe lên sát ý, còn có vẻ tham lam.
- Ăn mặc quê mùa, dáng dấp quê mùa, thần sắc quê mùa, nhất định là kẻ quê mùa, không phải là người Âm Dương tông chúng ta. Nếu như giải quyết hắn ở nơi này rồi, chúng ta đem thi thể hắn chôn, đến khi đó, thần không biết quỷ không hay, hì hì...
- Ừ, ta cũng nhận thấy như vậy, hắn là một tên quê mùa, chém chết hắn, mọi người liền phát tài rồi.
- Không sai, chẳng qua không phải các ngươi, mà là chúng ta, sư đệ, chúng ta có thể là... Không đúng, ngươi từ lúc nào qua đây vậy. - Đám người kinh hãi, không biết từ khi nào, tên này vậy mà xuất hiện bên cạnh bọn họ, còn cùng bọn họ cùng nhau bàn bạc.
Lâm Phàm trên mặt mang theo ý cười:
- Rất sớm đã qua đây rồi, xem các người thảo luận đến bây giờ. Ta cũng có chút gấp rồi, ban nãy các ngươi nói ai là kẻ quê mùa vậy? Ta cũng chưa thấy qua kẻ quê mùa, muốn học hỏi một chút.
Sáu người lùi về sau một bước, sau đó liếc mắt nhìn nhau, cũng đều gật đầu:
- Kẻ quê mùa là nói ngươi. - Lập tức, một tên nam tử cầm trong tay trường kiếm, sát ý trong mắt bộc phát, đột nhiên đánh tới, muốn chém đầu của Lâm Phàm xuống:
- Lục Kiếm.
Năm người khác hưng phấn:
- Đây chính là kiếm cuối cùng trong “Lục Kiếm” của sư huynh, rất lợi hại.
Vào lúc này, Lâm Phàm thở dài một hơi:
- Hỏa Dung trưởng lão, cái này không thể trách ta rồi, là do bọn họ ra tay trước.
Sau đó hít sâu một hơi, đột nhiên thổi một cái. Mà tên tiểu tử đánh tới kia, đột nhiên chịu đòn nghiêm trọng, cơ thể như bị một cỗ sức mạnh to lớn bao phủ lấy
“Ầm!”
Chia năm xẻ bảy, máu rơi đầy đất.
Trực tiếp bị thổi nổ tung rồi.
- Sao có khả năng này?
Năm người nhìn thấy một màn này, kinh hãi, mặt trắng bệch như giấy. Có hai vị muội tử, càng bị dọa đến toàn thân run rẩy, ngực run lên, nhìn thật đẹp mắt.
Chỉ là khi hai vị muội tử phát hiện ánh mắt của đối phương nhìn về phía bọn họ, trong lòng càng run lên, cảm thấy ánh mắt của đối phương có phần không có hảo ý.
- Chạy đi!
Ba tên nam tử bị dọa đến chân cũng mềm nhũn, co chân mà chạy.
Ban nãy chính là sư huynh của bọn họ, cũng là người lợi hại nhất nơi này, bây giờ cũng bị đối phương một hơi thổi cho nổ tung, vậy thì bọn họ giao thủ với đối phương như thế nào.
- Ta rõ ràng là rất hữu nghị nhưng các người lại không hữu nghị, thật là khiến người ta cảm thấy tức giận, bổn phong chủ cảm thấy rất thất vọng đối với Âm Dương tông của các ngươi.
Trong lòng của hắn rất bất đắc dĩ, rõ ràng hắn đã miễn cưỡng đến như vậy, giả bộ ra dáng rất hữu nghị nhưng đối phương thật sự là rất quá đáng, khiến hắn khó mà chấp nhận nổi.
- Lang Nha Bổng, người anh em tốt của ta, đến phiên ngươi xuất trận rồi.
Cũng không biết không sử dụng Lang Nha Bổng đã bao lâu rồi, khiến hắn cũng quên mất khoảng thời gian đã từng vui vẻ.
Lang Nha Bổng tỏa ra ngân quang, có loại khát vọng đối với chiến đấu.
- Sức mạnh Lang Nha Bổng!
Thân ảnh của hắn nháy mắt biến mất ở tại chỗ, mà khi xuất hiện lại nâng cao Lang Nha Bổng ở trong tay, đột nhiên nện xuống.
“Phốc phốc!”
Lang Nha Bổng rơi xuống phía dưới, hung hăng nện lên người một tên đệ tử.
Lập tức, một đống máu thịt ngồi phịch ở trên mặt đất, lấm lem máu, mà trên Lang Nha Bổng ngân sắc, lại nhuộm đỏ máu tươi.
- Các ngươi quả thật rất quá đáng, nhân vật nổi tiếng như Lâm Phàm ta, đối với thế giới tràn đầy những kỳ vọng tốt đẹp. Mà những kẻ gian ác các ngươi, lại khiến cho ta đánh mất sự kiên nhẫn đối với thế giới.
Hiện tại hắn thật sự đang rất tức giận:
- Hỏa Dung trưởng lão, lời nói của người trải qua nhiều lần thử nghiệm, đủ để chứng minh, hoàn toàn không kết quả. Bổn phong chủ phải giải phóng bản thân, trở về chính bản thân mình.
Một búa này khiến cho hai cô gái đang ngây ngốc đứng tại chỗ, khiếp sợ, sau đó phù phù một tiếng, ngồi liệt ở dưới đất, đồng tử co rút, giống như là gặp phải một chuyện vô cùng kinh khủng.
- Muốn chạy, đáng tiếc là các ngươi chạy không thoát rồi. - Lâm Phàm cười, bước chân đè xuống, tại chỗ bập bềnh bụi bặm, mà khi xuất hiện thêm một lần nữa, lại xuất hiện chớp nhoáng trước mặt tên đệ tử cuối cùng.
Đệ tử đó nhìn thấy thân ảnh của Lâm Phàm, há to miệng, lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.
“Ầm!”
Một chuỳ đánh ra, nện thẳng vào người tên đệ tử, gai nhọn của Lang Nha Bổng trực tiếp đâm thủng thân thể đối phương, sức mạnh to lớn trực tiếp đem tên đệ tử đánh bay lên trời. Cuối cùng biến thành một ngôi sao nhỏ, chiếu lấp lánh, sau cùng biến mất không thấy gì nữa.
- Chạy xa như vậy rồi sao? - Lâm Phàm nhìn về phía trước, nơi đó chỉ còn lại một tên nam tử, hai chân giống như Phong Hỏa Luân vậy, chạy vô cùng nhanh, cũng đã chạy được hơn mấy trăm mét.
- Đáng tiếc.
- Đại! Đại! Đại!
Lang Nha Bổng trong tay cuối cùng biến thành cỡ trăm trượng, sau đó cổ tay di chuyển, trực tiếp nện xuống, đất rung núi chuyển, mặt đất bị chấn động như vậy, nháy mắt chia năm xẻ bảy, để lại một hố sâu cực lớn. Lang Nha Bổng trở về hình dạng ban đầu, đối với mấy tên này, một ánh mắt liền có thể nháy mắt giết chết nhưng làm như vậy, là để tìm lại cảm giác đã từng. Chính nghĩa, hòa bình, đó là những ý niệm sai lầm, người khác đều ra tay tàn độc với mình, làm sao có thể tha thứ cho bọn họ.
Lang Nha Bổng dính phải một ít máu thịt, có chút buồn nôn, lấy ra Thiên Hà Vương Đỉnh rửa sạch một chút, lại trở thành vũ khí sạch sẽ.
Đến trước mặt một muội tử, vươn tay ra:
- Được rồi, đem bản đồ phân bố hiểm địa giao cho ta đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận