Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 453: Đại Ca Nói Có Lý

Muội tử khóe miệng có nốt ruồi, hoảng sợ nhìn Lâm Phàm, khóc lóc nói:
- Cầu xin ngươi, đừng giết bọn ta.
- Đừng có nói đùa nữa, ta không giết nữ nhân đâu, đem bản đồ giao cho ta. - Lâm Phàm cười nói, trong ánh mắt lóe ra ánh nhìn tưởng niệm.
Mà muội tử có nốt ruồi, có thể cảm nhận được ánh nhìn tưởng niệm của đối phương, trong lòng cũng đang suy tính, chẳng lẽ mình trông giống người từng yêu của đối phương?
Ánh mắt vậy, không lừa được nàng.
Bản đồ đến tay, Lâm Phàm vừa lòng thỏa ý, sau đó nhìn hao vị muội tử ngồi liệt trên mặt đất, vươn tay:
- Lại đây, đứng dậy đi, khiến các ngươi kinh sợ rồi.
"Quả nhiên."
Trong lòng muội tử có nốt ruồi nghĩ, bản thân nhất định cùng người trước mắt, đã từng trông giống một người quan trọng nào đó, nếu không tuyệt đối sẽ không lộ ra ánh mắt như thế. Ánh mắt như thế này là khát vọng, là tưởng niệm.
- Cám ơn ngươi, nếu ngươi muốn chúng ta làm gì, kỳ thực có thể. - Muội tử có nốt ruồi nói.
Mà muội tử khác ở bên cạnh, sợ hãi đứng ở một bên, nàng vốn dĩ muốn giết chết đối phương, cướp đoạt của cải của đối phương nhưng không ngờ tới, người này cư nhiên lại khủng bố tới như vậy, thoáng cái liền liền giết hết toàn bộ sư huynh.
- Ừm, quả thực, ta muốn làm một chút gì đó. - Lâm Phàm cười, chỉ là khi nhìn thấy nơi đũng quần của hai cô gái, ướt sũng, cũng chau mày, ảnh hưởng đến tâm tình.
Pháo hoa ướt át như vậy, cho dù là nở rộ rồi, cũng chỉ là pháo lép mà thôi, khó mà nở rộ sáng rọi.
Muội tử có nốt ruồi phát hiện tình trạng của bản thân, bởi vì sợ hãi quá mức, mà dẫn đến tè ra quần, không khỏi nói:
- Ta đi tắm rửa một lát, là được rồi.
- Đợi một lát, ta là một nghiên cứu sư pháo hoa, bình thường ngoài ra tu luyện ra, cũng chỉ có sở thích nghiên cứu pháo hoa. Trong tình trạng ẩm ướt, pháo hoa liệu có thể nở rộ ra hào quang vốn có hay không, điều này khiến ta rất hiếu kỳ, cũng rất mong đợi, ngươi có nguyện ý phối hợp cùng với ta chứng kiến một chút hay không? - Lâm Phàm nghĩ nghĩ, cảm thấy bản thân có lẽ có thể thử một chút.
Muội tử có nốt ruồi nghe thấy nhức đầu, không biết đối phương đang nói thứ gì, nhưng tình huống như vậy, cũng vội vàng gật đầu:
- Nguyện ý.
Đột nhiên!
Lâm Phàm nắm lấy đầu của muội tử có nốt ruồi, ý cười dạt dào:
- Đa tạ đã hợp tác.
- Làm gì vậy? - Muội tử có nốt ruồi, phát hiện tình huống không đúng lắm nhưng tất cả đã muộn rồi, thân thể không khống chế được mà đánh lên trời.
Mà cô gái còn lại ở một bên, cũng kinh hô một tiếng nhưng cũng bay đến không trung.
- Được rồi, pháo hoa hai tầng, trước giờ chưa thử nghiệm qua, vậy thì nhìn một chút được rồi.
Lâm Phàm năm ngón tay thành quyền, đặt ở bên hông, hít sâu một hơi.
Để pháo hoa thần thánh như vậy mà lại tràn ngập hàm lượng trang thiết bị, không phải ai cũng làm được.
Hỏa lực mãnh liệt, sẽ ảnh hưởng đến chất lượng nở rộ của pháo hoa, hỏa lực yếu đi, sẽ ảnh hưởng đến phạm vi nở rộ của pháo hoa.
- Bản nâng cấp, pháo hoa hai tầng nổ tung quyền.
Một quyền đánh ra nhưng lại chia làm hai loại sức mạnh.
Lâm Phàm ngẩng đầu, quan sát.
“BOOM!”
Không trung, hai đóa pháo hoa nổ tung ra.
- Lộng lẫy quá. - Lâm Phàm lẩm bẩm, sau đó lắc đầu - Chỉ là không được hoàn mỹ, có một cỗ mùi khai.
Kết thúc quan sát, lấy bản đồ ra nhìn thoáng qua, trực tiếp đánh đến phương xa, hiểm địa nhất định phải đi, Bán Thần nhất định phải đến, hắn đã không còn muốn chờ đợi nữa rồi.
Mấy ngày sau.
Âm Dương tông phát sinh kinh biến.
Vô số đệ tử xuất tông rèn luyện, tràn ngập kỳ vọng đi đến hiểm địa, vốn muốn phát huy tốt một chút nhưng mà khi tiến vào trong, lại có một cỗ mùi máu tanh nồng nặc, xông vào mũi.
Ngay từ đầu, vẫn chưa biết phát sinh chuyện gì nhưng khi theo sâu vào trong, lại phát hiện, các yêu thú sinh sống ở trong hiểm địa, toàn bộ đều bị người chém chết.
Hơn nữa, đây không chỉ ở một hiểm địa, mà còn có rất nhiều hiểm địa
Chuyện này, cũng chấn động đến mức được Âm Dương tông coi trọng.
Đây không phải là một chuyện nhỏ, hiểm địa là nơi mà các đệ tử tu luyện, nếu như hiểm địa không còn, vậy các đệ tử đi đâu để tu luyện.
Cuối cùng, trưởng lão của tông môn xuất tông điều tra, có một kẻ tình nghi lớn nhất, xuất hiện trong đầu của bọn họ.
- Viêm Hoa tông Vô Địch phong Lâm Phàm.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán mà thôi, vẫn chưa có chứng cứ nhưng mà dựa vào tình hình của các tông, kẻ tình nghi này, rõ ràng chính là hắn, hoặc là nói, căn bản không cần suy đoán. Có thể nhàm chán đến mức độ này, ngoại trừ hắn ra, còn có thể là ai.
- Ha, đây là muốn lùng tìm ra bổn phong chủ hay sao? - Lâm Phàm trốn ở một chỗ trong rừng cây, chỉ thấy trên đỉnh đầu, thỉnh thoảng có người bay qua.
Vốn dĩ, hắn có thể quang minh chính đại mà đi ra nhưng có một ngày, người từ trên đỉnh đầu đi qua, âm thanh mắng chửi truyền đến tai.
- Đây nhất định là phong chủ của Viêm Hoa tông Vô Địch phong kia gây nên, chỉ cần tìm được hắn ta, nhất định phải đến Viêm Hoa tông thuyết pháp.
Đối với tình trạng như thế này, hơi để trong lòng, nếu như người của Âm Dương tông, thật sự đi đến Viêm Hoa tông, nhất định là phải bồi thường.
Bản thân ra đây, vốn là hành động lén lút, sao có thể để người khác phát hiện. Bởi vậy, tùy ý bọn họ suy đoán, bản thân cũng phải nên đi ra ngoài trước rồi.
Cơ hội lần này, thu hoạch rất tốt, diệt hết bao nhiêu cái hiểm địa, bên trong chỉ cần có sinh mệnh, toàn bộ thu hoạch, một con cũng không chừa.
Nhìn thấy tên ban nãy đi xa, Lâm Phàm cũng không ở lại trực tiếp rút lui, hướng về phía tông môn xuất phát.
Hắn bây giờ cần phải trở về đột phá.
Lãnh địa Viêm Hoa tông.
Lâm Phàm trở lại địa bàn của mình, tâm tình vui vẻ vô cùng, chỉ là "La Sát tông" cuối cùng kia chưa đi, ngược lại có chút đáng tiếc.
Mà điểm tích lũy cũng gần đủ rồi, vẫn là trở về đột phá quan trọng hơn.
- Ồ!
Lúc này, Lâm Phàm phát hiện phía trước có tiếng đánh nhau.
- Đây không phải là nơi lần trước đem “Thánh Mẫu Thiên Tâm Công” truyền cho bọn cướp hay sao.
Có chút hoài nghi, không biết đã phát sinh cái gì, ngược lại có thể đi nhìn xem.
“Thánh Mẫu Thiên Tâm Công” này là Thiên giai Thượng phẩm công pháp, vô cùng lợi hại nhưng mà mặt trái gia trì, có chút gay go.
- Đại gia tha mạng a, tha mạng a. - Một đội xe bị chặn lại, người vận chuyển hàng hóa, khóc lóc xin tha.
Tên cướp đầu trọc nói:
- Chúng ta cướp tiền, không cướp mạng, khóc cái gì, đừng khóc.
- A! Cướp tiền, vậy không bằng giết ta luôn đi, ta trên có mẹ già, dưới có con nhỏ, tất cả đều chỉ trông chờ vào ta, nếu như ngươi cướp hết tất cả những thứ này rồi, ta cũng không còn cách nào để sống. - Thương nhân khóc.
- Nghiêm trọng như vậy. - Tên cướp đầu trọc có chút đầu đầu, sau đó đỡ người thương nhân dậy - Đứng dậy đi,nếu đã đáng thương như thế, vậy không cướp của ngươi nữa.
- Đại ca, thịt đã đến tay như thế, cứ như vậy mà không cướp nữa? - Các đệ tử kinh ngạc đến ngây người hỏi, đây căn bản không phải là phong cách của bọn họ a.
- Này làm sao mà cướp, không nghe người ta nói à, cả gia đình đều đợi phần cơm này để ăn? Ngươi nói xem, bây giờ cướp hết của hắn ta rồi, sau này cả nhà đều chết đói hết rồi, chúng ta còn cướp cái gì nữa?
- Ngươi nghĩ xem, hắn ta là thương nhân, con của hắn sau này cũng là thương nhân, từng đời từng đời tiếp nối, đó đều là thương nhân, mà sau này có con cháu, cũng cần để lại cho con cái một con đường lui nữa có đúng hay không?
- Bây giờ cướp rồi, cả nhà của hắn ta đều chết đói, con cháu sau này của chúng ta biết cướp ai của ai đây? Đây không phải là để tài nguyên sinh sôi, bắt nguồn xa, dòng chảy dài, đúng hay không. - Tên cướp đầu trọc nói đạo lý to lớn.
Một đám tiểu đệ, nghe thấy những lời này, lâm vào trầm tư, sau đó hai mắt tỏa sáng.
- Đại ca nói có lý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận