Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 454: Sức Hấp Dẫn Quá Lớn Cũng Chẳng Còn Cách Nào Khác (1)

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
-------------------------
Lâm Phàm lơ lửng trên không, đang im lặng suy nghĩ.
Lời nói của tên cướp đầu trọc mặc dù có chút ngu đần nhưng khi suy nghĩ kĩ lại thì cũng thấy có chút đạo lý đó.
- Nếu như mình phá hủy tất cả các tông, vậy thì sau này mình sẽ cảm thấy nhàm chán chết thôi, nên cho bọn họ một tia hi vọng mới đúng.
- Thật muốn làm thịt bán thần của các tông, có thể còn sống sót, cũng không được mấy ngươi nhưng sau khi giết, vậy nhất định sẽ cô đơn lạnh lẽo, giữ lại để còn có chút lạc thú.
Giờ phút này, Lâm Phàm nhìn về phía tên cướp đầu trọc kia, đó là một nhân tài nha, chẳng phải là "Thánh Mẫu Thiên Tâm Công" có thể giúp phát triển trí thông minh hay sao? Việc này thật sự kỳ quặc.
- Lời nói của đại ca thật sự là có đạo lý, ta cẩn thận suy nghĩ lại, thật đúng là như vậy nha. - Một tiểu đệ nói.
- Tất nhiên rồi. - Tên cướp đầu trọc cười nói, sau đó nhìn về phía thương nhân đang có vẻ mặt chẳng hiểu gì, vội vàng nói - Trong nhà có mấy đứa trẻ?
Thương nhân rất khẩn trương, gã phát hiện những tên cướp này có vấn đề, dường như là đầu óc có vấn đề.
- Hai đứa.
- Ai da, việc này không ổn nha, thật sự hai đứa là quá ít, nên sinh thêm vài đứa, có phải hay không. - Tên cướp đầu trọc nói.
- Đúng, đúng, khi trở về sẽ lập tức sinh, chắc chắn sẽ sinh nhiều thêm. - Thương nhân lập tức gật đầu, với tình huống bây giờ, nhất định phải bảo toàn được tính mạng mới được.
- Được rồi, trở về đi, lần sau gặp lại. - Tên cướp đầu trọc nói.
Thương nhân nuốt nước bọt nhưng lúc này, lại phát hiện bởi vì vừa nãy bị kinh hãi nên ngựa kéo đã bị đứt dây thừng, chạy đi mất rồi.
- Đại gia, ngựa chạy mất rồi, ta không đi được.
- Đây cũng là lỗi của ta. - Tên cướp đầu trọc tự trách bản thân mình, sau đó nhìn về phía tiểu đệ - Đi, dắt ngựa của chúng ta tới đây.
Tiểu đệ ngẩn ra:
- Đại ca, đây là ngựa của chúng ta mà, chúng ta là cướp đó, làm gì có đạo lý đưa đồ cho người khác chứ.
Nếu như bình thường, tên cướp đầu trọc kia chắc chắn sẽ đập một cái vào đầu và chửi một câu "Ngươi ngu vậy" nhưng không biết tại sao, gã ta không thể nào ra tay với các tiểu đệ của mình được, cảm giác các tiểu đệ là người cần được che chở, mà không phải dùng để đánh đập.
- Các ngươi nghĩ xem, ngựa của thương nhân đi đâu rồi? Đó chính là do chúng ta dọa nói chạy mất. Chúng ta thân là cướp nhưng cũng phải có quy tắc, chuyện làm sai thì phải nhận sai mới đúng. Hơn nữa ngựa này là do chúng ta nuôi, có tình cảm với chúng ta, lần sau chắc chắn sẽ mang bọn họ tới đây, đến lúc đó, họ chẳng phải sẽ quay lại đây sao? Đúng không? - Tên cướp đầu trọc giảng lý lẽ cho các tiểu đệ.
Các tiểu đệ chau mày, cảm thấy lời nói của đại ca có chút khó hiểu nhưng suy nghĩ kĩ, thì ngay lập tức hiểu ra.
- Đại ca nói có lý phết.
- Ừm, các ngươi có thể hiểu là tốt rồi, đi lấy ngựa cho người ta đi. - Tên cướp đầu trọc rất nhiệt tình nói.
- Vâng, đại ca. - Các tiểu đệ đã bị đại ca thông minh thuyết phục, nghĩ kỹ lại, thật sự đúng như lời đại ca nói vậy, tràn ngập đạo lý lớn lao.
Thương nhân trợn tròn mắt, gã dám thề với trời, cả đời này chưa từng gặp qua bọn cướp kiểu này.
Bình thường lúc gặp bọn cướp, thì hay dùng câu như thế này "Ở nhà trên có mẹ già, dưới có con nhỏ". Đương nhiên, câu nói này có tỉ lệ bị bọn cướp hành hung rất lớn nhưng dù như thế nào đi nữa, đối với bọn thổ phỉ cướp đồ của thương nhân mà nói, thì chúng chẳng hề thấy chán. Hôm nay, thật sự là kỳ quặc, thật sự là chưa bao giờ gặp bọn cướp như này luôn.
- Đại gia, việc này để ta tự đi lấy là được rồi. - Lúc này thương nhân nhìn thấy bọn cướp giúp gã nhặt đống hàng hóa rơi lung tung trên mặt đất để lại vào xe, đó là cảnh tượng kinh hãi không còn lời nào để nói.
Tên cướp đầu trọc xua tay:
- Không cần, ta đi là được, đường xá ở đây không an toàn cho lắm, có cần ta phái người hộ tống ngươi trở về hay không?
- Không cần! Không cần. - Thương nhân lập tức xua tay, gã thề với trời, đây quả thật là lần đầu gã gặp một toán cướp như vậy đó.
Quá có tình người rồi.
Chỉ là, dưới tình huống này, thương nhân không còn có gì để nói, sau đó từ trong tay áo lấy ra ít tiền:
- Đại gia, chút tiền này coi như là tiền mua ngựa đi.
- Không cần, chúng ta là cướp, chỉ cướp tiền, không nhận tiền, đi nhanh lên đi, nhớ kỹ lần sau tiếp tục đi con đường nay nha. - Tên cướp đầu trọc nói.
- Vâng, vâng, nhất định sẽ đi, nhất định. - Thương nhân lập tức gật đầu, nhất định sẽ tiếp tục đi con đường này, an toàn hơn, lại có nhiều người tốt, thật là chưa bao giờ gặp được người tốt như vậy.
Không chỉ bồi thường một con ngựa mà còn giúp đỡ nhặt hàng hóa.
Lúc rời đi, thương nhân còn vẫy tay:
- Đa tạ, đa tạ!
Gã đại hán đầu trọc cũng vẫy tay, trên mặt tươi cười, sau đó nhìn về phía các tiểu đệ:
- Các ngươi nghe cho kĩ, cướp cũng có nguyên tắc của nó, chúng ta không thể làm hỏng căn cơ của nghề này, chỉ cần nói trên có mẹ già, dưới có con thơ, thì phải bỏ qua.
Một tiểu đệ thận trọng nói:
- Đại ca nhưng mấy ngày hôm nay chúng ta chưa cướp được phát nào cả.
- Sợ cái gì, mới bắt đầu thì khó khăn nhưng sau này bắt đầu đi vào quỹ đạo của nó thì tốt lên thôi, hiểu không, tiếp tục chờ, quan sát xem còn đội buôn nào không.
Tiểu đệ bất đắc dĩ, gã ta muốn nói, đại ca, đây là đội buôn thứ tư đại ca đã thả đi rồi đó.
Trên không, Lâm Phàm nhìn tình cảnh ở phía dưới, trong lúc nhất thời, không biết nên nói cái gì.
- Tu luyện "Thánh Mẫu Thiên Tâm Công" sẽ không khiền đầu óc có vấn đề chứ? Nếu cứ tiếp tục như vậy, khả năng bị chết đói là rất lớn nha. Không nghĩ nhiều nữa, nhanh chóng rời khỏi nơi này
Đường đường là Địa Cương Cảnh sáu tầng, tên cướp thân mang công pháp Thiên giai thượng phẩm, mà còn có thể chết đói, thì thế giới này cũng chẳng cứu nổi.
Viêm Hoa tông.
Vừa đổi hai người đệ tử trông giữ sơn môn, chẳng qua tình cảnh hiện nay không giống như trước, nhìn các đệ tử trông giữ sơn môn đều đứng thẳng lưng, cảm giác rất tự hào. Bởi vì bọn họ là đệ tử của Viêm Hoa tông. Hơn nữa, gần đây, chuyện của Lâm Phàm sư huynh, đều khiến bọn họ rất phấn khích, có một loại cảm giác vui sướng không nói lên lời.
Lâm sư huynh đến Thánh Đường tông và Vĩnh Hằng tông, trấn áp hai tông này không dám chống đối, chuyện như vậy, đã truyền ra khắp nơi.
- A, Lâm sư huynh trở về!
Một tên đệ tử lớn tiếng nói.
Chỉ thấy trong không trung, một bóng người nhanh chóng bay thẳng, sau đó hạ xuống Vô Địch phong.
- Lâm sư huynh.
Lữ Khải Minh đi tuần tra núi, nhìn thấy sư huynh thì lập tức đi đến.
- Ừm, sư đệ, ta muốn bế quan, đừng để kẻ nào đến quầy rầy ta. - Lâm Phàm nói.
- Vâng. - Lữ Khải Minh, sùng bái nhìn sư huynh, cậu ta không nghĩ tới rằng sư huynh muốn bế quan, tần suất bế quan thật sự quá nhiều.
Hơn nữa, gần đây, chuyện của sư huynh, truyền đi khiến vô số tông môn đều biết đến, thật sự là khiến uy phong của tông môn tăng lên.
Hiện tại, cũng có không ít đệ tử muốn gia nhập vào Vô Địch phong, trở thành một thành viên trong đó.
Số đệ tử bây giờ của Vô Địch phong đã đủ rồi, tạm thời không thể tiếp nhận thêm được nữa.
Trong lòng cậu ta cũng rất là hưng phấn, nhiều đồng môn muốn gia nhập vào Vô Địch phong, đây chẳng phải là chứng minh rằng Vô Địch phong rất tốt hay sao. Nhất là chuyện của Tần sư đệ, khiến cho vô số người sợ hãi thán phục.
Dù sao, nguyên nhân Lâm sư huynh rời tông đến hai tông kia chính là vì đòi lại công đạo cho một tên đệ tử mà thôi, mà cuối cùng lại đại chiến với rất nhiều Bán Thần, khiến người khác kinh ngạc không thôi.
- Đồ nhi vừa trở về, sao đã vội vàng đi bế quan rồi vậy? - Giọng nói của Thiên Tu vang lên.
Lâm Phàm:
- Thầy, đồ nhi gần đây có thu hoạch, muốn thử xem có thể tiến thêm một bậc hay không.
Thiên Tu kinh ngạc:
- Đồ nhi, con đứng có nói với thầy là con sắp đột phá đến Bán Thần rồi? Nếu là như vậy, con cũng phải nói cho thầy biết chứ, để thầy dẫn con đến điện Thiên Tông.
- Thầy, đồ nhi biết nhưng còn chưa nắm chắc, nên bế quan thử một lần. - Lâm Phàm nói, sau đó mở cửa đá ra, đi vào.
Hắn hiện tại cũng không biết có thể tích tụ được đế tấn thăng không nhưng thử một lần cũng không sao cả.
Sơn phong của Thiên Tu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận