Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 455: Sức Hấp Dẫn Quá Lớn Cũng Chẳng Còn Cách Nào Khác (2)

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Fulybook
----------------------
- Đồ nhi này của ta có chút lợi hại, Bán Thần là có hi vọng rồi. - Trên mặt Thiên Tu đều là ý cười, nếu quả thật có thể đột phá đến Bán Thần, lúc đó tình huống đã thay đổi rồi.
- Sư huynh, huynh phải để ý chút đó. - Lúc này, Hỏa Dung vội vã đi tới.
- Làm sao? Đồ nhi ta tốt như vậy, còn muốn để ý đến cái gì? - Thiên Tu híp mắt, sau đó chỉ tay nói - Sư đệ, có phải là đệ ghen ghét đố kị với đồ nhi của ta không, dù sào tu vi của nó cũng cao hơn đệ nhiều như vậy, nhưng thân là trưởng bối, cũng không nên ý chuyện này chứ.
- Ta... - Nghe thấy những lời này, Hỏa Dung thiếu chút nữa thì không thở nổi - Sư huynh, lời này của huynh đả thương người quá rồi đó, ta khi nào thì đố kị chứ.
- A, không có thì tốt, sư huynh chỉ thuận miệng nói vậy mà thôi. - Thiên Tu cười nói.
Hỏa Dung nói:
- Sư huynh thật sự nên để ý đi, ta vừa mới biết được, nó đến Tượng Thần tông, giết trưởng lão Lahar, sau đó đến Âm Dương tông, vào trong mười hiểm địa của người ta chém giết toàn bộ yêu thú, một con cũng không tha, bây giờ tông môn đang lan truyền đó.
- Chuyện của Tượng Thần tông, lão phu biết, không phải là do trưởng lão Lahar kia nảy lòng tham với đồ nhi của ta sao, bị giết vậy cũng đáng đời lắm, về chuyện của Âm Dương tông, đệ cũng đừng vu oan cho đồ nhi của ta nha, việc này ngay cả Âm Dương tông cũng không biết ai làm ra, làm sao có thể vu oan cho đồ nhi của lão phu được. - Thiên Tu nói.
- Sư huynh, chuyện này còn cần phải nói sao, ngoại trừ nó, còn có thể là ai nữa, việc xấu nhiều vô cùng. Trong lòng Âm Dương tông cũng biết rõ, chỉ là không có chứng cứ mà thôi.
- Tuy nói thực lực này của nó có thể hành tẩu giang hồ, tạm thời không ai có thể ngăn cản được nhưng cũng rất khó nói rằng sau này sẽ không xảy ra chuyện gì. - Hỏa Dung tận tình nói, trước khi đi, ông ta còn dặn dò Lâm Phàm, phải chính nghĩa, hòa bình không nên manh động nhưng không hề nghĩ đến, tên tiểu tử này lại coi như đó là gió thoảng qua tai, căn bản là không để trong lòng.
- Sư đệ, đệ thật phiền đó. - Thiên Tu nhìn Hỏa Dung, mở miệng nói.
Mà câu này đối với Hỏa Dung mà nói, là mười ngàn công kích, ánh mắt đờ đẫn, giống như sắp khóc:
- Sư huynh, huynh chê ta phiền ư...
- Được rồi, được rồi, sư đệ không nên như vậy, trưởng thành cả rồi đâu còn là con nít nữa đâu, kiểu này khiến người ta muốn ói đó. seư huynh gần đây có chút cảm ứng được, Thần Cảnh chắc không thành vấn đề, đệ quấy rầy ta, khiến ta rất khó chịu.
Thiên Tu cảm thấy bất đắc dĩ, các sư đệ này đều quá ỷ lại vào mình, đây là từ lúc còn trẻ, bảo vệ bọn họ nhiều quá, khiến cho bọn họ đến từng tuổi này rồi cũng không rời khỏi mình, thực sự là... Haiz. Sức hấp dẫn quá lớn cũng chẳng còn cách nào khác.
- Sư huynh, huynh đã đột phá đến Thần Cảnh rồi sao? - Hỏa Dung kinh hãi, nếu như sư huynh đột phá đến Thần Cảnh, vậy tình huống đã khác đi rất nhiều rồi.
- Chưa đến, sư đệ, không nên quấy rầy ta nữa, ta phải cảm ngộ, cảm ngộ. - Thiên Tu nói.
Hỏa Dung lập tức đứng dậy, cũng không dám quầy rầy nữa.
- Sư huynh, huynh tu luyện cho tốt, bây giờ ta lập tức rời đi, không cần tiễn, cố gắng tu luyện đi. -Trên mặt Hỏa Dung đều là ý cười, trong lòng rất phấn khích.
- Thần Cảnh nha!
Mật thất, tĩnh lặng.
Lâm Phàm ngồi ngồi khoanh chân, chuẩn bị thăng tầng cao nhất cho "Chí Lực Giới Công".
Lần này ra ngoài tông thu hoạch được rất nhiều điểm tích lũy, có lẽ hắn có thể thăng đến tầng cao nhất.
“Thăng cấp!”- Trong nội tâm thầm đọc.
“Tiêu hao một trăm hai mươi nghìn điểm tích lũy.”
“Chí Lực Chân Giới Công (tầng bảy).”
“Tiếp tục thăng cấp!”
“Tiêu hao một trăm bốn mươi nghìn điểm tích lũy.”
“Tiêu hao một trăm sáu mươi nghìn điểm tích lũy.”
“Chí Lực Chân Giới Công (hoàn thành)”
“Đặc tính: sức mạnh tăng lên cực hạn, phá vỡ giới hạn cao nhất, với chứng cứ có sức thuyết phục, Chân Vũ Thần Lực, một tay che trời, nhất lực phá vạn pháp, chân giới cũng cảm ứng được.”
Lập tức, bên trong sâu cơ thể, có một cỗ sức mạnh cuồn cuộn, trong nháy mắt bạo phát, tràn ngập toàn bộ cơ thể, làn da bên ngoài cũng bắt đầu nứt toác ra, xuất hiện vết rạn nứt.
- Quả nhiên, giống như lời Lực Đế nói, công pháp này càng về sau phải chịu đựng sự giày vò càng nhiều hơn. Công pháp này nếu như cảm thấy đau đớn, chỉ sợ chẳng khác gì tiếng kêu của con heo bị giết thịt.
Hắn có thể cảm nhận được thân thể đang phải chịu đựng sự giày vò kinh khủng, kiểu tra tấn như này đã không phải là giới hạn mà con người có thể vượt qua được nhưng thật đáng tiếc, thân thể bất tử này chính là khiến cho người ta cảm thấy khó hiểu.
- Sức mạnh cường hãn như vậ nhưng vẫn chưa thể làm nội hàm đầy lên, việc này còn có để cho người ta mạng sống không vậy.
Hắn có chút bất đắc dĩ, đế uẩn của mỗi một tế bào, đều đang điên cuồng nuốt chửng sức mạnh, không ngừng lớn mạnh lên nhưng bản thân đế uẩn vẫn chưa đạt tới đỉnh phong.
- Cái này cũng quá kinh khủng rồi, hơn bốn trăm nghìn điểm tích lũy, toàn bộ đều sử dụng hết rồi, mà đế uẩn vẫn chưa đầy lên, cứ như này thì khó mà thành Bán Thần được.
Cánh tay vung lên, sức mạnh cuồn cuộn dâng trào, từng tầng từng tầng hơn sóng khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
Hiện tại hắn rốt cuộc đã phát hiện ra, trước kia thì cảm thấy khổ tu rất khó làm nhưng bây giờ thì khác rồi, việc kiếm điểm tích lũy càng khó làm hơn, ra ngoài một thời gian, tiêu diệt không ít yêu thú, thu được nhiều điểm tích lũy như thế.
Thật đáng tiếc, nó vẫn thiếu.
Nếu như chiến đấu với toàn bộ cường giả, mặc dù có thể tích lũy đế uẩn nhưng muốn làm đầy đế uẩn thì chính là chuyện mơ tưởng hão huyền.
- Bây giờ nên làm cái gì đây.
Hắn có chút nhức đầu "Chí Lực Chân Giới Công" đã tăng đến tầng cao nhất, không có bất kỳ công pháp nào có thể tăng lên nữa, điểm tích lũy cũng hết rồi.
- Móa nó, có cần phải như vậy không? Để bản phong chủ đột phá đến Bán Thần thì có vấn đề gì à? Đây chính là muốn đòi mạng người ta mà.
Không nghĩ nhiều nữa, mở cửa đá của mật thất ra.
Sơn Phong của Thiên Tu.
- Sư phụ, sư phụ giúp con một chút với. - Lâm Phàm vội vàng đến, bây giờ cũng chỉ có thể tìm sư phụ giúp đỡ, nếu không thì hắn phải đi đâu tìm công pháp đây.
- Đồ nhi, con bế quan cũng nhanh quá đó, con bế quan như thế nào rồi, đã tu luyện được gì chưa? - Thiên Tu cảm thấy mơ hồ, đây là người nha, cũng có kiểu bế quan này ư, mới vào chưa được bao lâu, thì lập tức đi ra con mẹ nó rồi vậy.
- Cứ như vậy mà bế quan thôi ạ. Sư phụ không nói đến những thứ này nữa, đồ nhi lần này muốn xin sư phụ giúp đỡ, nếu không thì cũng không có cách nào tu luyện được.
Lâm Phàm đến bên cạnh sư phụ, mặt mày ủ rũ, muốn có bao nhiêu ưu sầu thì liền có bấy nhiêu.
Tại sao bản thân mình lại là thiên tài ư, tu luyện vốn là một việc khó khăn nhưng với hắn mà nói, việc này chẳng có tí độ khó nào cả. Vừa mới bắt đầu còn có chút mong muốn thăng cấp công pháp đến tầng cao nhất, nhưng bây giờ công pháp tăng thì cũng đã tăng rồi, không thể nào tăng lên được nữa.
- Đồ nhi, chuyện gì vậy? - Thiên Tu giật mình, không biết đồ nhi gặp vấn đề gì, mà lại nói không có cách nào tu luyện được.
Lâm Phàm xoa xoa tay:
- Sư phụ, cho con một ít công pháp khó tu luyện đi, công pháp của đồ nhi bây giờ đã tăng lên tầng cao nhất, không còn cách nào có thể tiếp tục tu luyện nữa.
- Hơn nữa, công pháp này còn cần phải tàn nhẫn vô cùng mới được, đồ nhi thích kiểu như vậy.
Thiên Tu trợn tròn mắt cảm thấy mờ mịt, ngơ ngác ngồi ở chỗ đó, nhìn đồ nhi trước mặt, sau đó vươn tay, sờ đầu Lâm Phàm:
- Không có ngốc nha, làm sao lại nói nhảm rồi?
- Sư phụ, đồ nhi không có nói nhảm đâu, thầy cho con một môn công pháp đi, thầy nhìn xem.
Bạn cần đăng nhập để bình luận