Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 456: Thầy Có Phải Đã Từng Gia Nhập Ma Môn Hay Không?

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
----------------
Lúc này, Lâm Phàm đứng lên, khí tức khẽ động, công pháp tu luyện, toàn bộ dều dâng trào, sau lưng hư ảnh xuất hiện, đây chính là đã tu luyện một môn công pháp đến tầng cao nhất rồi.
Thiên Tu thấy cảnh này có chút hít thở không thông, ông biết đồ nhi tu luyện toàn là công pháp khó nhưng không nghĩ rằng, đồ nhi có thể luyện được tất cả công pháp đến mức độ này.
-Đồ nhi, con chuyện này...
Ông cảm thấy khiếp sợ, công pháp khó mặc dù cường hãn nhưng quá trình tu luyện thật sự rất là đau đớn, đã từng có người cũng chọn con đường tu luyện những công pháp khó này nhưng kết quả cuối cùng cũng chẳng tốt đẹp gì. Hoặc là phát điên, hoặc là chết rồi.
Bởi vậy, bây giờ đại đa số người tu luyện, thỉnh thoảng mới tu luyện một công pháp kh nhưng sẽ tuyệt đối không tập trung vào những công pháp đó.
- Haiz, sư phụ, đồ nhi của người là thiên tài khó gặp, đi trên con đường cũng không giống người bình thường, cho nên cần sự giúp đỡ của sư phụ đó, cho con một công pháp đi. - Lâm Phàm bất đắc dĩ nói, hắn không phải là chưa nghĩ tới việc rút thưởng, có lẽ có thể rút được công pháp tốt nhưng tỉ lệ thật sự là quá thấp.
Hơn nữa, rút thưởng sẽ gây nghiện, nếu như đắm chìm trong đó, vậy coi như là đi một con đường không có lối thoát, dù sau này chặt tay cũng vô dụng.
Chí ít, cũng phải chờ mình đột phá đến Bán Thần mới được. Đối với đồ nhi này của mình, ông cũng không biết phải nói như thế nào, luôn có cảm giác áp lực rất lớn, nó tiến bộ cũng quá con mẹ nó nhanh đi, việc này khiến người sư phụ như ông cảm thấy nếu như bản thân mình mà không cố gắng thật sự đệ tử mình sẽ vượt xa.
- Thôi, sư phụ sẽ cho một môn công pháp quý giá được thầy cất giấu kĩ, môn công pháp này không tầm thường đâu, con phải giữ kĩ một chút.
Giờ phút này, Thiên Tu lấy ra một môn công pháp.
Lâm Phàm nhìn môn công pháp này, trong lúc nhất thời không nói lên lời.
Cương Dương Thiên Thể Công, Địa giai thượng phẩm.
- Đồ nhi, con không nên xem thường môn công pháp này, môn công pháp pháp này cũng là công pháp khó đó, nó rất lợi hại, thầy cất kĩ như vậy nhưng chưa bao giờ lấy ra cả. - Thiên Tu vừa cười vừa nói, kỳ thật ông cũng không có quá nhiều công pháp khó nhưng vẫn có một cái, mà không hề nghĩ sẽ lấy nó ra.
Môn công pháp này dễ dàng ảnh hưởng đến tâm trí, sẽ biến người tu luyện thành kẻ khát máu điên cuồng, ông cũng không muốn đồ nhi của mình phát điên.
Lâm Phàm cầm môn công pháp này nhìn:
- Sư phụ đừng đùa, công pháp này kém quá, mấy cái kia lợi hịa như vậy, hơn nữa lại có phản ứng phụ mạnh, đồ nhi tu hành đến mức này rồi, chẳng lẽ sư phụ vẫn không tin con hay sao?
Thiên Tu không nghĩ tới đồ nhi của ông có ánh mắt cao như thế, vậy mà chê môn công pháp này, việc này khiến ông cảm thấy khó xử. Chẳng lẽ phải lấy ra môn công pháp kia hay sao?
- Đồ nhi, không phải là sư phụ không muốn cho con, mà là sư phụ không thể hại con. - Thiên Tu nói.
- Hay là như thế này đi, sư phụ, thầy chỉ cần cho con tầng một nhập môn của công pháp này là được, đồ nhi cần những thứ này, cũng là muốn tiếp thu nhiều thứ khác nhau, thông hiểu đạo lí, không phải chỉ là những công pháp kia rất nguy hiểm, sư phụ không hi vọng đồ nhi tu hành sao. Chỉ cần tầng một thôi, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì cả.
- Sư phụ, yêu cầu nho nhỏ này, chẳng lẽ thầy cũng không đồng ý ư?
Lâm Phàm tiếc nuối nói, biểu tình rất là đáng thương, khiến Thiên Tu có chút không đành lòng.
- Thật không? Chỉ cần tầng một? - Thiên Tu suy nghĩ, cảm thấy như vậy cũng không có chuyện gì cả.
- Thật sự, thật đến mức không thể thật được hơn nữa. - Lâm Phàm vẻ mặt nghiêm túc, gật đầu, nói.
- Vậy thì được rồi, sư phụ sẽ cho con tầng một.
Giờ phút này, Thiên Tu xoay người, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một môn công pháp, sau đó nhìn, lấy tầng tu luyện thứ nhất, xé đi khoảng mấy tờ giấy, sau đó kín đáo đưa cho Lâm Phàm.
- Đồ nhi, công pháp này gọi là "Hỗn Nguyên Ma Tâm", là một trong những loại tà công nhưng thế gian không phân chia chính hay tà, vẫn phải tự mình quan sát, hơn nữa môn công pháp này sẽ ảnh hưởng đến thần trí. Mặc dù chỉ là tầng một nhưng với thực lực của đồ nhi chắc cũng không có vấn đề gì.
Thiên Tu cất phần công pháp còn lại vào nhẫn trữ vật.
Lâm Phàm híp mắt:
- Thầy làm như vậy không tốt lắm đâu, công pháp này là đồ tốt, bị thầy xé thành như vậy, về sau không phải là thứ bỏ đi sao?
- Đồ nhi, môn công pháp này quá tà môn, thầy vẫn muốn hủy nó đi, chỉ là cảm thấy người sáng tạo ra môn công pháp này không hề dễ dàng gì. Cho nên tạm thời giữ lại, chờ sau này có cơ hội thì hủy đi.
Thiên Tu ho nhẹ một tiếng, giữ gìn công pháp này thật tốt, chỉ đưa tầng thứ nhất tu luyện pháp môn cho Lâm Phàm.
- Thầy, thầy làm sao lại có nhiều công pháp tà môn như vậy, trước kia không phải là thấy gia nhập vào Ma Môn chứ. - Lâm Phàm đối với việc này nghi ngờ vô cùng, công pháp từ trong tay của thầy, cái sau so với cái trước càng tà môn hơn.
- Khụ! Khụ!
Thiên Tu có chút lúng túng, sao có thể nói ra chuyện hồi còn trẻ mình đã từng gia nhập Ma Môn, đây không phải là tổn hại đến uy nghiêm của mình sao, bởi vậy lập tức xua tay:
- Đồ nhi nói gì thế, thầy sao có thể là loại người như thế được nhưng ma công này là do lúc thầy trảm yêu trừ ma, lấy từ trên người chúng nó, cảm thấy nếu môn công pháp này rơi vào thế gian sẽ dẫn tới một trận tinh phong huyết vũ, cuối cùng chỉ có thể tự mình cất giữ. Đừng suy nghĩ nhiều, nhanh đi về đi, thầy cũng muốn bế quan.
Ông cũng không muốn nói qua nhiều về chuyện này với đồ nhi, nên nhanh nhanh đuổi đi, đây đã là một môn ngạnh công cuối cùng.
Trước kia, "Thất Thần Thiên Pháp", "Cực Diệt Phá Thể" đều bị đồ nhi lừa được nhưng cũng may là chỉ cho mấy tầng đầu của pháp môn, pháp môn cuối cùng nguy hiểm nhất, không cho. Nên cho dù đồ nhi tiếp tục tu hành cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Lâm Phàm đối với môn công pháp này cũng vừa long. "Hỗn Nguyên Ma Tâm", công pháp Thiên giai thượng phẩm.
- Thầy, đồ nhi cáo lui.
Vừa lòng rời đi, mặc dù chỉ có tầng thứ nhất pháp môn tu luyện nhưng đã đầy đủ, chỉ cần điểm tích lũy đủ, thì có thể tăng tới cấp cao nhất.
Thiên Tu nhìn đồ nhi rời đi, bất đắc dĩ thở dài một tiếng:
- Haiz, cái gì tốt không tu lại đi tu ngạnh công, đau đầu, đau đầu lắm.
Vô Địch phong.
Lâm Phàm đứng trên đỉnh núi, im lặng suy nghĩ trong chốc lát, phải tiếp tục đi ra ngoài một chuyến mới được, với tình huống trước mắt, nếu như tăng cảnh giới của "Hỗn Nguyên Ma Tâm" đến cao nhất, có thể sẽ đột phá đến Bán Thần Cảnh.
- Tu luyện nhàm chán lại sắp bắt đầu nhưng vì trở thành Bán Thần, cho dù nhàm chán cỡ nào, cũng phải chịu đựng.
Nhấc chân, trực tiếp bay vào không trung, mục tiêu chính là La Sát tông.
Đại sư Thanh Oa đang ở Trừu Đả tông luyện đan, cảm nhận được Lâm Phàm rời khỏi sơn phong, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, kẻ kiều mạng kia rốt cuộc cũng rời đi.
Có điều tinh thần của nó gần đây hơi mất tập trung, Thanh Oa ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào khoảng không.
- Trời đất sắp xảy ra sự thay đổi lớn. Vì sao không ai tin tưởng bản Thanh Oa ta đây chứ?
Hai bóng người bay lên không.
- Đán Ác, chúng ta cứ như thế này đến Viêm Hoa tông có ổn lắm không? - Vinh trưởng lão của Vĩnh Hằng tông có chút lo lắng hỏi.
- Hừ, vầy thì có gì không ổn? Lần này đến đó, chính là muốn ở trước mặt tông chủ Viêm Hoa tông hỏi một chút, chuyện này rốt cuộc nói như thế nào đi nữa cũng không thể ngay cả một câu trả lời hợp lý cũng không cho người ta chứ. - Trong lòng Đán Ác Quân Chủ không vui, vốn là muốn tám tông khác kết hợp với nhau đến đó để truy vấn.
Thế nhưng lại bị tên khốn Dạ Ma chơi đùa, hoàn toàn khuấy đục lên, khiến cho người ta vô cùng khó chịu, cuối cùng chỉ có hai người bọn họ đi thôi.
Vinh trưởng lão gật đầu nhưng lại nhíu mày, luôn có cảm giác không thoải mái:
- Đán Ác, ngươi có cảm thấy không, bầu không khí hình như có gì đó không bình thường hay sao ấy?
- Có gì không bình thường? - Đán Ác Quân Chủ hỏi.
Rốt cuộc ông cũng đã nhìn ra rồi, kỳ thật tên này bắt đầu có chút sợ sệt rồi.
Đến Viêm Hoa tông muốn một lời giải thích, cũng không phải là không có đạo lý, Thánh Đường tông bị phá nát như thế, mặc dù nhận thua nhưng cho dù thế nào đi nữa, cũng muốn Viêm Hoa tông có thái độ gì đó mới được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận