Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 457: Một Người Bị Bắt Làm Ruộng, Một Người Được Nhận Nuôi

Dẫu sao, ông ta cũng chỉ là một phong chủ mà thôi, cũng chẳng phải là tông chủ, nếu như ngay cả tông chủ cũng không có lời giải thích nào thì coi như hai tông sẽ có mâu thuẫn với nhau.
Vinh trưởng lão lắc đầu:
- Không bình thường, vẫn cảm thấy được.
Đột nhiên!
Đán Ác Quân Chủ vừa đi chậm lại, đôi mắt kinh hãi nhìn Vinh trưởng lão, giơ ngón tay lên, dừng như là không dám tin:
- Cái này... Cái này...
Chỉ thấy phía sau Vinh trưởng lão, một thứ to lớn, sền sệt như con yêu thú không có đầu, mở to miệng, sau đó bám chặt vào lưng Vinh trưởng lão.
- A!
Vinh trưởng lão kinh hãi hét lên một tiếng, mặc dù không biết là cái gì nhưng cũng hiểu rằng, mình đang gặp phải nguy hiểm:
- Đán Ác Quân Chủ, cứu ta.
Đán Ác Quân Chủ định ra tay nhưng đột nhiên trong lúc đó, thấy ở phía dưới, từng cái thứ to lớn giống như là xúc tua quái vật, không ngừng xuất hiện, sau đó những xúc tu này, bay lên tận trời, đánh về phía Đán Ác Quân Chủ.
- Khí tức này có cái gì đó không bình thường. - Đán Ác Quân Chủ cảm nhận được ở phía dưới ẩn chứa sức mạnh, chau mày.
Đột nhiên!
Chỉ thấy ở dưới, xảy ra sự biến đổi lớn, một đám mây đen bay lên trời, sau đó biến thành một thứ gì đó đen xì miệng lớn, bên trong cái miệng đó toàn là răng, thật giống như là muốn nuốt chửng trời đất.
- Đó là thứ gì, sao lại tà môn như vậy?
Trong lòng Đán Ác Quân Chủ kinh hãi, loại tình huống này, là lần đầu tiên gặp phải, mà tiếng kêu gào của Vinh trưởng lão vang lên, đã bị xúc tua to lớn, sền sệt kia trói lại, hoàn toàn bị chìm trong đó.
Đán Ác Quân Chủ không hề do dự, nhanh chóng rời khỏi đó. Mặc dù ông ta cường giả Bán Thần, nhưng với tình huống phía dưới này, khiến ông ta cảm thấy kinh hoàng.
Đồng thời, nơi này là Viêm Hoa tông, ông ta thân là quân chủ của Thánh Đường tông, hoàn toàn không cần phải giúp Viêm Hoa tông chém giết thứ kinh khủng như thế này.
Lập tức, hóa thành một đạo ánh sáng, biến mất khỏi trời đất.
- Ha ha ha, không nghĩ tới ở Viêm Hoa tông lại tồn tại một thứ tà môn như vậy, xem ra không cần xuất thủ, Viêm Hoa tông cũng gặp phải họa lớn rồi.
Đán Ác Quân Chủ biến mất vô tung vô ảnh, phía dưới kia những xúc tu to lớn ở đó cũng biến mất không thấy đâu.
Ở dưới đó, một người đàn ông trung niên tóc dài, trong tay cầm quốc, giơ lên thật cao, sau đó hạ xuống, bốc một nắm bùn đất lên.
- Con giun, xới đất.
Người đàn ông trung niên cúi đầu, không ngừng khai khẩn đất hoang, trên người trần truồng cường tráng, mỗi ngày đều mấy chuyện giống như vậy, đó chính là khai hoang.
Cách đó không xa, chính là cái thứ vừa nãy biến thành quái vật xúc tua không lồ, bây giờ yếu ớt nằm ở trên đất.
- Tại sao có thể như vậy, bản tọa tại sao lại như vậy được.
Con giun tám đầu tám đuôi, giờ phút này nghe thấy được người đàn ông trung niên này nói, chỉ có thể chui xuống dưới đất, xới bùn đất lên.
Nó vĩnh viễn cũng sẽ không quên được, chuyện xảy ra ngày đó, rõ ràng là có một quả trứng khổng lồ từ trên trời rơi xuống lãnh địa của nó, nó định một lần nuốt luôn nó.
Nhưng lại không hề hay biết, khi quả trứng đó vỡ, một cánh tay thò ra, tóm lấy đầu nó.
Bị người ta nắm đầu, tất nhiên là muốn phản kháng rồi nhưng lại không hề nghĩ đến bị người bên trong quả trứng đánh cho một trận tơi bơi, cuối cùng phải phục tùng.
Đây vẫn chưa phải là chuyện thể thảm nhất, cái mà thê thảm nhất đó là người đàn ông trung niên này thực lực rõ ràng cường hãn như thế, vậy mà chẳng làm cái gì cả. Mỗi ngày chỉ đi khai hoang, sau đó bắt gã xới đất.
Bởi vậy, vốn là chỗ âm u, ẩm ướt lại biến thành bộ dáng như bây giờ, phóng tầm mắt nhìn, tất cả đều là đồng ruộng, lại còn đang nảy mầm nữa.
Người đàn ông trung niên vung cuốc, tinh thần vẫn luôn bất ổn:
- Ta là Giáo Vương, không đúng, ta là một người làm ruộng, khai hoang, cày cấy thật tốt.
Vinh Kỳ trưởng lão tỉnh lại, nhìn thấy tình cảnh trước mắt, cũng bắt đầu cảnh giác:
- Ngươi là ai?
Người đàn ông trung niên nhìn về phía Vinh Kỳ trưởng lão:
- Làm ruộng đang thiếu người, đến giúp tưới nước đi.
Vinh trưởng lão mơ hồ, đây là tình huống gì vậy? Tưới nước cái gì, sau đó giận dữ, đột nhiên đánh úp lại:
- Mặc kệ ngươi là ai, dám cả gan trêu chọc ta, đáng chết.
Người đàn ông giơ cuốc lên, đột nhiên đập một nhát vào phần eo của Vinh trưởng lão.
- A! Eo của ta!
Vinh trưởng lão kêu thảm một tiếng, nằm rạp trên mặt đất, trong mắt lóe lên vẻ hoảng sợ, ông ta không thể tin được, người đàn ông trước mắt này có thể vung cuốc mạnh như vậy.
- Tưới nước hoặc là chết. - Người đàn ông trung niên mở miệng nói.
- Tưới nước, tưới nước.
Trên trán Vinh trưởng lão đổ mồ hôi lạnh, vội vội vàng vàng gật đầu, ông ta phát hiện người đàn ông trước mắt này vô cùng lợi hại nhưng mà thần kinh lại có chút không bình thường.
Tại sao Viêm Hoa tông lại có thể có nhiều tên điên như vậy, mà những tên này đều biến thái vô cùng.
- Phải thề, trở thành một người làm ruộng, cùng với ta tưới nước làm ruộng, nếu không thì sẽ phải chết.
Mặc dù người đàn ông trung niên không nói nhiều, hơn nữa còn có chút gượng gạo nhưng ít ra cũng nói rõ ràng.
Vinh trưởng cảm giác trong mắt đối phương lóe lên tia sát ý, nếu như mình cự tuyệt, có lẽ sẽ chết thật đó.
Vinh trưởng lão vốn là người sợ chết nên dưới sự uy hiếp như vậy, lập tức thề luôn, đi theo đối phương tưới nước làm ruộng.
Tức khắc, từ nơi sâu thẳm, lời thề hoàn thành, nếu như làm trái sẽ chết.
Người đàn ông trung niên hài lòng gật đầu, cúi đầu tiếp tục xới đất:
- Đi gánh nước, đổ vào.
Con giun đang ở phía dưới lòng đất, đã tuyệt vọng, nó chính là bị ức hiếp như vậy, hiện tại mỗi ngày đều xới đất, trong dạ dày toàn là đất thôi.
Nhưng nó là đại yêu thú tám đầu tám đuôi đó, thật không nghĩ đến lần này so với lần trước còn thảm hơn, hai lần trước thì bị người ta chém vào người, còn lần này thì bị người ta uy hiếp, bắt đi xới đất, đây là chuyện sỉ nhục cỡ nào chứ.
Có điều, xới đất thì vẫn phải làm thôi.
Cơ mà, đôi khi có cảm giác thành tựu với công việc xới đất này.
Rừng rậm nơi nào đó.
Một đám thợ săn lên núi, tìm kiếm con mồi, đối với bọn họ mà nói, yêu thú quá mức cường hãn, chỉ có thể săn bắn một số động vật thôi nhưng mà động vật thì vẫn gặp nguy hiểm.
Trong đó một người đàn ông vạm vỡ trong tay cầm cây cung gỗ, nhìn thấy ở phía xa có một con linh dương đang chạy tới, không khỏi hô lên:
- Nhìn kìa, con mồi đang chạy bên đó.
Trong nhóm thợ săn, có cả nam và nữ, người trong thôn không nhiều, nếu như bị thương, còn phải nhờ nhóm đàn bà con gái chăm sóc.
- Trưởng thôn, phía trước hình như có mùi máu tươi, chúng ta phải cẩn thận. - Một người thôn dân nói.
Người đàn ông vạm vỡ cầm cây cung gỗ trong tay, chính là trưởng thôn, lúc này cũng gật đầu:
- Ừm, thông báo cho mọi người biết, đểu cẩn thận chút.
Nơi xa, Âm ngồi xổm ở chỗ đó, ăn tươi nuốt sống máu và thịt động vật, Thiên Thần giáo bị phá hủy, cô ta không có chỗ nào để đi cả, chỉ có thể im lặng ẩn núp.
Cô ta không biết Dương thế nào rồi nhưng mà cũng không dám đi ra ngoài, hoặc là rời khỏi đây, bởi vì Viêm Hoa tông nhất định sẽ không e dè mà tìm kiếm tung tích của cô ta.
Đột nhiên!
Có người đến, Âm tập trung tinh thần, tưởng rằng là người Viêm Hoa tông đã tìm đến đây nhưng khi nhìn thấy đám thôn dân không có chút tu vi nào, lập tức thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng cũng đến có nên chém giết đám thôn dân này không. Ngay lúc đang suy nghĩ, lại phát hiện, có người bế cô ta lên.
Trưởng thôn:
- Đứa nhỏ sao lại ở chỗ như thế này, lại còn dám ăn thịt sống.
Một người phụ nữ nói:
- Phụ mẫu cũng quá nhẫn tâm rồi, sao có thể đứa trẻ còn nhỏ như vậy bỏ ở đây. Mọi người nhìn trên người cô bé xem, cũng không biết đã bao lâu rồi, thật sự là đứa trẻ đáng thương.
- Mặc dù đứa nhỏ này dáng dấp có chút quái dị nhưng cũng không thể làm như thế được, đây chính là không bằng cầm thú, nhìn xem móng tay đi, dài như vậy, trưởng thôn, chúng ta mang đứa trẻ này về đi.
Âm nghe thấy những lời nói này, trong lòng nảy lên sát ý, mà mục tiêu của cô ta chính là người phụ nữ đang ôm cô ta, giơ tay lên, muốn dùng mười móng tay bén nhọn bóp nát đầu của người phụ nữ này.
Đột nhiên ngay lúc đó, người phụ nữ chủ động đặt tay Âm lên cổ mình.
- Cô bé đừng sợ, đừng sợ, về sau không còn phải sống ở nơi này nữa, này ăn bánh bao đi này. - Người phụ nữ vỗ vỗ lưng Âm, sau đó lấy bánh bao ra, đặt vào tay Âm.
- Trưởng thôn, chúng ta đi thôi.
Trưởng thôn gật đầu:
- Ừ, đi thôi.
Trong thôn làng, có một nhóm trẻ con đang chơi đùa, mà Âm mấy lần động thủ đều không thành công.
“Rầm! Rầm!”
Người phụ nữ bưng chậu nước ra, cởi quần áo Âm xuống, sau đó nhìn thấy hình vẽ trên người Âm, cũng cảm thấy tiếc cho cô bé vô cùng:
- Đứa nhỏ này rốt cuộc là gặp phải chuyện gì, mà sao trên người có nhiều hình vẽ như vậy, cái này về sau phải làm sao bây giờ.
Hình vẽ trên người Âm, ẩn chứa sức mạnh kinh khủng, nếu mà bạo phát thì có thể hủy cả một dãy núi nhưng giờ phút này, lại bị người phụ nữ hiểu nhầm rằng đó là do chịu sự ngược đãi mà có.
Người phụ nữ lau sạch người cho Âm, sau đó lấy ra cái kéo, cắt hết móng tay dài đi, vừa cắt vừa an ủi:
- Con tên là gì? Đừng sợ, về sau con sẽ sống ở đây, Từ thẩm sẽ chăm sóc con.
- Nào, mặc quần áo thôi, quần áo này khi Từ thẩm còn bé đã mặc, chờ một khoảng thời gian thẩm sẽ làm cho con một bộ mới.
Âm thất thần, tùy ý để đối phương mặc quần áo cho mình, giơ tay nhìn mười ngón tay, vốn dài và nhọn nay đã biến mất rồi.
Làm xong tất cả, người phụ nữ nắm lấy tay Âm, cần thận nhìn, trên mặt cười tươi:
- Thật đáng yêu.
Giờ khắc này, thân thể Âm run lên.
Ba chữ "Thật đáng yêu" này, vang lên trong đầu óc cô ta, chưa ai từng nói với cô ta như vậy cả.
Một đám trẻ con chạy tới:
- Thẩm, chúng con có thể dẫn muội muội đi chơi được không?
Người phụ nữ nói:
- Ừ. Phải nhớ bảo vệ muội muội nhé.
Đám trẻ con:
- Vâng!
Sau đó một đứa trẻ to con, nắm tay Âm:
- Ca dẫn muội đi nhảy dây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận