Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 459: Ta Cũng Có Tôn Nghiêm

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
-------------------
Lúc này, bãi cát đã không còn một bóng người mà đều bay hết lên trên trời, che khuất cả ánh mặt trời.
- Chiêu thức cường đại nhất, có lẽ chỉ có thể thực hiện ở trong mơ!
Giờ khắc này, tinh khí thần của Lâm Phàm đã đạt tới trạng thái cao nhất, bởi vì số lượng pháo hoa quá nhiều nên hắn nâng hai tay lên, sau đó đợi thời khắc khí tức đạt tới đỉnh cao thì vỗ mạnh một cái.
BÙM!
Trong nháy mắt, trời đất biến sắc, tràn đầy màu sắc rực rỡ.
Hắn ngẩng đầu, khóe mắt có nước chảy xuống lẩm bẩm:
- Chết cũng không tiếc.
Đây là khoảnh khắc đẹp nhất hắn từng thấy, sợ rằng sau này cũng khó mà nhìn thấy hình ảnh như vậy nữa. Nếu mọi chuyện này là do tâm ma tạo ra, vậy bản thân cũng nên cảm ơn đối phương.
Nếu không nhờ có nó, thì hắn không thể nào nhìn thấy hình ảnh như vậy.
Răng rắc!
Bãi cát vỡ nát hóa thành mảnh nhỏ.
Hình ảnh trước mắt hoàn toàn biến mất, mà chung quanh là một màu xám tro.
- Quả nhiên là ngươi.
Lâm Phàm thấy được bản thân màu đen. Lâm Phàm màu đen trừng hai mắt nhìn Lâm Phàm bản gốc, giống như ngây người.
Lâm Phàm bản gốc vươn tay vỗ lên bả vai tâm ma:
- Không ngờ lâu như vậy chúng ta mới gặp lại. Tuy rằng ngươi biến thành hình dạng của ta nhưng lần này ta cho phép sự tồn tại của ngươi, làm tốt lắm.
- Tốt rồi, đại kiếp tâm ma có phải đã kết thúc rồi không?
Lâm Phàm nói, không hề để ý tới tâm ma. Tâm ma khiến người khác nghe nói tới đã biến sắc trong mắt Lâm Phàm lại không là gì cả, cứ đối xử như bình thường là được, không cần quá coi trọng nó.
Tâm ma run rẩy thân thể, trong đôi mắt đen nhánh đó có nước mắt chảy xuống, gào to:
- Ngươi đứng lại đó cho ta.
Lâm Phàm xoay người chuẩn bị đi nhìn ngắm nơi này xem rốt cuộc mảnh không gian xám tro này là cái gì, thì nghe được giọng nói đầy phẫn nộ của tâm ma. Hắn dừng bước, quay đầu lại nhìn.
- Ngươi có thể tôn trọng ta một chút hay không, hoặc là kính nể một chút. Ta là tâm ma mà, tâm ma cũng có tôn nghiêm chứ. Ngươi có thể để cho ta cảm nhận được sự sợ hãi của ngươi đối với ta hay không. Dù chỉ một chút cũng được.
Tâm ma giận dữ hét, mười ngón tay nắm chặt, rất không cam lòng. Nó là tâm ma, còn là tâm ma của Lâm Phàm không ai quen thuộc Lâm Phàm hơn nó. Cho dù là vậy, hai đại kiếp nạn tâm ma đều chưa bao giờ thành công.
Lâm Phàm trầm mặc không nói. Mặc dù đối phương là tâm ma nhưng tình cảnh vừa rồi cũng đáng để mình nhường một bước, nếu không nhờ có nó có lẽ hắn không thể nhìn thấy pháo hoa hoàn mỹ như vậy.
- ÔI! Tâm ma, thì ra ngươi là tâm ma, làm ta sợ muốn chết. - Lâm Phàm đột nhiên biến sắc mặt, biểu hiện ra vẻ rất sợ hãi.
Tâm ma đứng đó sững sờ nhìn Lâm Phàm. Nó nhìn ra đối phương đang đùa bỡn nó, biểu tình sợ hãi này không phải thứ nó mong muốn.
- Câm miệng. - Tâm ma quát.
Lâm Phàm nói:
- Rốt cuộc ngươi muốn thế nào đây, biểu hiện vừa mới rồi không đủ tốt sao. Ta quả thực là sợ mà, ngươi đừng đòi hỏi cao quá.
- A! Được rồi, được rồi - Tâm ma túm tóc tức giận nói - Cái tên khốn nạn ngươi, ta là tâm ma đó, vì sao ngươi không sợ ta, không bị ta ảnh hưởng.
Răng rắc!
Thân thể tâm ma hiện lên vết rạn, dường như sắp bị phân giải.
- Tâm ma, lần sau ngươi còn xuất hiện không? Ví dụ như thời điểm ta thành Thần ngươi có tiếp tục xuất hiện không. Nói thật, cảnh tâm ma ngươi sáng tạo ra lần hai rất tốt, lần sau lại tiếp tục được không - Lâm Phàm hỏi, hắn thực sự cảm thấy tâm ma này hợp ý với hắn.
- Khốn nạn! - Tâm ma rít gào một tiếng cuối cùng, hoàn toàn tiêu tan trong trời đất, nhưng còn một giọng nói truyền lại.
- Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh tâm ma yếu.
Lâm Phàm nghe vậy thì lắc đầu:
- Nói cái quái gì vậy chứ.
Không gian màu xám tro xung quanh bị nghiền nát.
Lúc mở mắt ra, xoáy nước trong trời đất đã vô cùng cuồng bạo, dùng bản thân hắn làm tâm tích lũy được sức mạnh vô cùng.
- A!
Lâm Phàm cong người, hai tay nắm chặt, con ngươi chợt phóng to rít gào một tiếng, sức mạnh vô cùng từ trong cơ thể hắn bộc phát ra.
- Lâm Phàm ta, sẽ thành Bán Thần!
Ầm ầm!!
Lấy Lâm Phàm làm tâm một cột sáng bùng phát sau đó không ngừng mở rộng bao phủ toàn bộ trời đất.
- Mạnh thật!
Đám chiến lực cấp cao của La Sát tông đứng ở phương xa đồng loạt giơ tay lên, ngăn cản cơn trùng kích của sức mạnh này chỉ là vẫn không đỡ được mà phải lui về phía sau.
- Sao có thể mạnh như vậy chứ. Hắn quả thực đang đột phá nhưng số mệnh của tông ta hoàn toàn không thể giúp hắn đột phá Bán Thần. Rốt cuộc hắn làm như thế nào.
Dạ Ma bán thần kinh hãi. Khi các tông môn thành lập sẽ có một lượng số mệnh nhất định, ví dụ như Thánh Đường tông có mười vị Bán Thần đã xem như cực hạn.
Hơn nữa số mệnh có thể lôi kéo nên Thánh Đường tông vẫn luôn quấy rối các tông môn khác kỳ thực cũng là vì lôi kéo số mệnh tới tông môn mình, từ đó có thể giúp đỡ nhiều Bán Thần xuất hiện hơn.
Đương nhiên đây là cách nói được lưu truyền xuống từ thời xưa, cụ thế thì không thể nào kiểm chứng được. Chỉ là các tông môn lớn hiện tại đều coi chuyện đó là chuyện có thật.
Còn một vài tông môn nhỏ cho dù có tụ tập toàn bộ số mệnh tông môn cũng khó mà cho ra một vị Bán Thần.
Dựa theo tình huống các tông thì đa số là như vậy nhưng có một vài trường hợp không tiện nói ra.
Giống như Tượng Thần tông, đã từng có người muốn đột phá Bán Thần nhưng Tượng Thần tông khi đó nghèo tới đáng sợ, làm sao có loại số mệnh đó chứ. Cho nên nói, số mệnh là một thứ khó có thể đo lường và kiểm chứng.
- Thật là mạnh, ta đã vô địch rồi sao?
Lâm Phàm đứng nơi đó hơi lộ ra vẻ thương cảm. Đi tới nơi này bao nhiêu tháng rồi mới bò tới trạng thái vô địch, vậy sau này còn gì khiến người ta theo đuổi nữa chứ?
Lúc này hắn nhìn thấy những bóng người đang đứng ở phương xa kia.
- Dạ Ma Bán Thần?
Lâm Phàm hô lên.
Không ngờ lại bị người ta phát hiện, nhất là ở thời điểm đột phá như vậy thì về sau làm sao chơi tiếp nữa. Đều đã thấy rõ thì chắc chắn sau này bọn họ không dám hỗn láo với hắn nữa.
Hắn vốn định sau khi vô địch thì giả heo ăn thịt hổ nhưng bây giờ hổ người ta đều đã tận mắt nhìn thấy một con heo, không đúng, một con rồng bay lên trời, thì làm sao còn dám xấc xược nữa. Cuộc sống sau này sợ rằng sẽ cô đơn rồi.
Tông chủ La Sát tông lập tức tiến lên:
- Chúc mừng Lâm phong chủ thành công đột phá tới Bán Thần.
Tuy trước đây, tên Lâm phong chủ này từng bẫy La Sát tông nhưng nhìn tình huống hiện giờ, sức mạnh hắn đột phá bùng phát không giống người thường làm người ta kinh ngạc. Nếu như tiếp tục đối đầu có lẽ chết cũng không biết chết như thế nào.
- Ngươi là? - Hắn không nhận ra đối phương.
- À, tại hạ là tông chủ của La Sát tông, Phổ Đế Sa.
Phổ Đế Sa ôm quyền nói, trong lòng cũng thầm suy đoán. Người này đã đột phá tới Bán Thần thì sẽ lợi hại tới cỡ nào, thánh chủ Thánh Đường tông sẽ ra sao.
- Hóa ra là Phổ tông chủ. - Lâm Phàm vừa cười vừa nói, sau đó hỏi - Vừa rồi, các vị đều thấy hết rồi?
Phổ tông chủ không biết Lâm Phàm có ý gì, nhưng vẫn gật đầu:
- Thấy được.
- Ồ, vậy kính xin các vị hỗ trợ giấu kín, đừng tuyên truyền ra ngoài. Dù sao bản phong chủ cũng là người khiêm tốn, không thích làm cao. - Lâm Phàm suy nghĩ một chút thì đưa ra đề nghị như vậy.
Dựa theo tình huống hiện tại, nếu tin tức này truyền ra ngoài sợ rằng không còn mấy người dám trêu vào hắn nữa. Nếu đối phương hỗ trợ giấu diếm thì nhân sinh sau này còn có thể có chút thú vị.
- Nhất định, nhất định.
Phổ tông chủ lập tức gật đầu. Mặc dù không biết đối phương có ý gì, ông ta luôn cảm giác có vấn đề - Lâm phong chủ, sao lại...
Ý tứ rất rõ ràng, vì sao ngươi lại xuất hiện ở La Sát tông của ta, đồng thời trong lòng cũng vô cùng lo lắng, không biết đối phương đã làm gì với lãnh thổ tông môn mình.
Dù sao vết xe đổ còn rõ mồn một kia, lãnh thổ của Thánh Đường tông rất thảm hại đó.
- À, chuyện này nói ra rất dài dòng, trong u minh xa xôi có một con yêu ma quấy phá, bản phong chủ sao có thể nhẫn nhịn buông tha cho nên chuẩn bị đi hàng yêu phục ma. Thời điểm đi ngang qua quý tông thì đột nhiên cảm giác bản thân sắp đột phá, cho nên mới đột phá ở nơi này. Các vị cứ yên tâm, bản phong chủ tuyệt đối không làm hư hao một chút lãnh thổ nào của La Sát tông đâu. - Lâm Phàm nghiêm trang nói bậy, hy vọng người La Sát tông có thể tin tưởng.
- Thì ra là như vậy, Lâm phong chủ cũng không cần nói kỹ tới vậy, tông ta vẫn rất tin tưởng cách làm người của Lâm phong chủ. - Phổ tông chủ cười nói nhưng trong lòng thì lại không ngừng phỉ nhổ. Tin cái quỷ, đánh chết ông cũng không tin, vô duyên vô cớ xuất hiện trong lãnh thổ La Sát tông nhất định là có vấn đề, chờ sau khi đuổi người này đi nhất định phải phái người đi điều tra, xem lãnh thổ tông môn có tổn thất gì hay không.
- Tông chủ, ngài có khi nào tin hắn chứ đừng lừa mình dối người. Tình huống này của hắn chắc chắn không có ý tốt. - Lúc này, Dạ Ma Bán Thần lập tức lên tiếng.
Ông ta là người thành thật chưa bao giờ nói dối, bộ dạng tông chủ như vậy khiến ông ta cảm thấy rất trơ trẽn. Mà những lời này lập tức khiến sắc mặt tông chủ đại biến, ánh mắt nhìn về phía Dạ Ma giống như đang nhìn một tên ngốc. Tình huống đã như thế mà còn nói như vậy, chán sống rồi sao.
Trưởng lão đứng cạnh vội vàng che miệng Dạ Ma, sau đó lúng túng nói:
- Ông ta váng đầu thôi, Lâm phong chủ không nên để trong lòng.
Lâm Phàm nở nụ cười. Cái Luân Hồi này thật sự mạnh, dưới tình huống như vậy mà cũng dám nói thật, hắn bật ngón tay cái.
- Dũng cảm lắm!
- Dạ Ma, nơi này sao tới phiên ngươi làm càn, nhanh cút chỗ khác cho ta. - Phổ tông chủ mắng, sau đó nhìn về phía Lâm Phàm - Lâm phong chủ xin đừng để ý. Gần đây ông ta tu luyện tới tẩu hỏa nhập ma rồi, đầu óc không được bình thường.
- Không sao cả, Dạ Ma Bán Thần ăn ngay nói thật, trung thực thẳng thắn, như vậy mới đúng. Phổ tông chủ cũng nên học hỏi, không thể dối trá quá mức. - Lâm Phàm nói.
Phổ tông chủ nghe xong những lời này suýt chút nữa phun ra một ngụm máu. Ông dối trá? Nếu không phải ngươi đột phá Bán Thần thì sao ta phải dối trá với ngươi.
Có những chuyện không nên thử dù chỉ một lần. Đương nhiên, đây cũng chỉ là ý nghĩ trong lòng mà thôi, còn bảo ông nói ra khỏi miệng thì thật sự không dám.
- Hiện tại ta nửa đường đột phá căn cơ không tính là quá ổn nên đành cáo từ trước. Sau này nếu có cơ hội sẽ trò chuyện tiếp. - Lâm Phàm ôm quyền, sau đó nhanh chóng rời đi.
Lần này có hơi thua thiệt nhưng trong lòng lại có vẻ thương cảm.
- Đi đường bình an. - Phổ tông chủ ôm quyền. Thời điểm Lâm Phàm biến mất, vẻ mặt ông lập tức thay đổi - Dạ Ma, ngươi muốn chết sao. Ngươi cũng không phải người thẳng thắn tới vậy, sao ngươi....
- Tông chủ, nhịn không được. - Dạ Ma Bán Thần nói.
- Haizzz, còn đứng đó làm gì không mau đi xem các nơi khác của tông môn sao rồi. Tên kia nói không làm gì, có đánh chết bản tông chủ cũng không tin.
Phổ tông chủ sốt ruột, rất lo lắng cho tình huống của tông môn, nhất là hiểm địa. Cho dù biết thì có thể làm gì chứ, người ta đã đột phá tới Bán Thần, ai còn áp chế được hắn nữa. Viêm Hoa tông quật khởi là chuyện đương nhiên rồi. Phải nghĩ xem nên giữ gìn mối quan hệ này như thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận