Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 460: Ta, Lâm Phàm, Cô Đơn, Tĩnh Mịch

Cửa sơn môn Viêm Hoa tông.
Hai tên đệ tử đứng nghiêm canh cửa, đôi mắt nhìn chăm chú vào phương xa, bản thân bọn hắn mang trọng trách rất nặng.
Lữ sư huynh từng nói với bọn họ, không nên xem thường việc thủ hộ tông môn, đây là một chuyện vô cùng quan trọng, đại diện cho hình tượng của tông môn. Cho nên đối với bất kỳ một đệ tử canh gác tông môn nào, bọn họ đều sẽ xuất ra toàn bộ tinh khí thần.
Lúc này, trên không chấn động, một bóng người xuất hiện.
- Lâm sư huynh đã trở về. - Hai tên đệ tử hô lớn. Bọn họ rất sùng bái Lâm sư huynh.
Bây giờ uy danh Lâm sư huynh đã lan truyền khắp tông môn, trong cái nhìn của bọn họ, quả thực là khiến tông môn hãnh diện.
- Hoan nghênh Lâm sư huynh trở về. - Các đệ tử hưng phấn hô.
- Ừ.
Lâm Phàm ở trên không gật đầu, sau đó mang vẻ mặt sống không còn gì tiếc nuốt bay vào sâu trong tông môn.
Đệ tử nhìn bóng người trên không thì rất nghi hoặc:
- Ngươi có phát hiện không, dường như Lâm sư huynh không được vui.
- Ừ, nhận ra chứ, Lâm sư huynh luôn tinh thần phấn tràn ngập ánh mặt trời đột nhiên trở nên chán chường. Này, ngươi bị làm sao vậy?
Tên đệ tử đứng bên cạnh cắn áo, nước mắt rơi đầy mặt, biểu tình rất đau khổ:
- Lâm sư huynh bị làm sao vậy? Chẳng lẽ gặp chuyện gì sao?
Bụp bụp!
Đệ tử bên cạnh vỗ vào lưng đối phương:
- Sao có thể chứ, Lâm sư huynh sao có thể gặp chuyện gì, chúng ta phải tin tưởng Lâm sư huynh.
- Haizzz! - Lâm Phàm thở dài, không còn sức lực. Theo lý mà nói, sau khi đột phá tới Bán Thần hắn phải rất vui sướng mới đúng. Hôm nay hắn thật sự không có bao nhiêu cảm giác hưng phấn, ngược lại còn cảm giác cuộc sống sau này có lẽ sẽ vô cùng tĩnh mịch, giống như sư phụ mình, suốt ngày ngồi đợi trong núi, không có bất kỳ chuyện gì để làm.
Nhìn giới thiệu về rút thưởng thì có thêm một rút thưởng kim cương nhưng như vậy thì có ích lợi gì, cuộc sống vốn không thú vị có rút ra nhiều thứ hữu dụng hơn nữa thì có thể làm gì.
Các đệ tử đi ngang Vô Địch phong nhìn thấy Lâm sư huynh đều cung kính cúi chào nhưng bọn họ phát hiện sư huynh dường như đã thất thần, không biết là có chuyện gì xảy ra.
- Sư huynh, làm sao vậy?
Lữ Khải Minh nghe nói Lâm sư huynh đã trở về nhưng cực vô tình, khiến gã kinh hãi. Tình huống như vậy gã chưa từng thấy bao giờ thế nên vội vàng chạy qua hỏi thăm tình huống.
- Sư đệ, chuyện này... Haizzz, không nói nữa, ngươi đi đ! Ta muốn yên tĩnh. - Lâm Phàm muốn nói gì đó nhưng sau đó lại thôi, lắc đầu rời đi.
Lữ Khải Minh muốn đuổi theo cuối cùng vẫn dừng bước, trầm tư suy nghĩ.
- Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Gã nghĩ mãi không ra, sau đó lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ sư huynh bị tình cảm tổn thương sao?
Trên đỉnh núi, Lâm Phàm yên lặng ngồi chống cằm, nhìn chân trời mênh mông vô bờ phía xa lâm vào trầm tư.
Còn tình huống của Lâm Phàm đã truyền ra khắp tông môn. Các đệ tử đều biết Lâm sư huynh đã trở về nhưng tâm tình dường như không được tốt lắm, không nói gì cả, thậm chí khuôn mặt còn có vẻ ưu sầu. Điều này khiến cho không ít đệ tử lo lắng. Bọn họ coi Lâm sư huynh là thần tượng, sao có thể trơ mắt nhìn Lâm sư huynh ưu sầu như vậy.
Một vài nữ đệ tử muốn dùng tấm lòng rộng lớn ôm ấp Lâm sư huynh nhưng lại sợ Lâm sư huynh không muốn. Thực sự là lo chết người.
Trên đỉnh Thiên Tư.
- Sư huynh, nhanh đi xem đồ nhi bảo bối của huynh kìa. Đệ tử trong tông môn nói, sau khi nó trở về thì rầu rĩ không vui, có khi nào ở bên ngoài xảy ra chuyện gì không! - Hỏa Dung nói. Đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy biểu tình đó của tên nhóc, giống như xảy ra chuyện lớn gì vậy.
- Hả? - Thiên Tu ngây người, dường như hơi kinh ngạc. Ông cảm giác đồ nhi của mình sao có thể rầu rĩ không vui, sau đó đứng dậy - Lão phu đi xem.
Sau đó lao về phía Vô Địch phong.
Loại chuyện khiến cho tâm tình hắn rầu rĩ không vui nếu không phải là tình thương tâm thì nhất định là có tâm sự quấn thân, nếu không cố gắng giải quyết thì sau này sẽ xảy ra chuyện lớn.
Vô Địch phong.
Thiên Tu hiện thân, nhìn thấy đồ nhi mình ngồi ở phương xa, trong lòng cũng rất đau:
- Đồ nhi bảo bối, con làm sao vậy, đừng dọa thầy sợ.
- Sư phụ, người đã tới ạ.
Lâm Phàm quay đầu, vẻ mặt sống không còn gì tiếc nuối, khiến tim trong ngực Thiên Tu trật nhịp, không biết xảy ra chuyện gì.
Thực lực đã tới bực này rồi mà còn có thể có chuyện gì ảnh hướng tới tâm trí thì chắc chắn không phải chuyện thường, phải hỏi rõ mới được.
- Đồ nhi, con bị sao vậy? Bị người ta bắt nạt sao? Nói với thầy đi, thầy đi báo thù cho con. - Thiên Tu vội vàng hỏi. Tuy ông tin tưởng thực lực của đồ nhi mình nhưng người bên ngoài có thực lực bắt nạt đồ nhi mình thì vẫn có.
Thân là sư phụ, thời khắc để biểu hiện cuối cùng cũng tới, ông có chút không thể chờ đợi được.
- Đồ nhi, cứ can đảm nói với thầy đi, thầy lập tức ra khỏi tông đi báo thù cho con, bắt tên đó tới trước mặt con cho con tự tay xử lý gã.
Thiên Tu trưng ra bộ dạng thân làm sư phụ, không cần sợ bị người ngoài bắt nạt, sư phụ sẽ bảo hộ con.
- Haizzz - Lâm Phàm lắc đầu - Sư phụ ngồi đi, từ từ rồi con nói với người.
Nhìn bộ dạng đồ nhi mình như vậy, trong lòng Thiên Tu đã có lửa giận thiêu đốt rồi. Đồ nhi đã từng vui sướng, có chí tiến thủ đã biến mất, điều này khiến ông cực đau lòng.
Xem bộ dạng này chắc chắn đã gặp phải đả kích to lớn ở bên ngoài, mà người tạo ra cái đả kích khiến đồ nhi mình thành thế này cũng không phải người thường. Bất kể là ai, cho dù là thiên vương lão tử, Thiên Tu ông cũng sẽ kéo đối phương xuống ngựa, báo thù cho đồ nhi bảo bối của mình.
- Sư phụ, người nói xem, sau này con làm gì bây giờ. - Lâm Phàm hỏi.
Thiên Tu đáp lời:
- Đồ nhi, đường còn rất dài, nói với thầy đi rốt cuộc là người nào bắt nạt con, để sư phụ đi báo thù cho con.
- Trong bất chợt, con nhận ra cuộc đời đã không còn mục tiêu, cảm giác tâm trống rỗng. - Lâm Phàm lắc đầu thở dài, hơi lộ ra vẻ thương cảm.
Thiên Tu cảm giác, đả kích mà đồ nhi mình gặp phải có lẽ không giống bình thường, lời này sao có thể nói ra từ một người tuổi còn quá trẻ như vậy chứ.
Xem ra đối phương không chỉ hành hạ thân thể đồ nhi mình, mà còn chèn ép nội tâm của đồ nhi nữa. Hay lắm, dám càn rỡ tới như vậy, lão phu không phát uy xem ra không được rồi.
- Đồ nhi, nói cho sư phụ đi, rốt cuộc là tên nào không có mắt bắt nạt con, sư phụ lập tức báo thù cho con. Yên tâm, có sư phụ ở đây, không ai có thể gây tổn thương cho con, trừ khi sư phụ chết.
Thiên Tu nghiêm túc nói, lộ vẻ đã tức giận. Lại có thể bức đồ nhi của mình tới trình độ như vậy, thực sự là tội đáng chết vạn lần.
Lâm Phàm lắc đầu, rất bất đắc dĩ nói:
- Lão sư, con đột phá tới Bán Thần rồi.
- Đồ nhi, Bán Thần thì thế nào chứ, sư phụ cam đoan, nhất định... Con nói cái gì? - Thiên Tu lớn tiếng hỏi lại, nói tới một nửa thì đã biến sắc có vẻ không hiểu nghi ngờ nhìn đồ nhi của mình.
- Sư phụ, con nói là con đã đột phá tới Bán Thần cảnh, đã tới đẳng cấp vô địch, sau này không có đối thủ nữa thì nên làm gì bây giờ. - Lâm Phàm nghiêm túc nói.
Hắn không muốn tình huống như vậy xảy ra, sau khi Bán Thần rồi thì về sau không còn người nào dám gây sự với hắn nữa, vậy hắn làm cái gì bây giờ.
- Con nói cái gì? - Thiên Tu hỏi lại lần nữa.
Lâm Phàm nhắc lại:
- Con nói là con đã vào Bán Thần cảnh, về sau sẽ cô đơn tĩnh mịch, con nên làm cái gì bây giờ.
Thiên Tu híp mắt:
- Nguyên nhân con chán chường là cái này?
- Đúng vậy. - Lâm Phàm gật đầu - Chính là vì nguyên nhân này, đồ nhi mới ưu sầu. Sư phụ, người đã hiểu chưa?
Sau khi hắn nói xong câu đó thì đột nhiên phát hiện không khí có vẻ yên lặng, phía sau có một đôi mắt đỏ ngầu tràn ngập tức giận.
- Sư...
Một nắm đấm thép đánh tới:
- Nghiệt đồ nhà ngươi, không có việc gì nên lấy sư phụ ra đùa phải không. Hôm nay sư phụ ta phải dùng Giáo Dục quyền dạy dỗ con thật tốt.
- Sư phụ, người làm gì vậy.
Lâm Phàm hoảng sợ xoay tay lại ngăn cản, trong nháy mắt bạo phát ra một sức mạnh mênh mông.
- Sư phụ, đừng xúc động, có chuyện gì từ từ nói.
- Không có gì để nói cả. Hôm nay sư phụ nhất định phải cho con một bài học, biển học vô bờ, núi cao còn có núi cao hơn.
Ầm ầm!
Tiếng nổ vang vọng trong hư không, các đệ tử trong tông môn ngẩng đầu nhìn lên, không biết xảy ra chuyện gì, vì sao trên không Vô Địch phong lại có âm thanh nổ vang truyền ra.
Hỏa Dung nghi hoặc:
- Lại xảy ra chuyện gì nữa, đang yên đang lành sao lại đánh nhau?
Trên không.
Râu dài của Thiên Tu phất phơ theo gió:
- Đồ nhi, sư phụ phải dạy dỗ con cho thật tốt, tiếp chiêu.
- Sư phụ, đây là liều mạng mà. - Lâm Phàm hoảng sợ, không dám nương tay, sư phụ lần này đùa thành thật rồi.
Trên không đã sớm bị Thiên Tu phỏng tỏa, cho nên sức mạnh trùng kích do chiến đấu tạo ra không hề truyền ra bên ngoài.
Nếu không... Dựa theo tình huống này, toàn bộ Viêm Hoa tông sẽ bị nghiền nát. Qua thật lâu, chiến đấu kết thúc, trên không vang lên tiếng vỡ vụn rồi tiêu tan thành mây khói.
Trên núi.
Thiên Tu chắp hai tay sau lưng:
- Đồ nhi bảo bối của ta, bây giờ con còn cảm giác cuộc đời không còn gì thú vị nữa không.
Lúc này, Lâm Phàm sưng mặt sưng mũi nằm ở nơi đó ngẩng đầu nhìn trời:
- Vẫn vui, vẫn thú vị.
- Haizzz, có thú vui là tốt rồi, cũng không uổng công sư phụ cực khổ tới giờ.
Thiên Tu cảm thán nói nhưng trong lòng lại rất khiếp sợ, suýt chút nữa không thể bắt chẹt đồ nhi mình.
Nhóc này cũng quá kinh khủng rồi, thế mà đã tới Bán Thần cảnh. Ông biết đồ nhi mình tu hành rất nhanh, có điều không thể ngờ lại nhanh đến như vậy. Đồng thời ông cũng vô cùng khó hiểu, đồ nhi mình làm thế nào mà đột phá tới Bán Thần.
Ông vốn chuẩn bị mang đồ nhi tới điện Thiên Tông, nếu quả thật cần có số mệnh vậy thì chắc chắn sẽ lấy được số mệnh bên điện Thiên Tông kia.
Sự nghi ngờ này không tiện nói ra trong trường hợp này, nếu không... sẽ ảnh hưởng tới không khí tại hiện trường.
Nhìn sư phụ rời đi, Lâm Phàm xoa xoa khuôn mặt đã sưng phồng.
Nếu như vừa rồi hắn xuất ra toàn bộ thực lực, thì ai thẳng ai thua còn chưa biết đâu.
Đương nhiên, vào lúc này vẫn nên để sư phụ thắng thì tốt hơn. Dù sao người cũng đã tới cái tuổi này rồi, thân làm đồ nhi, hắn sao có thể không tôn sư trọng đạo chứ.
Hỏa Dung thăm dò:
- Sư huynh, có chuyện gì vậy?
- Sư đệ, việc vui. Đồ nhi ta đã thành Bán Thần rồi, mà thực lực còn mạnh hơn Bán Thần bình thường nữa. Thế gian này sợ rằng ngoài lão phu thì tạm thời không còn ai có thể áp chế nó nữa. - Thiên Tu đắc ý nói.
- Cái gì? Bán Thần rồi sao?
Hỏa Dung vô cùng kinh ngạc, có vẻ không tin tưởng nổi. Ông không ngờ tên nhóc này lại bước vào Bán Thần rồi.
Thiên Tu đáp:
- Làm sao lại biểu hiện kinh ngạc như vậy, không nhìn xem là do ai dạy. Sau này tông ta có hai vị Bán Thần, hơn nữa còn là Bán Thần đỉnh phong, đủ để đối kháng tất cả.
Lời nói này có phần khoe mẽ nhưng Hỏa Dung lại không hề để ý tới mà đang mong muốn đi thông báo chuyện này.
- Ha ha ha, tốt quá rồi, Bán Thần là tốt rồi. Sư đệ cáo từ trước, phải thông báo việc này cho mọi người biết.
Ông ta phải báo cho tông chủ và các sư đệ còn lại biết chuyện tốt này, đây chính là việc vui to lớn đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận