Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 464: Câm Miệng, Ngươi Câm Miệng Lại Cho Ta (1)

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
---------------------
- Đứng dậy cái gì?
- Có ý gì vậy?
Ngoài người của Viêm Hoa tông ra, các tông môn còn lại đều lơ mơ không rõ đây là định làm gì, đang ngồi yên lành, làm gì mà phải đứng dậy hả. Thế nhưng một vài tông môn nhỏ lại không hề do dự, liền đứng dậy.
Putissa vẫn không rõ chuyện này cụ thể là như thế nào, nhưng nhìn tình hình xung quanh, dường như không đứng dậy thì có chút không đúng, mặc dù ông ta là tông chủ của La Sát tông, nhưng vị phong chủ Vô Địch phong này cũng không biết đang ở đâu dõi theo nữa. Có lẽ, đối phương đang chuẩn bị gây phiền toái, cho nên phải ra biện pháp. Nếu như đám người bên mình không đứng dậy, tên kia sẽ lập tức xuất hiện, hét lớn một tiếng, không cho mình mặt mũi mà tìm đánh, vậy thì thật sự quá bi đát rồi. Cho nên bất kể là có làm rõ được hay không, vẫn nên mau chóng đứng dậy mới tốt.
Đám trưởng lão La Sát tông nhìn thấy tông chủ đứng dậy, vậy cũng chẳng còn lí do để không đứng nữa.
Đán Ác Quân Chủ ngờ vực.
- Thánh chủ, ý gì đây? Chúng ta có phải cũng phải đứng dậy không?
- Đứng mấy cái thôi mà, chuyện vụn vặt cũng nhiều thật đấy, nào có phiền toái như vậy chứ.
Phun Thánh Chế Tài hùng hổ nói:
- Chút chuyện vặt, lại chơi đùa đến mức này, để làm gì chứ.
Lông mày thánh chủ giật lên, luôn cảm thấy không đúng.
- Đứng dậy, đứng dậy, tông môn khác cũng đều đứng dậy cả rồi, chúng ta nếu như không đứng dậy thì có khả năng sẽ xảy ra chuyện.
Đừng thấy vẻ mặt thánh chủ bây giờ lãnh đạm mà tưởng vậy, kì thực trong lòng cũng hoảng hốt lắm, ông ta cũng không biết tên tiểu tử này rốt cuộc định làm gì nhưng cảm thấy nếu không đứng dậy thì chính là không nể mặt mũi, hậu quả của việc không nể mặt mũi hình như rất nghiêm trọng.
Sau đó trừng mắt một cái với Chế Tài. Cuối cùng, Chế Tài cũng đứng dậy.
Lữ Khải Minh gật đầu vô cùng hài lòng, nâng cao giọng:
- Bắn pháo hoa.
Bùm bùm!
Trên bầu trời nổ vang.
- Đây là pháo Thần Nguyên, thế này là định thế nào đây.
Hỏa Dung nhìn thấy mấy đệ tử kia điều khiển pháo Thần Nguyên, bắn về phía bầu trời, cũng thấy mờ mịt, đốt đống nguyên tinh này vậy mà cũng không ít đâu.
Đến nay xảy ra một màn này, cũng khiến người ta xem không hiểu.
Tất cả mọi người tại tông môn, trên đầu đều đặt dấu hỏi chấm. Đây là định làm gì, xem không hiểu gì hết, chí ít cũng phải có người tới giảng giải một chút mới đúng chứ, giờ cứ đứng nhìn giống như tên ngốc, cũng chẳng hiểu gì cả.
- Biểu diễn bài hát của Vô Địch phong.
Lữ Khải Minh kéo cao giọng hét lên, sau đó lấy ra cái MP4, dựa theo nhắc nhở của Lâm sư huynh, ấn một cái vào phím phát. Ngay tức thì, một giọng hát khiến người ta ngây ngốc truyền tới, giọng hát này liên miên không dứt, thẳng lên tận trời cao.
Vô Địch quá ư là cô đơn biết bao… Vô Địch quá ư là trống rỗng biết bao… Một mình đứng trên đỉnh núi cao, gió lạnh không ngừng thổi tới…
Giọng hát luẩn quẩn bên tai hết thảy mọi người.
- Giọng hát này, nghe ra có chút cảm xúc.
Dạ Ma Bán Thần khẽ ngâm nga, cảm thấy rất không tồi.
Thánh chủ hỏi:
- Thế này rốt cuộc là có ý gì?
Ông ta thật sự không hiểu nổi, vốn đã làm tốt công tác làm màu tới Viêm Hoa tông, gặp mặt tên tiểu tử kia nhưng đến giờ vẫn cứ không hiểu tình hình này rốt cuộc là thế nào.
Đối với đệ tử của Vô Địch phong mà nói, đây lại là ưỡn cao ngực, bọn họ đến giờ vô cùng phấn khởi.
Rất nhanh, bài hát đã kết thúc.
Khi mọi người vẫn chưa kịp phản ứng lại, Lữ Khải Minh lại lần nữa mở miệng, giọng nói vang dội, lan truyền khắp cả tông môn.
- Đội ngũ hình vuông các đại sư luyện đan bên dưới Luyện Đan đường Viêm Hoa tông, lúc này biểu diễn.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phương xa.
Chỉ nhìn thấy ở nơi xa, một bóng dáng nhỏ bé màu xanh biếc đang nhảy từng bước một.
Phụt!
Thánh chủ suýt chút nữa phun máu, đây là cái trò đùa gì thế, con ếch xanh này từ đâu tới vậy?
Lữ Khải Minh nói:
- Vị này là bậc thầy, đại sư luyện đan của Vô Địch phong Viêm Hoa tông, thầy Oa.
Dưới ánh mắt của vô số người, Thanh Oa động đậy cái chân nhảy lên. Đến khi nó đến bên dưới đại điện, ngay lập tức nhấc cái chân trước lên, lắc trái lắc phải, đánh một cách điên cuồng, sau đó nhảy về phương xa.
- Bổn Oa muốn chết quá đi.
Thanh Oa khóc không ra nước mắt, thật sự muốn chết đi được, ở trước mặt tên đồ đệ liều mạng kia làm ra loại động tác nhục nhã như vậy thì cũng thôi đi, không ngờ tới còn phải làm ở trước mặt nhiều người như thế, về sau mặt mũi nó phải để ở nơi nào đây.
Hỏa Dung trợn mắt há mồm, thật sự nhìn không hiểu. Thế nhưng, đột nhiên vào lúc đó, tình thế xảy ra biến hóa.
Đằng xa xuất hiện một hàng bóng người đen thùi lùi, những bóng người này đều là tất cả các đại sư luyện đan của Viêm Hoa tông, dậm chân về phía trước xếp thành hình vuông chỉnh tề không hề loạn xạ.
- Đây...
Hỏa Dung tưởng là tới diễn xiếc nhưng ngay lập tức, gương mặt trở nên nghiêm túc, sau đó là mừng rỡ, phảng phất giống như đã phát hiện ra chuyện gì vô cùng lớn.
Nhiệt độ không khí vốn coi như là ấm áp, đột nhiên liền biến thành nóng hừng hực.
Phía trước những đại sư luyện đan này, đều có một lò luyện đan, hơn nữa còn có từng làn khói trắng từ trong lò tỏa ra.
- Đây là đang luyện đan?
Đán Ác Quân Chủ sửng sốt, giống như không dám tin. Chân mày thánh chủ cau lại.
- Rốt cuộc tình hình gì thế này?
Lúc bắt đầu, bọn họ còn cho rằng đây là đang làm trò khôi hài, nhưng khi những luyện đan đại sư này xuất hiện, bọn họ phát hiện ra tình hình không đúng, Viêm Hoa tông là đang làm thật.
Mọi người đều biết Viêm Hoa tông không có khả năng luyện đan, pháp môn luyện đan không đầy đủ, so sánh với những tông môn lớn như bọn họ, căn bản không hề có bất kỳ thứ gì để so bì. Vì thế, một vài đan dược ở Viêm Hoa tông vô cùng có giá trị, nếu như đi mua sẽ rất đắt.
Thế nhưng tông môn của bọn họ, bởi vì đại sư luyện đan nắm rõ những kỹ thuật luyện đan tương đối cao, cho nên việc luyện đan rất dễ, hơn nữa kỹ thuật luyện đan bọn họ nắm giữ không truyền ra ngoài, cho nên vẫn luôn không có ai có thể làm được. Đến nay, nhìn thấy tràng cảnh Viêm Hoa tông luyện đan như vậy, trái lại vô cùng kinh hãi.
- Thủ pháp luyện đan này, trước đây chưa từng thấy.
Một vị trưởng lão luyện đan kinh sợ nói.
Thanh Oa đã xong việc, nó bị cái tên đồ đệ liều mạng này dọa cho phải moi ra tuyệt học. Thuật luyện đan này không hề đơn giản, tuy tác dụng thần kì không phải rất lớn nhưng hiệu quả trị liệu lại đầy đủ, vừa đi đường vừa luyện đan, chính là ra vẻ thần bí. Nhưng chẳng còn cách nào hết, cái tên đồ đệ liều mạng khủng bố kia đã làm cho nó không dám phản kháng, chỉ đành giao tuyệt học này ra thôi.
- Đan thành!
Lúc này, tập thể các đại sư luyện đan chợt quát một tiếng, lò luyện đan mở ra, mùi hương của đan dược nồng đậm xông thẳng vào mũi, cùng lúc đó còn có từng viên đan dược bay lên trời, bay đến tay các tông chủ, trưởng lão các tông trên đại điện.
Đán Ác Quân Chủ nhận lấy đan dược, vẻ mặt đại biến.
- Đây là đan dược thượng phẩm huyền giai, hơn nữa so với đan dược thượng phẩm huyền giai của tông ta còn nồng đậm gấp đôi, chuyện này làm sao có thể?
Tất cả các tông môn như La Sát tông, Vĩnh Hằng tông, Âm Dương tông, đều cả kinh thất sắc.
Viêm Hoa tông vậy mà lại nắm giữ được thuật luyện đan nhường này, chuyện này cũng quá là kinh khủng. Đã từng có lúc thuật luyện đan của bọn họ đuổi xa Viêm Hoa tông nhưng đến nay thuật luyện đan của Viêm Hoa tông lại có thể cục súc đến mức độ này. Hơn nữa, đây còn không phải là do một đại sư luyện đan có thể luyện ra, mà là rất nhiều, rất nhiều.
- Hay!
Bạn cần đăng nhập để bình luận