Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 465: Câm Miệng, Ngươi Câm Miệng Lại Cho Ta (2)

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
-----------------------
Đám dân chúng từ các thành trì chạy tới, hô to, vô cùng hưng phấn. Đối với bọn họ mà nói, tuy không biết đây là những đan dược gì nhưng nhìn qua là biết lạ thường, đặc biệt là vẻ mặt của những tông môn kia, có thể nhìn ra, bọn họ đã bị làm cho khiếp sợ.
- Không ổn rồi, Viêm Hoa tông đang phơi bày thực lực tông môn.
Ánh mắt thánh chủ nhìn về mấy vị tông chủ những tông môn kia, phát hiện ra vẻ mặt của bọn họ đều có biến hóa, chỉ e là đang suy nghĩ chuyện kéo quan hệ với Viêm Hoa tông.
Hiện tại không cần nói cũng biết Lữ Khải Minh căng thẳng đến nhường nào, một màn này trong mắt hắn ta lại vô cùng chấn động. Tuy sống ở Vô Địch phong, hắn biết rõ tình hình của những đại sư luyện đan này nhưng đến nay, cảnh tượng toàn bộ tụ tập lại một chỗ quả thực là quá mức rung động.
- Phương đội luyện khí đường Viêm Hoa tông vào sân, lần này cũng là lần phương đội luyện khí đường biểu diễn.
Chính vào lúc này, đằng sau lại đen thùi lùi một mảng. Đám địa linh đeo bao tay màu trắng, tay cầm hai chiếc cờ-lê, vô cùng phấn khởi dậm chân đi tới mà đằng sau lưng bọn họ lại là một chiếc thần chu khổng lồ.
- Đây là?
Toàn bộ các tông được mời đến làm khách đều hoảng sợ, bọn họ cảm nhận được khí tức của Bán thần tản ra từ chiếc thần chu kia.
- Chiếc thần chu kia được làm từ thi hài của cưởng giả bán thần sao?
Đán Ác Quân Chủ sợ hãi nói. Sắc mặt thánh chủ rất khó coi.
- Làm sao có thể, kĩ thuật chế tạo thần chu của Viêm Hoa tông vô cùng lạc hậu, sao lại có thể làm ra chiếc thần chu tiên tiến như thế này.
Đán Ác Quân Chủ nói:
- Thánh chủ, không thể nào như vậy đâu, đây có lẽ chỉ là bề ngoài đẹp đẽ thôi.
- Ngươi xem xét cẩn thận năng lượng di chuyển bên trong chiếc thần chu này đi, vô cùng phức tạp, nhưng mà kĩ thuật nòng cốt chế tạo thần chu này làm sao lại có chút giống với tông ta, lại có chút cũng không giống.
Thánh chủ cảm thấy kĩ thuật chính này có chút quen thuộc, nhưng lại có chút khác biệt, không biết Viêm Hoa tông rốt cuộc đã trải qua những gì. Kĩ thuật luyện đan cục súc thì cũng thôi đi, kĩ thuật chế tạo thần chu này làm sao có thể trâu bò như thế được chứ. Có thể chế tạo ra thần chu được như thế này, chỉ có mấy tông môn lớn như bọn họ mới làm được, dù sao kĩ thuật nòng cốt của thần chu cũng không phải dễ dàng công phá như thế.
Lữ Khải Minh giải thích toàn bộ:
- Địa linh là một phần của Viêm Hoa tông, thuộc về tộc Địa Linh, có thể gia công khắc tượng. Chiếc Vô Địch thần chu này, lấy nguyên liệu từ yêu thú Bán Thần cảnh...
Lời giảng giải của cậu ta có tính uy hiếp rất lớn đối với các tông môn. Tông chủ Hải Thần tông cùng các trưởng lão trố mắt nhìn nhau.
- Yêu thú Bán Thần cảnh này, chắc không phải con rồng Komodo đấy chứ?
- Hình như là vậy.
Đám dân chúng vây xem đến từ các thành trì há hốc miệng.
- Tông ta hóa ra lại hùng mạnh đến vậy.
- Phải đó, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì thật sự không dám tin, tông ta vậy mà lại lớn mạnh nhường này.
- Các ngươi xem, những thứ kia là cái gì?
Chính vào lúc này, đằng sau lại có một hàng người đi tới, thế nhưng trong tay những người này lại cầm tấm bảng.
Lữ Khải Minh nói:
- Bây giờ là phương đội bí cảnh hiểm địa Viêm Hoa tông, đến nay tông ta có 56 vùng đất hiểm, đây là tài sản lớn nhất của tông ta.
Đán Ác Quân Chủ nhìn theo, nhất thời kêu lên:
- Thánh chủ, ngài xem, cái Địa Không Chi Thành kia, không phải là Thiên Không Chi Thành của tông ta sao, làm sao lại đổi tên rồi, lại còn thành của bọn họ, thật quá vô liêm sỉ mà.
Trên tấm bảng trong tay của một tên đệ tử ở hàng trước vẽ một bức họa, cũng chính là cảnh tượng đại khái của hiểm địa.
Thánh chủ nhìn thấy tình hình này, suýt nữa nhịn không được mà phun một ngụm máu. Có điều chẳng còn cách nào khác, với tình hình lúc này chắc chắn không thể kêu la om sòm.
- Không biết xấu hổ.
Đán Ác Quân Chủ lại chỉ về nơi xa.
- Thánh chủ, ngài xem, kia là Vị Ương Cự Tháp, Viêm Hoa tông bọn họ vậy mà lại nói đó là Vị Ương Tiểu Tháp, tên này bị đổi đến không có lương tâm, rõ ràng chính là muốn tức chết chúng ta mà. Còn có Phong Bạo Địa Cung kia, bọn họ thế mà lại đổi thành Bạo Phong Địa Cung, làm sao có thể không biết xấu hổ như thế chứ.
Đán Ác Quân Chủ không cách nào nhịn được, nước mắt giàn giụa, đây rõ là ức hiếp người quá đáng, nhưng chẳng còn cách nào khác, phản kháng không nổi mà.
- Thánh chủ, ngài xem bên kia, đó là Cấm Kỵ Sâm Hải, bọn họ vậy mà...
Đán Ác quân chủ lại muốn mở miệng.
- Câm miệng, ngươi câm miệng lại cho ta.
Thánh chủ lạnh lùng nói.
Đán Ác Quân Chủ quay đầu lại, không biết từ lúc nào mà mắt của thánh chủ đỏ lừ, sau đó liền lập tức ngậm miệng lại. Mỗi lần ông ta mở miệng, đều khiến cho nội tâm của thánh chủ bị trúng sát thương.
- Mấy cái hiểm địa đằng trước này hình như là hiểm địa của Thánh Đường tông thì phải.
Có trưởng lão của tông môn nào đó bàn tán xôn xao, bọn họ từng tới Thánh Đường tông, hiển nhiên cũng từng thấy những hiểm địa này.
- Là hiểm địa của Thánh Đường tông, Lâm phong chủ này từng tới Thánh Đường tông, dời đi mấy tòa hiểm địa, đây cũng không phải tin đồn. Ta vốn cho là Viêm Hoa tông sẽ giấu đi nhưng bây giờ thế này cũng quá trắng trợn rồi, lại trực tiếp lấy ra, thế này bảo Thánh Đường tông nhà người ta nghĩ thế nào đây.
- Haiz, mấy người nhìn xem, vẻ mặt của mấy người trong Thánh Đường tông đều xanh mét lại rồi.
Các tông nhìn về chỗ đám người Thánh Đường tông đang đứng, quả nhiên lấy thánh chủ làm đại diện, sắc mặt của tất cả bọn họ đều giống như bị táo bón, khó coi đến cực điểm.
- Dựa vào thực lực của Thánh Đường tông, chắc hẳn phải kháng nghị ngay tại chỗ, thu hồi lại những hiểm địa này nhỉ.
Putissa của La Sát tông cười rộ:
- Thu hồi lại? Đùa nhau à, các ngươi cho là Thánh Đường tông bọn họ dám lên tiếng sao. Cái tên nhóc kia nhìn thì bình thường, nhưng mà căn bản lại là một tên điên, có thể ngay tại đây chọc vào chỗ đau của đối phương.
- Không phải chứ, bây giờ là ở Viêm Hoa tông, tên nhóc này có ngu nữa cũng biết cái gì có thể làm, cái gì không thể làm.
Một tên trưởng lão nói.
Putissa lắc đầu, không muốn nói thêm gì nữa, mấy người các ngươi vẫn còn non lắm, chưa thể nhìn ra hết thảy những chuyện này. Vậy mà còn nói tên nhóc này có thể làm hay không.
Gương mặt Hỏa Dung tràn ngập ý cười:
- Sư huynh, không ngờ tên tiểu tử này vậy mà còn có thể nghĩ được ý tưởng như thế này, hay lắm, thật sự hay lắm!
- Có gì mà ngạc nhiên, cũng không xem là đồ đệ của ai. Sư đệ, không phải sư huynh bảo ngươi, có đôi khi phải động não lên sao, sự việc rõ ràng đơn giản dễ hiểu như thế, đệ lại đến giờ mới hiểu, thật sự khiến sư huynh hơi thất vọng đó.
Thiên Tu cảm thán, nhưng trong lòng cũng bị tên tiểu tử này làm cho ngạc nhiên, thật sự quá biết chơi rồi.
Chỉ là đối với Hỏa Dung mà nói, gần đây sư huynh nói chuyện chẳng dễ nghe chút nào, làm sao cứ luôn nói đầu óc ông ta có vấn đề chứ.
Lúc này, Lữ Khải Minh chứng kiến hết thảy, tâm trạng kích động, lúc bắt đầu cũng không thấy có gì khác biệt nhưng hiện tại nhìn tổng thể lại khiến người ta chấn động. Đây là thực lực của tông môn. Bất tri bất giác, vậy mà đã đạt đến mức độ trâu bò như thế này.
- Xin mời Lâm sư huynh của Vô Địch phong vào sân.
Lữ Khải Minh đè nén hơi thở, hét lên một tiếng, một tiếng này đã dùng hết tất cả sức lực của cậu ta.
Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía đằng xa. Chúng trưởng lão cùng tông chủ các tông đều biết sự thay đổi của Viêm Hoa tông có liên quan với tên nhóc này, hơn nữa tác phong còn rất không đứng đắn, không biết nên nói sao.
- Lâm sư huynh.
Đám đệ tử dưới đài mang theo ánh mắt tỏa ra ánh sáng nóng bỏng, vẫy tay reo hò.
Đến nay, danh tiếng của Lâm Phàm ở tông môn vô cùng cao, là thần tượng trong lòng của vô số đệ tử.
- Những ánh mắt này có tính xuyên thấu rất mạnh.
Đối với tình hình xung quanh, hắn rất hờ hững mà đón nhận, thế này thì đã là gì, chương trình truyền hình chẳng lẽ có thể xem không sao.
Gương mặt hắn tràn đầy ý cười, vẫy tay.
- Chào sư đệ, sư muội.
Một tiếng này rất vang dội, mọi người như nổ tung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận