Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 466: Một Trận Chiến Giải Quyết Ân Oán Tình Thù

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
-----------------------
Vương Phù trọng thương mới khỏi, hơn nữa tu vi ngày càng tiến bộ. Hắn ta thực sự sùng bái Lâm sư huynh, dù sao lý tưởng của Lâm sư huynh, quả thực cũng giống với hắn ta. Giờ phút này cũng rung vai kêu gào:
- Chào sư huynh...
Một tiếng vang lên, đám đệ tử còn lại của Vô Địch phong cũng hô to theo.
- Khí thế này tốt lắm, tông chủ, La Sát tông ta về sau có lẽ cũng có thể như thế này.
Dạ Ma Bán Thần nói.
Putissa nhìn một màn tại đây, cũng gật đầu:
- Ừ, nói cũng đúng, tên nhóc này có chút lợi hại, vậy mà cũng có thể nghĩ ra những trò này.
- Một chuyến này coi như không thua thiệt, cảnh tượng trước mắt, tông ta có thể tham khảo, quả thực không tệ.
Dạ Ma Bán Thần nhìn theo, trong lòng cũng có chút ngưỡng mộ. Nếu như ở tông môn bọn họ mà được như thế này, người đi ở giữa mà là ông ta, vậy thì tốt đẹp biết bao. Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, người được đi như thế chắc chắn phải là tông chủ, làm sao đến lượt ông ta chứ.
Thiên Tu cười nói:
- Sư huynh, vốn người được đi giữa dòng người bên dưới là huynh, nhưng mà đồ nhi của ta lo sợ huynh không quen, lần này là nó tới làm mẫu, lần sau là đến lượt huynh rồi.
- Lần sau, vậy lúc nào thế?
Tông chủ rất thích loại cảm giác này, rất muốn được đi ở nơi đó. Thoạt nhìn rất uy phong.
- Việc này... hình như là mười năm một lần, mười năm sau là đến lượt huynh rồi.
Thiên Tu nhớ lại những lời đồ nhi nói với ông, sau đó nói ra.
- Mười năm?
Tông chủ nghe xong, nhất thời ngây ngẩn.
- Sư đệ, mười năm này không phải quá lâu rồi sao?
Ông ta cảm thấy mười năm này cũng quá lâu, hơn nữa ông ta ở vị trí tông chủ, có thể làm được đến mười năm sao?
Nhìn cảnh tượng trước mặt, có chút cảm giác có thể thoái vị cũng không khác là bao.
Trò giỏi hơn thầy, thắng tại trò.
Lâm Phàm Vô Địch phong, thực lực đã là bán thần, trở thành tông chủ, cũng là cái đích mà mọi người cùng hướng tới, không có bất kỳ cái gì là không bình thường hết.
- Không lâu đâu, chớp mắt là trôi qua thôi, sư huynh đừng gấp, nhẫn nại đợi chờ, ngày này mười năm sau, chính là huynh đi ở bên dưới, uy phong biết bao, có phải không?
Thiên Tu nhìn cảnh tượng bên dưới, trong lòng vô cùng tự hào, đây chính là đồ nhi của ông đó, thân làm thầy có thể không tự hào sao.
- Tên nhóc thúi, thật muốn ị ra rồi nhét kín miệng nó.
Chế Tài hùng hổ nói, vô cùng không ưa.
Thần Trật ở bên cạnh nhìn thấy liền bật cười:
- Chế Tài, ta với ông cược đi, ta không tin ông bây giờ có thể ngay tại đây, cởi quần rồi ị ra, có cược không?
- Cược cái con mẹ ngươi, não ngươi có phải có phân không?
Chế Tài tức giận nói, ông ta phát hiện ra Thần Trật giống như có bệnh, đặc biệt là sau khi được tông môn chuộc về, nói chuyện rất là lạ.
- Được, cược mẹ ta, còn có thể cược trong não ta có phân hay không, ta cược không có.
Ánh mắt Thần Trật phát sáng, không ngờ lúc nhàm chán thế này vậy mà có người đồng ý cược cùng ông ta.
Ông ta phát hiện người trong tông môn đều rất bình thường, nhưng Chế Tài có chút khiến người ta không thoải mái, nói chuyện vô cùng bắt chẹt người khác, lúc trước cũng phải nhưng thế này.
Hỗn Loạn trừng mắt một cái:
- Hai ngươi được lắm, trước mặt mọi người còn ra cái thể thống gì nữa, muốn làm mất hết mặt mũi tông ta sao?
Trái lại Thánh Trộm Lôi Đình nhìn cảnh tượng trước mắt, ánh mắt phát sáng. Thứ đồ ở bên dưới này quả thực không tệ chút nào, ngứa tay quá.
- Thánh chủ, nên trông chừng bọn họ, những lời ô uế thế này nếu như để cho người ở tông môn khác nghe được thì mặt mũi cũng chẳng còn nữa.
Đán Ác Quân Chủ nhỏ giọng nói, đối với mấy vị sự đệ này, ông ta thật sự không biết nên nói gì nữa. Làm sao lại biến thành thế này.
Thánh chủ đứng ở chỗ đó mặt không cảm xúc, tâm trạng vô cùng phiền não, đặc biệt là khi nghe thấy giọng của Đán Ác Quân Chủ thì liền biến thành càng thêm phiền não.
- Ngươi câm miệng lại cho ta, trông coi bản thân ngươi cho tốt là được rồi.
Đán Ác Quân Chủ sững sờ, vẻ mặt kinh ngạc nhìn thánh chủ, ông ta lâu lắm rồi không thấy thánh chủ như vậy, lúc trước thánh chủ chưa bao giờ nói những lời như thế với ông ta. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến cho cảm xúc của thánh chủ biến thành muốn bùng nổ như thế này. Thân làm người quản lý công việc trong tông môn, ông ta phụ trách hết thảy mọi việc, hiện tại bị thánh chủ khiển trách, trong lòng ông ta có chút tổn thương, giống như đã bị ghét bỏ vậy.
Một vài tông môn nhỏ trò chuyện với nhau, trong đầu bọn họ, Viêm Hoa tông nghèo túng, lạc hậu đến thâm căn cố đế, cho nên từ trước tới nay chưa từng nghĩ tới Viêm Hoa tông như thế này. Cho dù Viêm Hoa tông có một người đệ tử bán thần cũng chỉ khiến bọn họ cảm thấy Viêm Hoa tông đã có chiến lực, nhưng thực lực kinh tế tổng thể vẫn còn vô cùng yếu kém. Có điều hiện tại xem ra, quan điểm đã có sự thay đổi rất lớn. Kỹ thuật luyện đan còn mạnh hơn cả Thánh Đường tông, năng lực chế tạo thần chu cũng khác thường, không ai có thể so bì. Đây không chỉ là thực lực của một người được nâng cao, mà là năng lực kỹ thuật của cả một cái tông môn được tăng lên gấp bội.
Vì thế, vài tông môn nhỏ đã có suy nghĩ muốn tạo quan hệ với Viêm Hoa tông. Đồng thời mua một số đan dược hoặc là những trang bị cần thiết cho chiến tranh như thần chu...
- Các sư đệ, sư muội vất vả rồi.
- Vì dân chúng mà phụng sự.
Khẩu hiệu vô cùng vang dội, Lâm Phàm rập khuôn theo khẩu hiệu duyệt binh của kiếp trước, tuy có chỗ cắt giảm nhưng dùng ở Viêm Hoa tông hoàn toàn không có vấn đề gì hết.
Đám dân chúng ngàn dặm tới đây từ các thành trì không xa, nghe thấy khẩu hiện này, từng người một mặt hồng tới tận mang tai.
- Điều này thật sự là từ trước tới nay chưa từng được nghe thấy.
- Phải đó, những vị đại nhân này có phải đang phụng sự vì chúng ta không?
- Ngươi nói lời này không phải là nói thừa sao, đây là lời kêu gọi của Lâm phong chủ, theo những gì ta biết, tông môn của chúng ta đã lập ra quản lý đường tổng hợp các tông môn, đã triển khai ở ba tòa thành trì, nghe nói những gia tộc tồn tại đã lâu ở đó đã không thể nắm giữ thành trì nữa, hết thảy đều giao cho chúng ta.
- Thật hay giả thế?
- Đương nhiên là thật rồi. Thân thích của ta đến làm khách đã nói như thế với ta, thành trì của bọn họ bây giờ thay đổi rất nhiều, nếu như con cháu các gia tộc ức hiếp người khác, vậy thì quản lý đường sẽ ra mặt. Từ lần cánh tay của thân thích nhà ta bị đánh gãy, nếu là trước đây thì cũng chỉ coi như là xui xẻo nhưng khiến người ta không ngờ tới chính là quản lý đường này lại đứng ra, bắt cái tên đã đánh người kia, còn giúp thân thích nhà ta đòi bồi thường. Hình như là phí làm hại, phí điều dưỡng gì đó, loạn xì ngậu hết cả lên, ta cũng không hiểu, thế nhưng mà lấy về được hơn một vạn phí bồi thường.
- Tốt như vậy.
Người đến từ các thành trì nghe thấy những lời này, cũng kinh ngạc đến ngây người. Thành trì của bọn họ vẫn chưa có thay đổi, sau khi nghe thấy chuyện này, cũng đều trở nên mong chờ, không biết quản lý đường kia lúc nào mới có thể đến chỗ thành trì của bọn họ đây.
- Thật muốn đi quá.
Tông chủ vô cùng ngưỡng mộ, nhưng vừa nghĩ tới lần kế tiếp là mười năm sau, ông ta cảm thấy có chút lâu lắm, nhưng mà bất luận như thế nào cũng phải đợi đến lần sau.
Trên mặt đám người trưởng lão Khô Mộc đều nở nụ cười, bọn họ đã nhìn thấy sự thay đổi của tông môn. Sau đó ánh mắt lại nhìn về phía Thiên Tu, cũng cảm thán về người nhận được một đồ đệ tốt như vậy, khiến họ vô cùng ngưỡng mộ. Tuy có lúc không đáng tin cậy, sẽ gây chuyện, nhưng chớ nói bởi có những việc lại xử lý rất tốt.
Vào lúc này, Lâm Phàm dừng bước chân, đứng ngay chính giữa bên dưới đại điện, ánh mắt nhìn về phía đại điện, gật đầu với thầy.
Thiên Tu hiểu rõ, bàn tay nhấc lên, phong ấn hạ xuống, lấy Lâm Phàm làm trung tâm, tiến hành phong tỏa không gian.
- Muốn làm gì đây?
Trong lòng các tông nghi hoặc, không rõ Viêm Hoa tông lại định làm cái khỉ gì.
Giờ phút này, Lâm Phàm trôi lơ lửng giữa không trung.
- Đa tạ các tông đã nể mặt tới đây, tham quan nghi thức triển lãm thực lực tổng hợp lần thứ nhất của tông ta. Lâm Phàm ta từng nhiều lần cùng với các vị xảy ra mẫu thuẫn, trong lòng các vị tại đây chắc chắn không vui. Có điều, bổn phong chủ cũng không phải người nhỏ nhen, cho nên mời tất cả các bán thần của Thánh Đường tông, Vĩnh Hằng tông, La Sát tông... tới, chúng ta đánh một trận, cũng coi như một trận chiến giải quyết ân oán, chuyện trước đây coi như xóa bỏ, cho qua đi.
Lúc lời này vừa nói ra, đại điện trở nên náo động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận