Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 470: Đây Là Hồng Môn Yến đó (1)

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
-----------------------
Tiết mục thể hiện thực lực tổng thể của tông môn đã kết thúc, con dân đến từ các thành trì trên mặt tràn đầy vẻ tự hào.
- Quá lợi hại, không ngờ tông môn chúng ta lại mạnh như vậy, nếu không tận mắt chứng kiến, quả thật không thể tin được.
- Theo ta thấy, Lâm phong chủ của chúng ta vẫn là người mạnh nhất. Ngươi xem đi, vừa rồi có bao nhiêu Bán Thần, đều bị Lâm phong chủ của chúng ta đánh một quyền là ngã, sau này thật muốn xem xem còn có tông nào dám ức hiếp chúng ta.
- Không sai, ta phải nhanh chóng quay về thành, nói cho mọi người ở đó biết bọn họ không tới đây đúng là thiệt thòi.
Con dân của các thành trì vừa lòng thoả ý, không hề hối hận, hôm nay thật sự khiến bọn họ mở rộng tầm mắt, sợ rằng quay về bọn họ cũng không thể nào chợp mắt. Mà khi những con dân này quay về, tông môn cũng sắp xếp đệ tử đi theo hộ tống, mặc dù đi quan đạo nhưng cũng phải bảo đảm an toàn mới được.
Các đệ tử trong tông môn trò chuyện với nhau, nói ra cảm tưởng của riêng mình, bọn họ đã được chứng kiến thời khắc huy hoàng nhất của tông môn. Có điều, Lâm sư huynh nói, đây chưa phải là sự huy hoàng tột cùng mà mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
Tông chủ các tông cùng trưởng lão, muốn trở về tông, nhưng Lâm Phàm không có ý định để bọn họ rời đi, chuyện nên làm vẫn chưa hết, nếu đã tới đủ thì đương nhiên phải trò chuyện một phen.
Hôm nay, nếu nói vui mừng nhất phải kể đến ba tông lớn Thái Thản tông, Đại Diễn tông, Đại Hùng Bảo tông. Thái Thản tông thật sự vì sự cường thịnh của Viêm Hoa tông mà cao hứng. Đại Diễn tông cùng Đại Hùng Bảo tông lại vui vì lựa chọn của bọn họ không sai, qua lại với Viêm Hoa tông thật là một việc làm sáng suốt.
Dạ tiệc.
Một bàn tròn lớn có Lâm Phàm, tông chủ cùng Thiên Tu, còn lại đều là tông chủ và trưởng lão các tông khác. Còn lại mấy tông môn vừa và nhỏ được xếp ở chỗ khác.
Lúc này, Lâm Phàm đứng dậy bưng ly rượu.
- Đa tạ các vị nể mặt tới, Lâm Phàm ta cảm ơn, ly rượu này ta xin mời.
Mọi người ngồi đó, trong lòng hơi hoảng hốt, luôn cảm giác hình như sắp có chuyện gì xảy ra. Bọn họ nào có tâm trạng uống rượu, cảm giác đây chính là một bữa Hồng Môn yến.
- Mẹ kiếp!
Phun Thánh Chế Tài quay mặt đi.
Lôi Đình quân chủ sờ ly rượu có hoa văn màu vàng trong tay, bàn tay che lại, khi mở ra, ly rượu biến mất không thấy nhưng vẫn ngồi yên ở đó như không có chuyện gì.
- Lâm phong chủ khách khí rồi, nếu đã xoá bỏ tất cả, mọi người cùng nhau cạn một ly đi.
Putissa cười nói.
Tình huống hiện tại, người sáng suốt cũng có thể nhìn ra có gì đó đang nhen nhóm, mọi người đều muốn trở về, không muốn ở lại Viêm Hoa tông nữa. Cái gì nên thể hiện cũng đã thể hiện rồi, còn muốn làm gì nữa đây. Đâu quá đáng đến vậy. Có điều, đây cũng chỉ là ý nghĩ trong lòng Putissa mà thôi, còn đến bên miệng vẫn rất biết cách nói chuyện.
Thiên Tu nói:
- Đồ nhi, uống ít thôi, uống rượu tổn hại sức khỏe, say cũng không tốt.
- Thầy yên tâm, đồ nhi ngàn chén không say, thêm một bình nữa cũng chẳng hề gì, không tin thầy nhìn xem.
Lâm Phàm cười nói, nhấc một bình rượu lên đổ vào miệng.
Mọi người không hiểu nổi tình hình hiện tại, muốn để Bán Thần uống say thì phải là rượu gì, cũng không biết người này rốt cuộc có ý gì.
Đang lúc mọi người nghi ngờ, chỉ nghe “choang” một tiếng giòn giã, tất cả đều hoảng sợ, gương mặt đầy vẻ hoang mang, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ thấy Lâm Phàm đập vò rượu xuống đất, sắc mặt đỏ thẫm, ngay cả hai tròng mắt cũng đỏ au.
- Say rồi sao?
Mọi người thất kinh, đùa hả, một bình đã say? Cho dù là mười bình cũng không có khả năng.
- Thánh chủ, có biến rồi, nhất định có biến rồi.
Bây giờ Đán Ác Quân Chủ đã thấy bụng đau âm ỉ, lá gan như đã bị tiểu tử này đá vỡ. Đã nói là trận đấu hữu nghị, không ngờ lần này lại ra tay tàn nhẫn như vậy.
- Đồ nhi, con làm sao vậy? Không thể uống rượu thì uống ít chút, uống say rồi, phải làm thế nào đây.
Thiên Tu sốt ruột, đồ nhi của mình sao có thể uống say được chứ. Ngay cả tông chủ cũng đứng lên, xin lỗi nói:
- Thật ngại quá, phong chủ tông ta nhất định đã uống say, hôm nay kết thúc tại đây đi.
- Được, mau đỡ Lâm phong chủ về nghỉ ngơi, sức khoẻ quan trọng nhất.
Tông chủ Vĩnh Hằng tông vội vàng nói, dạ tiệc này ăn không trôi, có loại cảm giác gì đó đè nén, hơn nữa trong bóng tối luôn có cảm giác sẽ có chuyện xấu nào đó xảy ra.
Ba!
Nhưng vào lúc này, Lâm Phàm chợt vỗ bàn một cái, cơ thể lảo đảo lắc lư, sau đó đẩy người đang đỡ mình ra.
- Bổn phong chủ không có say, nhưng với một số việc, ta rất khó chịu.
Mà mọi người ở đây, cũng bị giọng nói này làm sợ hết hồn, không biết tiểu tử này lại muốn nổi điên cái gì.
-Trời ơi, đồ nhi, con uống nhiều rồi, đừng quậy nữa, nghe lời vi sư, trở về nghỉ ngơi cho khỏe.
Thiên Tu đỡ hắn nói.
- Lâm Phàm, các vị tông chủ và trưởng lão đều ở đây, cũng không thể náo loạn, trở về nghỉ ngơi cho khỏe đi.
- Nghỉ ngơi cái khỉ gió gì, hôm nay nói chuyện cho rõ ràng, không nói rõ ràng, đừng ai nghĩ đến chuyện rời khỏi.
Lâm Phàm vỗ bàn lần nữa, toàn bộ món ngon và rượu trên mặt bàn đều nảy lên, sau đó lại rơi xuống vị trí cũ.
Tông chủ các tông cảm thấy không ổn, ngẩn ra nhìn Lâm Phàm, không biết đây rốt cuộc là ý gì. Ngay tại lúc này, Lâm Phàm lảo đảo lắc lư chỉ Putissa. Putissa mờ mịt, không hiểu lắm, chuyện này thì liên quan gì đến mình.
- Lâm phong chủ, ngươi có ý gì?
- Putissa tông chủ, không có gì hết, chỉ là muốn hỏi một chút, lãnh thổ đã từng chiếm lĩnh của tông ta liệu có trả hay không? Hôm nay uống nhiều, bổn phong chủ cũng cứ việc nói thẳng, đó là lãnh thổ của Viêm Hoa tông chúng ta, không phải La Sát tông các ngươi. Nếu ngươi còn không trả, hôm nay bổn phong chủ sẽ sống chết với ngươi, ngày mai trực tiếp ra khỏi tông khai chiến, chiếm đoạt địa bàn, xem ai mạnh hơn.
Lâm Phàm lạnh lùng nói, biểu tình rất nghiêm túc.
- Đồ nhi, nói cái gì vậy, sao lại nói mấy lời này với Putissa tông chủ, Putissa tông chủ đừng để trong lòng, đồ nhi ta uống nhiều, say rồi nên nói mê sảng thôi.
Thiên Tu vội nói, nhanh chóng đóng vai phản diện.
Putissa cũng biết, đây chẳng phải chuyện tốt gì, sau đó lúng túng cười:
- Không sao, không sao, Lâm phong chủ uống nhiều.
- Ai uống nhiều, ai đùa với ngươi! Một câu thôi, có trả hay không? Lâm Phàm ta thù rất dai, đồ của ai nên thuộc về người ấy, nếu không ngày mai sẽ khai chiến. Đừng tưởng rằng ta doạ ngươi, nói một câu khó nghe. Hôm nay nếu không phải thầy ta ra mặt ngăn cản, thì tất cả đều nằm ở đó hết cho bổn phong chủ.
Lâm Phàm bá đạo nói, ánh mắt nhìn về phía Putissa:
- Ngươi nói xem có phải đạo lý này không?
Putissa đáp:
- Là... là đạo lý này.
Hắn ta rất muốn nói, vớ vẩn, đây rõ là cướp đi, đã là của tông ta những hơn một trăm năm rồi còn đòi trả lại, đúng là nằm mơ. Tuy nhiên nhìn trông bộ dạng tiểu tử này, bất kể là say thật hay là say giả cũng đều hơi đáng sợ, nếu như từ chối, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện lớn thật.
- Bổn phong chủ nói mà, Putissa sao có thể không biết nói đạo lý chứ.
Lâm Phàm cười nói, sau đó quay đầu lại:
- Vậy rốt cuộc có trả hay không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận