Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 471: Đây Là Hồng Môn Yến đó (2)

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
-------------
Thiên Tu giảng hòa:
- Đồ nhi, sao có thể nói lời như vậy với Putissa tông chủ, mặc dù con đã có thực lực tiêu diệt được cả La Sát tông, nhưng tông ta hòa bình, chính nghĩa, làm sao có thể ép buộc tông họ, sẽ phá hỏng sự hoà thuận.
- Thầy, con đang nói phải trái với Putissa, khi nào đạo lý này không thể nói thông, mới dùng đến vũ lực, Putissa ngươi nói có đúng không?
Trong lòng Putissa không muốn trả, nhưng nhìn ánh mắt này của Lâm Phàm, không biết làm sao cho phải. Thực lực đối phương quá mạnh mẽ, hơn nữa không phải là mạnh ở mức bình thường, tất cả mọi người ở đây cộng lại cũng không bằng một chuỳ của đối phương.
- Nhất định sẽ trả, La Sát tông ta đã muốn trả từ lâu, chỉ có điều không tìm được thời cơ thích hợp. La Sát tông chưa bao giờ chiếm lĩnh lãnh thổ của tông khác, càng không biết phá hỏng tính nguyên vẹn của các tông, vũ lực là cách của những kẻ tàn bạo, chúng ta làm sao có thể dùng vũ lực, nên nói phải trái.
Tình huống ngày hôm nay, ngay cả nghĩ hắn ta cũng chưa từng nghĩ đến, trước giờ đều chưa từng nghĩ Viêm Hoa tông lại có một ngày cứng rắn đến vậy. Không trả thì đánh, nếu như là trước kia thì ai sợ ai chứ, nhưng bây giờ là sợ thật sự. Chỉ một mình tiểu tử này, e là cả La Sát tông cũng không thể chống lại.
- Tốt, Putissa biết lý lẽ, kính ngươi một ly, ngày mai làm thủ tục, lãnh thổ chiếm lĩnh trước kia trả lại là được, sau này chúng ta chính là anh em tốt, trợ giúp lẫn nhau.
Lâm Phàm nói:
- Lời vừa rồi, có chút mạo phạm, đó là do uống nhiều, không làm chủ được đầu óc.
Tông chủ nói:
- Putissa, hắn uống nhiều, đừng nghĩ là thật, cũng chớ để trong lòng.
- Hử? Ai không để trong lòng?
Lâm Phàm trừng mắt một cái, thần sắc rất là nghiêm túc nói.
Khóe mắt Putissa giật giật, vội vàng nói:
- Lâm phong chủ nói đúng, đây chính là vật về nguyên chủ.
- Ừ, vậy thì tốt, tông chủ, đích thân Putissa đã muốn trả rồi, làm sao có thể nghĩ là giả dối đúng không?
Lâm Phàm nói, sau đó ánh mắt nhìn xung quanh.
- Các vị, mọi người nói xem có đúng không?
- Đúng, đúng.
Tông chủ của các tông môn còn lại gật đầu, hơi có vẻ khó chịu, đây chẳng phải là bị tên tiểu tử này dắt mũi đi sao. Hơn nữa còn không thể phản kháng, đúng là cái bẫy.
Thánh chủ không muốn nói chuyện, sớm biết vậy lúc ban ngày có chết cũng phải đi, quả nhiên sẽ xảy ra chuyện.
Đán Ác Quân Chủ không còn lời nào để nói, mặc dù còn chưa rút đao ra, nhưng lời này đã rất rõ ràng, hôm nay mọi người ở đây, không mấy ai có thể chạy thoát nữa.
- Mẹ kiếp, tự cao đến vậy.
Chế Tài Quân Chủ bất mãn, nhưng không dám phản kháng.
Qua hồi lâu, biểu tình tông chủ các tông rất khó coi, cứ như là bị ai ăn hiếp vậy, cuối cùng dạ tiệc đã kết thúc, mọi người cáo từ.
Khi tất cả mọi người đều rời đi, Lâm Phàm cười:
- Thầy, như thế nào?
- Đồ nhi, lợi hại! Lần này Viêm Hoa tông chúng ta đã lấy lại được tất cả những gì đã mất.
Thiên Tu cười, ông đang cùng phối hợp với đồ nhi của mình.
- Tông chủ, biểu cảm vừa rồi của ông không đạt, ông nên lộ ra vẻ, ta đang đùa thôi, không phải là thật đâu, nhưng ông lại thể hiện ra cảm giác vô cùng khao khát, điều này mọi người đều nhìn ra hết rồi.
Lâm Phàm nói.
- Hả?
Tông chủ ngẩn ra:
- Không thể nào, biểu tình này ta diễn rất đạt mà.
Thiên Tu xua tay:
- Sư huynh, vừa rồi huynh thật sự có vấn đề, nhưng may là ta và đồ nhi đều làm y như thật, khiến bọn họ không có chú ý tới trạng thái của huynh, lần sau phải chú ý đấy.
- Haiz, lần đầu tiên nói chung khó tránh khỏi sai lầm.
Tông chủ thở dài nói. Lâm Phàm cười:
- Con đã nói mà, đối phó bọn họ, không thể nương tay, lúc nào nên cứng rắn thì phải cứng đến cùng. Bây giờ tốt rồi, bọn họ đều phải nôn ra hết.
- Đồ nhi, màn vẽ rồng thêm mắt vừa rồi của thầy không tệ chứ?
Thiên Tu hỏi.
- Thầy rất lợi hại, chỉ một câu “Mặc dù thực lực của con hiện giờ có thể tiêu diệt cả La Sát tông”, đúng là doạ cho bọn họ sợ tái mặt.
Lâm Phàm cười đắc ý. Quả nhiên, có thực lực, cái gì cũng dễ làm.
Nơi nghỉ ngơi của các tông.
- Hắn ta thật càn rỡ.
Thánh chủ trở về phòng, vẻ mặt giận dữ, ngồi xuống bên cạnh bàn, tay trái nắm thành quyền đập lên bàn, bộ dạng vô cùng tức giận.
Đán Ác Quân Chủ quay mặt đi.
- Đây đâu chỉ là càn rỡ, rõ ràng là quá đáng, ngông cuồng, vô sỉ, mặt dày vu oan cho người khác.
Thánh chủ không nói lời nào, lúc ở dạ tiệc, ông ta muốn lớn mật đứng ra nói một câu “Đừng quá ngông cuồng”, nhưng mà những lời này luôn giấu ở trong lòng, không thể nào nói ra khỏi miệng.
- Đán Ác, ngươi nói xem, Putissa thật sự quá hèn nhát, nếu như hắn ta dám đứng ra phản kháng một câu, ta nghĩ các tông khác cũng sẽ phản kháng. Nhưng ngươi nhìn xem, hắn ta là thứ gì chứ, hoàn toàn đã bị doạ sợ, thậm chí ngay cả chút lòng phản kháng cũng không có. Còn nói là đại tông, thật mất mặt!
Thánh chủ thẳng thắn nói.
Đán Ác Quân Chủ gật đầu.
- Đúng là rất mất mặt, đường đường là La Sát tông lại bị tên tiểu tử kia chèn ép đến một câu phản kháng cũng không dám nói, chỉ có thể hùa theo. Theo ta thấy, sau này còn phải dựa vào Thánh Đường tông chúng ta mới xong.

Bên trong một phòng khác.
Putissa sậm mặt lại, trong lòng khó chịu, đây là vì cái gì, dựa vào cái gì mà có nhiều tông ở đó như vậy mà xui xẻo nhất lại là La Sát tông bọn họ. Dựa vào cái gì chứ?
- Dạ Ma, ngươi nói xem, đây có phải là hắn ức hiếp người quá đáng, mượn rượu để gây chuyện? Ta thấy Thiên Tu cũng cùng một giuộc với hắn cả.
Putissa đầy khổ sở, muốn tìm một người để giãi bày hết, mà hôm nay cũng chỉ có Dạ Ma là có thể tâm sự.
Dạ Ma Bán Thần im lặng suy nghĩ trong chốc lát, gật đầu nói:
- Bọn họ vốn là một phe, hơn nữa ta nhìn một cái là biết, bọn họ chỉ giả bộ say, mượn rượu làm càn.
Có thể dốc bầu tâm sự, tâm trạng của Putissa đã tốt hơn chút.
- Dạ Ma, ngươi nói xem, vùng đất kia đã là của La Sát tông hơn một trăm năm, sao hắn ta lại mặt dày muốn lấy, ta nói có phải không?
Dạ Ma Bán Thần lắc đầu:
- Tông chủ, lời này không đúng. Vùng đất kia không phải của chúng ta, là chúng ta giành được, hơn nữa ta thấy tông ta cũng được lời rồi, quản lý một hơn trăm năm, thu hoạch không ít, hành động đến Viêm Hoa tông lúc ấy của chúng ta, chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung.
- Bốn chữ gì?
Putissa có chút không vui, Dạ Ma nói vậy là có ý gì, vùng đất kia không phải của chúng ta sao, rõ ràng là của chúng ta mà.
- Giết người cướp của.
Dạ Ma Bán Thần rất thành thật, không thích nói dối, mặc dù đó là chuyện của hơn một trăm năm trước, ông ta còn chưa ra đời nhưng cũng đã từng xem nội dung có liên quan ở trong sách cổ của tông môn. Tình cảnh lúc ấy, vô cùng thê thảm, cũng chỉ có thể dùng bốn chữ này để hình dung.
- Cút!
Putissa nâng tay lên, chỉ ra cửa.
- Tông chủ, ta đã làm gì chứ?
Dạ Ma Bán Thần ngây người, sao vậy nhỉ, sao tông chủ lại mắng mình.
- Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, lập tức biến khỏi mắt ta.
Putissa gào lên:
- Cút!
Dạ Ma Bán Thần xoa xoa mặt, đầy bất đắc dĩ mà xoa xoa.
- Tông chủ, ông bảo ta đi thì đi, sao lại nói cút, lại còn phun đầy nước miếng vào mặt ta.
Lạch cạch!
Putissa cầm ly trà trên bàn lên, ném về phía Dạ Ma.
Dạ Ma Bán Thần ôm đầu chạy, hét to:
- Ta đi, đi đây, chớ động thủ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận