Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 472: Trong Tuyệt Cảnh, Nhật Chiếu Tông Bùng Nổ

Nhìn Dạ Ma Bán Thần hấp tấp chạy biến đi, Putissa vô lực ngồi ở đó, vẻ mặt đầy ưu sầu, nhìn Bán Thần của tông môn giống như một kẻ ngu vậy. Có lẽ đây chính là nguyên nhân không thể bằng người khác.

Hôm sau, cửa núi tông môn.
Lâm Phàm ôm quyền:
- Tối hôm qua rượu vào nhức đầu, bây giờ vẫn còn đau âm ỉ, có điều các vị gấp gáp trở về như vậy, không ở lại thêm mấy ngày nữa để cho tông ta cẩn thận chiêu đãi.
- Lâm phong chủ khách khí, tông môn còn có chuyện, phải trở về xử lý, sau này có cơ hội sẽ gặp lại.
Thánh chủ ôm quyền nói, bây giờ một khắc ông cũng không muốn ở đây nữa, thậm chí cũng không muốn nhìn thấy gương mặt tên Lâm Phàm này, tránh cho không nhịn được sẽ ra tay với đối phương. Dĩ nhiên, nhất định đánh không lại, cho nên chỉ có thể làm bộ mắt điếc tai ngơ.
Nụ cười trên mặt Putissa tươi rói, nhưng trong lòng không ngừng chửi thề, tình huống lúc này cũng chỉ đành nở một nụ cười.
- Các vị tông chủ đi thong thả, lần sau nhớ lại tới chơi, cửa của tông ta luôn mở rộng đón các vị.
Lâm Phàm vẫy tay.
Lúc các tông chủ quay đầu đi, sau cái xoay đầu gương mặt đang cười tươi bỗng trở nên đầy thâm trầm.
- Đánh chết cũng không tới nữa!
Quá đáng, đúng là quá đáng, đã sớm biết tới Viêm Hoa tông không có gì tốt, nhưng không tới thì hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi. Trên thiệp mời tên tiểu tử đó để lại một hàng chữ, rõ ràng là uy hiếp, thực lực mạnh thì muốn làm gì cũng được sao? Đúng là trời đất không dung.
Khi các tông đều rời đi, Lâm Phàm bật cười.
- Thầy, nhìn đi, hoàn mỹ biết bao, tất cả đều được giải quyết.
- Ừ, đồ nhi, lần này thầy trò chúng ta phối hợp rất là hoàn mỹ. Có điều lần này con cũng đã đắc tội với những tông đó rồi.
Thiên Tu nói.
- Thầy, thầy cũng có phần.
Lâm Phàm nhìn về phía thầy, chuyện này đâu thể có mình hắn gánh chịu.
Thiên Tu tiếp lời:
- Suỵt, đồ nhi, không nói chuyện này nữa, tuổi như thầy đây cũng cần tạo hình tượng tốt đẹp, sau này đến các tông khác không được ưu ái, vậy thì thật không tốt.
- Haiz.
Lúc này, Lâm Phàm than thở một tiếng, thấy hơi bất lực, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
- Đồ nhi, con làm sao vậy? Sao lại thở dài?
Lâm Phàm nói:
- Thầy, thật ra thì lần này không tính là quá hoàn mỹ. Thầy nhìn xem, mười phong giờ chỉ có mình con ở đây, các phong chủ còn lại đều không ở, thật đáng tiếc. Mà Đạo sư đệ đã có thê tử, quên luôn cả tông môn, cũng không biết đã đi đâu.
- Điều này cũng đúng, nếu như mười phong đều ở đây, vậy thì tình cảnh lúc đó đã khác, nhưng đồ nhi, tại sao bọn họ không có ở đây, trong lòng con chẳng nhẽ không biết?
Thiên Tu nhìn về phía Lâm Phàm, chuyện đó chỉ cần nghĩ một chút là hiểu. Chèn ép đến độ những tông chủ khác không dám quay lại, vậy thì còn chuyện gì có thể xảy ra, nhất định đồ nhi này của mình quá mức cường hãn khiến những phong chủ kia không thấy được hy vọng chứ sao.
- Thầy, đồ nhi thật sự không hiểu lắm.
Lâm Phàm lắc đầu, trong lòng có chút mờ mịt không nghĩ được gì.
- Đồ nhi phải đi bế quan rồi.
Vừa nói xong Lâm Phàm lập tức vội vã đi khỏi.
Thiên Tu ngẩn ra nhìn đồ nhi của mình, cũng thầm bội phục, đã là Bán Thần rồi còn muốn đi tu luyện, không ổn định lại cảnh giới một chút đi.

Mấy ngày sau.
Chuyện Viêm Hoa tông thể hiện thực lực tổng thể đã truyền đến các tông. Trong các thành trì, một vài các con dân hết sức hưng phấn, bọn họ đã được chứng kiến thời khắc hùng mạnh của tông môn.
Bên trong quán trà náo nhiệt khác thường, tiếng bàn tán không ngớt.
- Ha ha ha, Lâm phong chủ tông ta thật sự quá mạnh mẽ, một người đấu lại cả nhóm Bán Thần của các tông, cuối cùng giành được thắng lợi.
- Nếu như không phải có Thiên Tu trưởng lão ra mặt, những tông chủ tông môn kia, sợ rằng cũng bị Lâm phong chủ trấn áp hết.
- Không ngờ tông ta lại mạnh mẽ như vậy, nếu không phải có lần này, chúng ta cũng không thể biết.
- La Sát tông đã từng chiếm lĩnh lãnh thổ của tông ta, cuối cùng đã trả lại.
- Còn những bảo vật từng bị các tông cướp đoạt cũng nói phải trả lại, đúng là quá hả giận.
Đối với các con dân mà nói, bọn họ đã từng sống trong sự kiềm chế, tình huống bên trong tông bọn họ biết, đồng thời sự lấn áp của tông khác càng khiến bọn họ thấy trong lòng ứ nghẹn, không thể nào trút bỏ. Nhưng bây giờ tất cả đã khác.
Bất chợt tông môn trở nên mạnh như vậy, điều này khiến bọn họ có chút không dám tin, nhưng chuyện này không tin cũng không được, bởi vì đây chính là sự thật.
Nhật Chiếu tông, sau khi trải qua tuyệt vọng, toàn bộ tông môn cũng bắt đầu biết điều. Tông chủ ngày nào cũng ưu sầu, rên rỉ than thở, các trưởng lão đứng đầu ở dưới cũng ngậm miệng không nói, tình huống của các tông môn trên thế gian hiện tại, bọn họ đều đã biết.
- Tông chủ, mấy ngày trước Viêm Hoa tông mời các tông đi tham gia cái gọi là thể hiện thực lực tổng hợp của tông môn, đã kết thúc rồi, mà tình huống mới nhất chính là tiểu tử kia đã rất mạnh. Tông môn trên thế gian đều không thể chống lại, cho dù là thánh chủ Thánh Đường tông cũng đã không phải là đối thủ nữa.
Một tên trưởng lão tuyệt vọng nói, ông không ngờ tiểu tử này thế mà đã tăng thực lực đến mức này, không phải là người mà bọn họ có thể chống lại nữa.
Tông chủ ngồi ngay ngắn ở trên ghế, trầm ngâm không nói, tất cả trưởng lão cũng nhìn ra được tông chủ đang trong cơn giận, hơn nữa còn vô cùng kiềm chế. Các đệ tử của tông môn, đều cảm giác tông môn không còn sức sống, mặc dù vẫn hoạt động như trước, nhưng luôn cảm giác như thiếu đi chút gì đó.
- Vậy sao?
Tông chủ khép hờ mắt, mở miệng nói.
- Đúng vậy, bây giờ bất kể là luyện đan hay là luyện khí, Viêm Hoa tông đều đã đuổi kịp các tông khác, thậm chí có không ít tông môn chuẩn bị thiết lập quan hệ với Viêm Hoa tông.
Bọn họ là trưởng lão đứng đầu của Nhật Chiếu tông, sau khi nghe những thứ này, trong lòng cũng có loại tuyệt vọng không sao nói được. Viêm Hoa tông vùng dậy cũng không phải là chuyện gì tốt, mà cho tới bây giờ Nhật Chiếu tông bọn họ còn không có xuất hiện Bán Thần, cuối cùng sợ rằng chỉ có thể để cho người khác ức hiếp.
Ngay lúc này, bên ngoài có tiếng động truyền tới, một vệt sáng mờ mờ bay từ phương xa tới.
Tông chủ ngẩng đầu, chân mày nhăn lại.
- Chích Diệu Quân Chủ Thánh Đường tông.
Các trưởng lão trong đại điện sắc mặt hơi biến đổi, không biết người này tới làm gì.
Trong hư không, Chích Diệu Quân Chủ bay lơ lửng, tâm trạng không tốt là bao, gần đây thiệt hại nặng nề, luôn trong trạng thái căng thẳng.
Những thiên sứ nhỏ vây quanh cơ thể, thổi kèn như sắp hết hơi, mà cũng chẳng còn nữa, những thiên sứ nhỏ này chính là tâm trạng của Chích Diệu Quân Chủ lúc này. Tâm tình không tốt, các thiên sứ nhỏ cũng chẳng còn động lực gì nữa.
- Không biết, Chích Diệu Quân Chủ đến có chuyện gì?
Tông chủ ra mặt, nở nụ cười dò hỏi. Chỉ có điều, ánh mắt Chích Diệu Quân Chủ bỗng nhiên phóng tới, trong lòng tông chủ hoảng sợ, hơi lúng túng. Ánh mắt Chích Diệu Quân Chủ rất ác liệt, có một loại sợ hãi không nói ra được.
Chích Diệu Quân Chủ híp mắt, nhìn mọi người. Các trưởng lão Nhật Chiếu tông đều cúi đầu, không dám đối mặt với Chích Diệu Quân Chủ. Tông chủ không cam lòng, trước mắt là quân chủ Thánh Đường tông, Nhật Chiếu tông bọn họ căn bản không dám phản kháng.
Đối với Chích Diệu Quân Chủ mà nói, Nhật Chiếu tông chính là con chó của Thánh Đường tông. Mấy ngày gần đây tâm trạng của ông không tốt đẹp gì, chỉ có thể đến tìm những người này trò chuyện một lát, thuận tiện bù đắp tài sản của riêng mình.
- Hừ!
Chích Diệu Quân Chủ hừ lạnh một tiếng, mà một tiếng hừ lạnh này lại giống như tiếng sấm, nổ vang bên tai mọi người.
Các trưởng lão Nhật Chiếu tông cả người run lên, bọn họ biết, Chích Diệu Quân Chủ muốn khai đao với bọn họ. Trước kia cũng không phải chưa từng xảy ra chuyện như vậy, cuối cùng đều dùng tài sản của tông môn để giải quyết. Nhưng bây giờ, tông môn xảy ra chuyện như vậy, lấy đâu ra nhiều tài sản để cho Chích Diệu Quân Chủ, dẫu sao đệ tử tông môn cũng còn phải tu luyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận