Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 477: Đây Chính Là Bắt Đầu Xâm Chiếm Sao? (2)

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
----------------
Bên trong khe hở, đây là một khoảng không gian rộng lớn.
Một người đàn ông trung niên khí thế phi phàm, ánh mắt có thần, lúc này nhìn các đệ tử ở phía dưới, trầm giọng nói:
- Nguyên Tổ Chi Địa mở ra, các ngươi thân là những đệ tử tiên phong, nhất định phải ở Nguyên Tổ Chi Địa, phải lập tức đến đó ngay, đợi đến lúc xuất hiện ở tông môn.
- Chấp sự đại nhân, nếu như gặp phải sự công kích ở Nguyên Tổ Chi Địa thì làm như thế nào?
Trong đám người, một tên đệ tử hỏi. Chấp sự đại nhân cười:
- Theo như ghi chép trước kia, người của Nguyên Tổ Chi Địa tuyệt đối sẽ không hề chống trả lại, bọn họ cũng không biết là rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, nếu như thật sự gặp được thì chém giết tất cả, một tên cũng không để lại.
- Vâng!
Các đệ tử hiểu rõ.
Nguyên Tổ Chi Địa rất lâu mới mở một lần, bọn họ cũng coi như là vận khí tốt, cả đời này của bọn họ có thể đợi đến khi Nguyên Tố Chi Địa mở ra, bọn họ cũng có nghe nói bên trong Nguyên Tổ Chi Địa có rất nhiều cơ hội.
Đương nhiên, bọn họ cũng không biết bên trong Nguyên Tổ Chi Địa này rốt cuộc là có cái gì. Nhưng theo như người khác biết, người bên trong Nguyên Tổ Chi Địa toàn bộ đều là thổ dân, chính là loại người lạc hậu, bọn họ đến nơi đó, chính là thần. Bởi vậy, đối với bọn họ mà nói, ngẫm lại cũng có chút kích động, đệ tử bọn họ đến nơi đó thì sẽ được coi như là thần, cái này nghĩ kĩ mà nói, cũng làm người ta có chút kích động.
- Đi thôi.
Chấp sự đại nhân, vung tay, vô số đệ tử bắt đầu xuất phát.
Kỳ thật, ông ta cũng không biết Nguyên Tổ Chi Địa rốt cuộc là cái gì, nhưng theo như ghi chép của tông môn, những Nguyên Tổ Chi Địa này, rất là thần bí, hơn nữa còn tồn tại bên trong, đối với bọn họ mà nói, giống như là thổ dân, cho nên tính nguy hiểm rất thấp.
Mà nhóm đệ tử bình thường tiến vào đó, chính là đội tiên phong, tiến hành chiếm đoạt, chờ cường giả của tông môn đến.
Vù! Vù!
Lâm Phàm vẫn ngồi chờ ở Vô Địch phong, hắn cũng không biết cái khe hở này lúc nào có động tĩnh, tuy nhiên đúng lúc này, khe hở trên bầu trời đột nhiên chấn động. Bên trong đó ánh sáng lưu chuyển, có hiện tượng khác thường.
- Rốt cuộc cũng đến rồi sao?
Lâm Phàm lên tinh thần, ánh mắt sáng rực nhìn vào khoảng không, chỉ thấy khe hở trên cao xuất hiện biến động.
- Địch Địch, chuẩn bị sẵn sàng, khe hở có biến động.
Lâm Phàm hô với Địch Địch ở phía xa, âm thanh hóa thành sóng âm, không trung chấn động, các đệ tử tông môn cũng đều bắt đầu cảnh giác, bọn họ vẫn nhìm chằm chằm vào khe hở này, nếu xuất hiện sự biến đổi, bọn họ cũng sẽ thông báo ngay cho tông môn. Lúc này khe hở chấn động, khiến bọn họ bắt đầu khẩn trương lên, không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy.
Ở nơi xa, Địch Địch thần sắc nghiêm túc:
- Chỗ nào đã được chuẩn bị trước, sẵn sàng nhắm họng pháo vào mục tiêu ngay, chuẩn bị phóng Nguyên tinh, bắt đầu phóng Nguyên tinh.
- Vâng.
Dưới sự ra lệnh của Địch Địch, nhóm Địa linh bắt đầu bận túi bụi, nhét khoáng thạch Nguyên tinh vào bên trong "pháo thần nguyên". Hiện tại Viêm Hoa tông đã không còn thiếu Nguyên tinh nữa, khai phái một quặng Nguyên tinh, hơn nữa còn lấy của Thánh Đường tông mấy quặng nữa nên giờ thừa sức sử dụng.
Từng viên từng viên Nguyên tinh được nhét vào trong đó, "pháo Thần Nguyên vang lên tiếng vù vù, lực lượng đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ chờ đến thời khắc khai hỏa.
Lâm Phàm bay lên, đến phía dưới một khe hở, ngăn các đệ tử ở phía dưới lại:
- Cái khe hở này, giao lại cho ta.
Hắn đột nhiên nhớ lại, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng nha, nếu như không có tù binh, hình như cũng không tốt lắm.
Khe hở trong hư không không mở rộng nhưng trong luồng khí mù mịt hỗn độn kia ngày càng cuồng bạo, đồng thời còn có một ít ánh sáng nhạt lóe ra.
- Đồ nhi, ngươi nói xem người ngoài hành tinh đến từ khe hở này thực lực như thế nào? Có phải sẽ rất mạnh hay không?
Thiên Tu có chút khẩn trương, mà đối với ba chữ "Người ngoài hành tinh" này dùng vô cùng thành thục, không có một tí diễn xuất nào.
- Thầy, đồ nhi cũng rất chờ mong, người nói xem, nếu như người này thực lực quá yếu rồi, chẳng phải là uổng phí chúng ta coi trọng như vậy.
Hắn hiện tại cũng không biết được, những người đến đây, rốt cuộc mạnh đến cỡ nào, chỉ hi vọng đừng quá yếu.

Vô Địch phong.
Thanh Oa run lẩy bẩy ngồi xổm ở đó, trên mặt ếch xanh mơn mởn kia có mồ hôi hột rơi xuống.
- Tiểu súc sinh, không ngờ cũng biết sợ, ta nói cho ngươi nghe, ngươi tiêu đời rồi.
Giấy vàng dựa sau lưng Thanh Oa, hùng hùng hổ hổ nói.
Nó là Giấy vàng, hơn nữa lại là nguồn gốc của thánh phù cao quý nhưng bây giờ thì sao, vậy mà lại bị một tên súc sinh làm nhục, chuyện này làm sao mà có thể chịu được. Mỗi buổi tối, nó đều sẽ hát vang lên để cho tên súc sinh này không cách nào chìm vào giấc ngủ.
- Tờ giấy như người đừng quá phách lối, bổn Oa nói cho ngươi biết, việc kinh khủng sắp đến rồi, đợi bổn Oa bị bắt lại, kết cục của ngươi chính là bị những tên kinh khủng này đốt thành tro. Bọn hắn đúng là rất kinh khủng, biến thái đến cực điểm. Thế nào, có phải đã thấy sợ rồi hay không?
Thanh Oa ngồi xổm ở đó, vẫn luôn chăm chú nhìn khe hở ở hư không, nó có chút khẩn trương, cũng có chút sợ hãi, đại biến thiên địa này làm sao lại đến nhanh như vậy, nó còn chưa có chuẩn bị tốt mà.
Các đệ tử tông môn, cũng đều trở nên cảnh giác, ở khe hở trong hư không rốt cuộc sẽ tồn tại cái gì buông xuống, điều này khiến bọn họ ngờ vực, đồng thời cũng rất căng thẳng.
Khô Mộc, Hỏa Dung và các vị trưởng lão khác đã phân tán đến các nơi, chỉ cần vết nứt có khác thường thì dùng "Thần Nguyên Pháo" hủy diệt các khe hở này.
Một cái khe hở trở nên chấn động kịch liệt, có một tia sáng giống như dải lụa, chiếu ra ngoài. Địch Địch thao túng "Thần Nguyên Pháo", làm tốt hết thảy chuẩn bị. Nguyên tinh đã gần đầy, năng lượng đạt đến đỉnh, họng pháo đen như mực kia, nhắm ngay khe hở, đợi đối phương đến, sau đó thu hoạch một đợt.
- Lữ sư huynh, ta đây có chút căng thẳng.
Trên một sườn núi nhỏ cách tông môn không xa, đệ tử của Vô Địch phong, có chút khẩn trương nói.
Lữ Khải Minh bình tĩnh vô cùng:
- Có gì để căng thẳng, dưới sự dẫn dắt của Lâm sư huynh, chúng ta nhất định có thể khiến tên xâm lược này đánh trở về. Các vị sư huynh đệ, chúng ta phải tin tưởng Lâm sư huynh, kiên định không đổi đi theo bước chân của Lâm sư huynh, ai vào chỗ nấy, đừng khinh thường.
- Vâng.
Đám người gật đầu, đối với Lâm sư huynh tràn đầy tin tưởng, về phần khe hở trong hư không, bọn hắn tuy là có chút căng thẳng nhưng có "Thần Nguyên Pháo" trong tay nên vẫn có sức mạnh rất lớn.
Đột nhiên, trời đất vốn dĩ vẫn xem như là yên bình đã hoàn toàn trở nên chấn động, khí tức mù mịt trong khe hở khuếch tán ra ngoài, bên trong lấp lánh vô số ánh sao, hiển nhiên đã bắt đầu rồi.
- Bắt đầu rồi.
Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn tới, không khỏi có chút mong đợi, hắn thật sự rất hiếu kì, bên trong khe hở này, rốt cuộc tồn tại thứ gì, hắn thật lòng hiếu kì.
- Chuẩn bị khai hỏa.
Các đệ tử ở nơi xa, nghe thấy lời này của Lâm sư huynh, hít sâu một hơi, đem họng pháo nhắm ngày khe hở.

Bên trong khe hở.
Một quả quang cầu cần rơi xuống gấp, bên trong bao lấy không ít người.
- Ha ha, đợi lát nữa là đến Nguyên Tổ Chi Địa rồi, không biết thổ dân nơi đây như thế nào, ngốc đến như thế nào, hoặc là nhỏ bé đến cỡ nào.
- Không biết, có điều nghe nói sinh linh ở Nguyên Tổ Chi Địa có chút khác biệt với những nơi khác.
- Chấp sự đại nhân ra lệnh cho chúng ta sau khi đến chỗ thổ dân, không cần động thủ quá sớm, mà cần chiếm đóng được địa bàn, chờ đợi tông môn đến.
Đột nhiên!
- Đó là cái gì vậy?
Các đệ tử trong quang cầu phát hiện bên dưới có một đường năng lực kinh khủng phóng lên tận trời, hơn nữa còn là đánh về hướng bọn hắn.
- Chuyện gì xảy ra vậy? Chùm sáng di chuyển thần tốc đó là gì?
Ầm ầm!
Thần Nguyên Pháo khai hỏa, nguyên tinh hóa thành năng lượng, trực tiếp va đập lên những quang cầu này. Quang cầu vốn dĩ hộ tống các đệ tử này đến Nguyên Tổ Chi Địa, răng rắc một tiếng, bề mặt hiện lên vô số vết nứt giống như đồ sứ nứt ra vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận