Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 478: Cứu Mạng Với, Thổ Dân Hung Mãnh, Tàn Nhẫn

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
----------------------
Trong đó có nam đệ tử lưng đeo thanh trường kiếm màu xanh đang hoảng hốt, hắn ta là đệ tử phụ trách lần đến này, vội vàng lấy ra một miếng ngọc bài, truyền vào pháp lực, ngọc bài lóe ra ánh sáng xanh. Sau đó trong lúc đang rung chuyển, hét về phía tấm bài:
- Chấp sự đại nhân cứu mạng, thổ dân tiến hành phản kích, thổ dân hung mãnh, trận pháp bảo vệ sắp bị đánh nát rồi.
Vừa dứt lời, trận pháp bảo vệ nổ tung trong nháy mắt, một cỗ sức mạnh không gì địch nổi xông mạnh đến, trực tiếp tiêu diệt toàn bộ những người này.
Ở một phương trời khác, người chấp pháp phụ trách đem đệ tử hộ tống đến Nguyên Tổ Chi Địa, chân mày nhíu chặt, không biết đã xảy ra chuyện gì.
- Thổ dân tiến hành phản kích?
- Chuyện này sao có thể.
Hắn ta mặc dù cũng là lần đầu tiên hộ tống đệ tử đi Nguyên Tổ Chi Địa nhưng căn cứ theo ghi chép, các thổ dân của Nguyên Tổ Chi Địa này sao có thể phản kích, đây là chuyện xưa nay chưa từng xảy ra.
Lúc này, miếng ngọc bài kia vỡ tan, hóa thành tro bụi, phiêu tán giữa trời đất.
Lâm Phàm nhìn bốn phía, có thể cảm nhận được từng đường sức mạnh mang đầy tính hủy diệt phóng lên tận trời, xem ra "Thần Nguyên Pháo" đã bắt đầu phát huy.
- Đồ nhi, khi nào con ra tay?
Thiên Tu hỏi, khe hở phía trên đỉnh đầu đã bắt đầu chấn động, hơn nữa ở nơi tối tăm có thể cảm nhận được có sinh mệnh muốn từ trong bước ra.
- Thầy, bây giờ liền tới, người đứng bên cạnh xem là được.
Lúc này, Lâm Phàm lấy Lang Nha Bổng ra.
- Đại! Đại! Đại!
Lang Nha Bổng không ngừng bành trướng, trở thành trăm trượng Lang Nha Bổng, nhắm ngay khe hở hư không, trực tiếp không có chút tình người đâm vào trong đó.
- Cảm giác này hình như rất sâu.
Lâm Phàm nhấc tay, hạ tay lúc lên lúc xuống, có một chút cảm giác như vậy.

Trong khe hở.
Các đệ tử dưới sự bảo hộ của trận pháp rất hưng phấn, đợi một lát nữa là có thể đến được chỗ của thổ dân rồi, bọn họ đều đã nghĩ kỹ, thuần phục những thổ dân kia, làm một chút cảm giác của người bậc trên.
Có điều đột nhiên, có một đệ tử kinh ngạc hô lên:
- Các người xem, cái đồ đen thui thủi kia là gì?
Lang Nha Bổng vốn dĩ ngân sắc, dưới sự gia trì của khí lưu mù mịt này, hiện ra có chút đen.
Ầm!
Lang Nha Bổng và trận pháp bảo hộ va chạm kịch liệt, răng rắc một tiếng, vòng bảo hộ vậy mà lại có vết rạn nứt.
- Chuyện gì thế này, trừ phi là các thổ dân Nguyên Tổ Chi Địa phản kháng hay sao?
Vòng bảo hộ rung chuyển, các đệ tử này lay động qua lại, có người lấy ra ngọc bài, hoảng sợ bắt đầu tìm kiếm trợ giúp.
- Không ổn rồi, các thổ dân đang công kích chúng ta.
Đệ tử sợ hãi hét với ngọc bài.
Đầu kia ngọc bài truyền đến tiếng nói:
- Công kích? Công kích các ngươi như thế nào.
- Là thứ đồ không rõ rất thô, rất to, rất đen đang va đập vòng bảo vệ của chúng ta, đã không chịu nổi rồi, khẩn cầu tông môn chi viện, khẩn cầu chi...
Ầm!
Ngọc bài vỡ vụn, không có bất kỳ thanh âm nào khác.
Không gian chưa rõ, vị chấp pháp đại nhân mặc trên người trường bào màu xanh, tóc dài buông xuống có một cảm giác tiên phong đạo cốt, nhưng lúc này vẻ mặt kia lại cực kỳ khó coi, đây không còn là lần đầu tiên nữa mà là chuyện xảy ra rất nhiều lần. Ngay vừa mới lúc nãy, đã có ít nhất mười cái ngọc bài vỡ vụn, hiển nhiên là gặp phải công kích.
Trong khe hở, Lang Nha Bổng đâm xuyên lúc lên lúc xuống. Đối với các đệ tử kia mà nói, thật sự là quá kinh khủng rồi, có đệ tử trực tiếp bị gai nhọn kia đâm xuyên qua thân thể, một cỗ máu tươi phun trào ra ngoài, có người vận khí không tốt, trực tiếp bị Lang Nha Bổng đồn nổ.
Đám người chuẩn bị xâm lấn Nguyên Tổ Chi Địa bọn họ hoàn toàn trở nên kinh hoảng lo sợ, có người khuôn mặt dữ tợn, gào thét giống như là gặp quỷ.
- Cứu mạng, cứu mạng!
- Ta không đến nữa, đám thổ dân này thực sự quá nguy hiểm rồi, bọn họ đang công kích chúng ta, mau cứu ta, ta không xâm lấn nữa.
Lúc này, biểu tình của Lâm Phàm có chút quái dị, điểm tích lũy đang tăng dần, nhưng mà số điểm tích lũy này có chút không hợp lý. Mấy trăm điểm tích lũy này là từ đâu ra? Này nếu tính toán một chút cũng chính là Địa Cương Cảnh, mà nhiều nhất vậy mà cũng chỉ có ba ngàn điểm tích lũy, đây không phải là Thiên Cương Cảnh chứ.
- Không phải chứ, như thế mà muốn xâm lấn, yếu như vậy?
Hắn có chút không dám tin, thậm chí có chút thất vọng với tiếc nuối, vốn dĩ đã làm tốt công tác chuẩn bị để liều mạng với đối phương nhưng cảm giác hiện tại giống như đã trang bị toàn thân Thần khí, chuẩn bị quyết chiến trùm cuối, đến cuối cùng lại là đi quyết chiến với một con gà rừng. Cái này tương phản cũng quá lớn rồi.
- Đồ nhi, con làm sao rồi? Sao lại mặt mày ủ rũ thế.
Thiên Tu nghi ngờ hỏi, ông đã bị một chiêu này của đồ đệ làm cho khuất phục, Lang Nha Bổng vậy mà dùng như thế này, không phải nói phải bắt được tù binh hay sao, một gậy này đánh xuống còn bắt như thế nào.
Lâm Phàm có chút không vui, cau mày, có chút thất vọng:
- Sư phụ, đồ nhi cảm thấy những tên xâm lấn này hình như đều rất yếu.
- Yếu, con làm sao biết được?
Thiên Tu ngây người, đến ông cũng không cảm nhận được, đồ đệ này của mình vậy mà lại biết.
- Sư phụ, người xem, đồ nhi dùng Lang Nha Bổng, đâm vào lúc lên lúc xuống, nếu như đối phương có cường giả, cái đâm này nhất định có độ khó, sẽ gặp phải trở ngại, nhưng mà bây giờ người xem xem, một gậy xuống dưới này của đồ nhi, đâm trơn nhẵn, không gặp trở ngại, hoàn toàn không có bất kì trở ngại nào
Lâm Phàm làm rõ, phân tích tỉ mỉ.
- Có chút đạo lý.
Thiên Tu gật đầu, ngược lại cũng phát hiện tình trạng này có chút không đúng.
- Đồ nhi, không phải con nói là muốn bắt tù binh hay sao, bây giờ như thế này thì làm sao bắt?
Lâm Phàm cười:
- Sư phụ, cái này không cần lo lắng, xác suất vẫn phải có, để con xem xem có tên nào may mắn có thể sống sót hay không.
- Tiểu!
Lang Nha Bổng cỡ trăm trượng từ từ nhỏ dần, từ trong khe hở đen kịt kia chậm rãi rút đầu về, mà khi thu nhỏ đến một mức độ nhất định, một đoàn máu tươi màu đỏ, từ trong cửa động khe hở đen kịt kia, chậm rãi chảy ra ngoài, trên gai nhọn của Lang Nha Bổng, treo từng cỗ thi thể.
Lâm Phàm và Thiên Tu đều nhìn rất chăm chú, mặc dù các thi thể này máu thịt be bét nhưng y phục mặc trên người có chút khác với bọn họ, mà hình dáng lại gần giống nhau, không có khác biệt nhiều.
- A! Cứu mạng.
Đột nhiên, trên Lang Nha Bổng kia, một tên đệ tử kêu lên thê thảm, cánh tay của hắn ta bị đâm xuyên qua, máu tươi chảy ồ ạt, sắc mặt trở cũng trở nên trắng bệch vô cùng.
- Sư phụ, có kẻ sống.
Lâm Phàm mừng rỡ, xem ra bắt tù binh này thành công rồi.
- Vậy cũng có thể sao ?
Thiên Tu ngây người, ngược lại không ngờ đến, đồ nhi dùng Lang Nha Bổng này đâm nửa ngày trời, thật sự vẫn còn chừa lại một người sống.
- Thầy, người xem, tên này dáng vẻ hình như rất yếu.
Lâm Phàm rút Lang Nha Bổng về, treo thi thể bên trên lên, vứt bỏ toàn bộ, trực lấy cánh tay bị đâm xuyên của kẻ xâm nhập, nắm trong tay cẩn thận nhìn.
Thiên Tu nói:
- Ừm, quả thực rất yếu, nếu như nói tới kẻ xâm nhập đều là thực lực như thế này, vậy thì thật sự làm cho người khác có chút thất vọng rồi.
- Thổ dân, thổ dân, các ngươi không thể giết ta, ta chính là Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung, nội môn đệ tử. Thổ dân các ngươi chính là tự tìm chết rồi.
Khuôn mặt nam tử dữ tợn, mặc dù cánh tay trái bị đâm xuyên nhưng cánh tay phải vẹn toàn như thế, lúc này chợt quát một tiếng:
- Huyền Vũ Đề Ấn Pháp.
Lập tức, tay phải bắt ấn, ánh sáng màu vàng đất rực rỡ, có hư ảnh Huyền Vũ hiện lên, một chưởng đập lên trên lồng ngực của Lâm Phàm.
Mà khi phát hiện thổ dân này không có chút động tác nào, biểu tình dữ tợn kia của hắn ta hiện ra nụ cười.
Ầm!
Một chưởng đánh vào lồng ngực của Lâm Phàm, tạo thành tiếng vang cực lớn.
Lâm Phàm mang theo thổ dân này, chậm rãi cúi đầu nhìn lồng ngực, sau đó nhìn đối phương.
- Ngươi làm gì?
Nam tử kinh hãi, đồng tử đột nhiên trợn to, hắn ta không dám tin Huyền Vũ Đế Ấn Pháp vậy mà không cách nào tạo ra thương tổn cho thổ dân này, cái này làm sao có thể.
Thiên Tu nói:
- Đồ nhi, một chưởng ban nãy của hắn ta hình như là muốn giết con.
- Hửm? Muốn giết ta?
Lâm Phàm híp mắt, nhìn chằm chằm đối phương.
Nam tử nhìn thấy ánh mắt này, tâm thần run lên, tay chân phát lạnh:
- Không có, không có, đây chỉ là một phương thức gặp mặt hữu nghị mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận