Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 480: Chân Nguyệt: Những Thứ Rác Rưởi Này Từ Đâu Đến Vậy

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
---------------------
- Sư phụ, Chân Nhất tìm được trái cây.
Chân Nhất lưng đeo hắc đao, tay nâng hai quả trái cây, mặt đỏ phù phù chạy tới.
Hắc Đế Chân Nguyệt đang lâm vào trầm tư, sau đó mở mắt nhìn thấy đồ nhi chạy đến, trên mặt mang theo ý cười:
- Chân Nhất, tu luyện cho tốt, cũng không được phân tâm.
- Biết rồi, sư phụ.
Chân Nhất duỗi tay ra.
- Sư phụ, cái lớn cho người, con ăn cái nhỏ là được rồi.
Đối với Chân Nhất mà nói, đi theo sau sư phụ ra ngoài tu luyện tuy là rất mệt nhưng vô cùng vui vẻ, đây là niềm vui mà trước đây hắn ta chưa từng cảm nhận được. Hắn ta hi vọng luôn cùng sư phụ ở chung một chỗ, bất kể là sư phụ đi đâu, hắn ta đều muốn đi theo.
Chân Nguyệt sờ cái đầu nhỏ của đồ nhi.
- Phải tu luyện cho thật tốt, nếu không cho dù là ngày ngày tìm trái cây cho sư phụ, sư phụ cũng sẽ không vui đâu.
- Vâng, sư phụ yên tâm, Chân Nhất nhất định nỗ lực tu hành.
Chân Nhất gật đầu liên tục, trên mặt mang theo nụ cười xán lạn mà non nớt.
Đột nhiên, Chân Nhất mở to hai mắt, nhấc tay, kinh ngạc nói:
- Sư phụ, chỗ đó có người xuất hiện rồi.
Chân Nguyệt nhìn sang, nhíu mày, chỉ thấy trong khe hở hư không ở phương xa có một đám người bọc ở trong vòng bảo hộ, chậm rãi rơi xuống. Quãng thời gian trước, cái khe nứt này đã xuất hiện, khi đó hắn ta còn tưởng là tình huống gì nhưng mà sau này không thấy có động tĩnh gì nên không để tâm lắm. Có điều bây giờ có người từ trong đó đi ra, điều này khiến cho hắn ra cảnh giác.
- Chân Nhất, đi đến sau lưng ta.
Chân Nguyệt nói, ông ta cảm thấy những kẻ đến không thiện, có loại cảm giác không tên.
- Vâng, sư phụ.
Chân Nhất trốn sau lưng sư phụ nhưng mà đôi mắt to tròn, lại vẫn luôn len lén nhìn tình trạng ở nơi xa.
- Tống sư huynh, đây chính là Nguyên Tổ Chi Địa, ở kia còn có hai tên thổ dân.
Trong vòng bảo vệ, một tên đệ tử nhìn thấy phương xa hai bóng người đứng ở trên đỉnh thác nước, ngược lại trở nên kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên hắn ta đến Nguyên Tổ Chi Địa, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy thổ dân, do đó trong lòng hiếu kỳ, đồng thời càng có một loại cảm giác cao cao tại thượng.
Căn cứ theo ghi chép môn phái, cường giả của Nguyên Tổ Chi Địa rất là thưa thớt, thông thường đều là ẩn cư ở một nơi nào đó, với thực lực của bọn họ sau khi giáng lâm, chỉ cần không đến những nơi ẩn cư đó thì cơ bản có thể đi nghênh ngang. Mà sau khi đại quân môn phái giáng lâm, cho dù là những cường giả kia, cũng không coi là gì.
- Có chút kỳ lạ.
Chân Nguyệt nhíu chặt chân mày, có chút nghi hoặc, dường nhưng có chút không nhìn thấu những người này.
- Sư Phụ, có gì kỳ lạ?
Chân Nhất hỏi.
- Chân Nhất, khí tức của bọn họ rất kỳ lạ, sức mạnh ẩn chứ bên trong cơ thể, cũng không phải là sức mạnh mà chúng ta cần có để tu luyện.
Lúc này, vòng bảo hộ rơi xuống, người trong đó đi về phía Hắc Đế Chân Nhất.
- Thổ dân, nhìn thấy chúng ta giáng lâm, còn không mà quỳ xuống nghênh tiếp.
Tống sư huynh ánh mắt như ưng, trong lòng ôm lấy một thanh Xích Hồng Sắc Đại Đao, tuy là chưa ra khỏi vỏ nhưng mà thanh Xích Hồng Sắc Đại Đao kia, dường như có ngọn lửa sôi trào, nhiệt độ xung quanh, đều trở nên nóng rực lên.
- Các ngươi là ai?
Hắc Đế Chân Nguyệt dò hỏi nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Tống sư huynh kia.
- Hừ, đám thổ dân các người thật đúng là vô tri, chúng ta chính là đệ tử Huyền Vũ Tam Thâp Tam Thiên Cung mà ta càng là tông môn đệ tử chân truyền, Tống Thiên Đao.
Tống Thiên Đao híp mắt, nhìn chăm chú đối phương, đối với hắn ta mà nói, những thổ dân này, giống như sâu kiến, không đáng nhắc đến.
Hai bên đều không nhìn thấu tu vi của đối phương, bởi vì sức mạnh tu luyện không giống, khó có thể tra xét cảnh giới.
- Ha ha, hai tên thổ dân này ngược lại thật hài hước, nhìn thấy Tống sư huynh vậy mà sắc mặt không chút sợ hãi, chẳng lẽ bọn họ không biết Tống sư huynh là người như thế nào hay sao?
- Cái này ngược lại không thể trách bọn họ, những thổ dân này há có thể biết được, Tống sư huynh là môn phái đệ tử chân truyền, quyền cao chức trọng, tu vi cường đại, một thân Thiên Đao Thuật, kinh thiên địa khiếp quỷ thần. Nghe đồn người nhìn thấy Tống sư huynh xuất đao qua, đều đã chết rồi mà hai thổ dân này vẫn còn có thể một mặt bình tĩnh, đó cũng là bởi vì không biết chúng ta là ai.
Các đệ tử giáng lâm trò chuyện qua lại với nhau, đối với bọn họ mà nói, những thổ dân này thật sự không ra làm sao. Theo ghi chép môn phái, thổ dân Nguyên Tổ Chi Địa ngốc nghếch, ngu muội, tu vi thấp, bất kỳ đồ vật nào của môn phái nếu như lấy ra đều sẽ dẫn đến lòng hiếu kỳ của những thổ dân này. Hơn nữa ở vạn năm trước, môn phái giáng lâm qua một lần, tuy nhiên trong thổ dân có cường giả, nhưng mà cuối cùng bị thái thượng trưởng lão trong tông môn trấn áp.
- Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung?
Hắc Đế Chân Nguyệt hoài nghi, tông môn này ngược lại chưa từng nghe qua, đồng thời, ông phát hiện những người này rất kỳ quái, dường như không phải người của thế giới này. Có điều, tất cả những chuyện này, đều đã không còn quan trọng.
- Ngươi dùng đao sao?
Chân Nguyệt nhìn Tống Thiên Đao dò hỏi.
Tống Thiên Đao sững người, sau đó nhìn nhìn hắc đao trong tay đối phương, lập tực nở nụ cười:
- Không sai, thấy như thế nào? Có muốn dùng phế phẩm hắc đao trong tay ngươi đấu với ta một trận?
Lúc này, Hắc Đế Chân Nguyệt nhắm mắt, mà khi mở mắt ra, một cỗ đao ý mênh mông bộc phát ra ngoài.
- Dùng đao, vậy thì xem xem, ngươi có tư cách dùng đao này hay không.
Trong nháy mắt, Chân Nguyệt hướng mũi đao xuống, hắc mang trên thân đao tản ra quang mang.
- Ha ha ha.
Giờ phút này, các đệ tử giáng lâm phá lên cười, bọn họ dường như nghe thấy được chuyện cười hài nhất, bọn họ không ngờ đến thổ dân này vậy mà lại nói ra những lời này với Tống sư huynh.
Đây chính là môn phái chân truyền đệ tử Tống sư huynh, thực lực thế nhưng đã đạt đến cảnh giới Luyện Thần Hoàn Hư, đủ để có thể khinh thường quần chúng. Mà bọn họ chỉ là nội môn đệ tử, thực lực cũng chỉ là Luyện Khí Hóa Thần mà thôi.
- Ha ha ha, nực cười, nực cười. Không ngờ đến quả thực giống như những gì môn phái nói, thổ dân quả thực là ngu xuẩn như thế.
Tống Thiên Đao phá lên cười, trường đao rút khỏi vỏ.
Lập tức, khi trường đao rút khỏi vỏ, khắp trời đỏ bừng, dường như là bị ngọn lửa thiêu đốt.
- Đây chính là hạ phẩm Linh Khí của Tống sư huynh, Xích Viêm đao, nghe đồn là môn phái luyện khí trưởng lão, tụ tập viêm hỏa trời đất mà chế tạo thành Linh Khí, thi triển ra đủ để đốt cháy ba trăm dặm, uy lực mạnh mẽ, tự thành Đao Linh.
Các sư đệ đối với thanh Khí Linh này của Tống sư huynh, rất là ngưỡng mộ, nhưng mà thực lực của bọn họ không đúng chỗ, với những Linh Khí này là vô duyên vô phận.
- Thổ dân, ngươi xuất chiêu đi, bằng không đợi lát nữa, ngươi sẽ không còn cơ hội.
Tống Thiên Đao mở miệng, nắm giữ Linh Khí trong tay, thực lực của hắn ta tăng thêm một bậc. Đối với những thổ dân này thật sự hắn không đặt trong lòng.
- Hắc ý!
Chân Nguyệt khẽ quát một tiếng, hắc đao trong tay xẹt qua trời đất, sau đó đột nhiên vào vỏ.
- Cái gì? Thổ dân, ngươi vậy là đang trêu đùa ta hay sao?
Tống Thiên Đao giận dữ nhưng đột nhiên tiếng nói của hắn im bặt. Đệ tử giáng lâm xung quanh, không biết đã phát sinh chuyện gì, không khỏi phá lên cười.
- Tên thổ dân này quả thật là khôi hài, xoẹt một đao vậy là ý gì?
- Ha ha ha, không có bật kỳ động tĩnh nào khác, cũng không có sóng pháp lực nào, đợi lát nữa khi sư huynh ra tay, cảnh tượng đó, có thể là cực kỳ khủng khiếp.
Đột nhiên!
Răng rắc!
Xích Viêm đao trong tay Tống Thiên Đao vỡ vụn, mà Tống Thiên Đao đứng ở đó, thân thể thổi phù một tiếng liền chia làm hai nửa, máu phun ra, cuối cùng ngã trên mặt đất.
- Đây rốt cuộc là tình huống gì, người này sao lại yếu đến như vậy được?
Hắc Đế Chân Nguyệt hoài nghi trong lòng.
Các đệ tử giáng lâm kia nhìn thấy tình huống này, lập tức trợn mắt hốc mồm:
- Sư... sư huynh.
Bọn họ không ngờ đến sư huynh vậy mà chia làm hai nửa.
Lập tức, tất cả mọi người đều kịp phản ứng, lại thêm người hét ầm lên, có đệ tử lấy ngọc bài ra, hốt hoảng truyền pháp lực vào, liên lạc với chấp sự đại nhân.
- Cứu mạng, cứu mạng đi, Tống sư huynh chết rồi, những thổ dân này quá kinh khủng rồi.
- Mau đến cứu chúng ta, chúng ta muốn trở về, thổ dân ở nơi này quá tàn nhẫn rồi, chúng ta căn bản không biết được đã phát sinh chuyện gì.
Những âm thanh kinh hoàng trở nên vang dội.
Chân Nhất có chút không dám nhìn tình huống phía trước.
- Sư phụ, bọn họ thế nào rồi?
- Quá yếu, vốn dĩ không xứng để dùng đao.
Chân Nguyệt khinh thường nói, bất kỳ người dùng đao nào cho dù có thù hay không thù, ông ta đều sẽ khiêu chiến đối phương, dùng hắc đao trong tay chứng minh đối phương có tư cách dùng đao hay không. Nhưng rất tiếc, người ban nãy, căn bản không có bất kỳ tư cách nào.
"Hắc ý" là một chiêu thức ông ta lĩnh ngộ trong thời gian này, dùng hắc đao làm trụ cột, một đao chém ra, đủ để phá hủy tất cả, mà ông ta khổ luyện như vậy cũng là vì khiêu chiến Lâm Phàm.
- Mau chạy đi, chúng ta đã đến nơi ẩn cư của thổ dân cường giả, mau rời khỏi chỗ này, loại thổ dân này chỉ có các trưởng lão môn phái mới có thể chém giết.
Đám đệ tử này trở nên kinh hãi. Bọn họ nghĩ ra rồi, đây có lẽ chính là thổ dân cường giả mà môn phái nói tới. Đồng thời, bọn họ cũng hối hận vô cùng, làm sao lại giáng lâm ở chỗ này cơ chứ. Nhưng cũng không còn cách nào, chỉ có thể nhanh chóng chạy trốn, nếu như còn tiếp tục chờ đợi, hậu quả không thể tưởng tượng được.
- Không phải người ở nơi này, vậy thì chính là ngoại tộc, từng tiếng từng tiếng thổ dân thật khiến cho người khác khó chịu.
Trong mắt của Chân Nguyệt loé ra đao ý, lập tức hư không có chút chấn động. Mà những đệ tử kia chỉ cảm thấy toàn thân dường như bị gì đó khóa chặt lại.
- Mau chạy trốn, thổ dân này chính là Luyện Thần Hoàn Hư Đỉnh Phong tu sĩ, chúng ta căn bản không phải là đối thủ.
Nhưng mà khi nói ra lời nói này, đối với những đệ tử này mà nói, thân thể dường như bị đồ vật nhọn nào đó cắt rời rồi, nháy mắt hóa thành máu thịt, ngã quắp xuống đất.
Cho dù là trên người bọn họ có mặc Pháp Y, Bảo Y cũng khó có thể chống đỡ, toàn bộ vỡ tan.
Sau khi giải quyết xong những tên kỳ quái này, Chân Nguyệt xoay người rời đi.
Chân Nhất đi theo đằng sau, gào thét:
- Sư phụ, đợi con với.

Thế Giới Vị Tri.
Chấp sự thần sắc đờ đẫn, hắn ta cũng không biết đây rốt cuộc là ngọc bài cầu cứu thứ bao nhiêu rồi.
- Bọn họ rốt cuộc đã đi đến nơi nào, Nguyên Tổ Chi Địa cho dù là có cường giả cũng không thể nhiều đến như vậy.
- Không được, tình trạng như thế này, phải nhanh chóng báo cáo với trưởng lão.
Hắn ta phát hiện, sự việc có chút không giống với lúc trước.
Lượng lớn đệ tử giáng lâm xuống dưới lại không ngừng cầu cứu ngọc bài truyền tới, như vậy nói rõ, Nguyên Tổ Chi Địa này có vấn đề phát sinh rồi. Nội môn đệ tử vốn dĩ chống đỡ không nổi, chỉ có thể để đệ tử mạnh hơn tiến vào Nguyên Tổ Chi Địa, xem xem rốt cuộc là tình huống gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận