Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 481: Con Thẩm Vấn Thì Còn Vấn Đề Gì Nữa Chứ? (1)

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
--------------------
Viêm Hoa tông, trong địa lao.
Đệ tử đến đây bị bắt làm tù binh yếu ớt tỉnh lại, có điều khi chuyển động cơ thể thì phát hiện tay chân đã bị trói lại, hơn nữa còn cảm thấy khi gió lạnh thổi qua, cơ thể hơi lạnh cóng. Khi cúi đầu xuống nhìn, thì suýt chút nữa lại ngất đi.
- Thả ta ra, thả ta ra!
Nam tử nọ sắc mặt dữ tợn giãy giụa, đây là điều sỉ nhục, là nỗi nhục đối với tu sĩ mà. Hắn ta không ngờ chẳng những bị người ta bắt làm tù binh, mà còn bị người ta lột sạch đồ, đây là nỗi nhục đến nhường nào chứ.
- Tỉnh rồi hả?
Lâm Phàm vẻ mặt vui vẻ đi đến trước mặt đối phương, đây là lần thẩm vấn đầu tiên của hắn, trong lòng có chút hồi hộp, không biết nên thể hiện như thế nào mới có thể khiến cho người khác cảm thấy mình là một người thẩm vấn đạt tiêu chuẩn.
- Đạo hữu, ngươi...
Bốp!
Một cái tát quất xuống.
- Ai là đạo hữu với ngươi, tên ngươi là gì?
Lâm Phàm hỏi, nhưng trong lòng thì suy xét hai chữ “đạo hữu” có chút quen thuộc, sao cái này lại giống như danh xưng trong tiểu thuyết mà mình đọc ở kiếp trước vậy? Tu tiên sao? Chính là những người đêm hôm không ngủ cũng phải tu luyện thành tiên đó ư?
- Ngươi...
Nam tử nọ ánh mắt phóng hỏa, chỉ hận không thể hung hăng giết chết Lâm Phàm, thế nhưng với tình hình hiện tại, bản thân hắn ta biết rõ là đã xong đời rồi, bị đối phương bắt thì không có nơi nào để trốn nữa.
- Tống Tiền.
- Cái gì?
Lâm Phàm ngây người:
- Ngươi vừa nói tên ngươi là gì cơ?
- Tống Tiền.
Nam tử nọ mở miệng nhắc lại lần nữa.
Lâm Phàm vỗ tay:
- Tên rất hay, cái tên này rất phi thường! Tống Tiền, thật sự là đến đưa tiền mà.
- Đạo hữu, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
Tống Tiền trầm giọng nói.
Bốp! Lại là một cái tát, có điều lần này là trên má trái, hai bên cân đối.
- Đã nói với ngươi rồi, đừng có kêu ta là đạo hữu, nếu như ngươi dám nói câu “đạo hữu xin dừng bước”, ta sẽ chặt đầu của ngươi đó.
Lâm Phàm lạnh nhạt nói, sau đó quan sát đối phương từ trên xuống dưới một chút, đặc biệt là khi nhìn thấy nơi đũng quần của đối phương thì liền cười một tiếng khinh thường, dường như rất xem thường.
Tống Tiền bối rối, hắn ta cảm thấy gã thổ dân này hoàn toàn là một tên điên, cách gọi “đạo hữu” này không phải rất bình thường hay sao? Mà “đạo hữu xin dừng bước” thì lại càng bình thường hơn nữa. Có điều, hắn ta nhìn ra, đối phương không phải đang nói đùa với hắn, nếu như mình thật sự nói ra lời này, vậy thì e rằng hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
- Ta hỏi ngươi, ngươi từ đâu tới đây?
Lâm Phàm hỏi, nhất định phải làm rõ những tên này đến từ nơi nào, biết mình biết người, trăm trận trăm thắng mà. Hơn nữa, hắn đột nhiên cảm thấy rất hứng thú với nơi ở của đối phương.
Bọn họ đột nhiên xâm lược nơi này, mở ra thông đạo, nếu như mình theo thông đạo đó đánh thẳng lên, khiến cho đối phương long trời lở đất, sau đó cướp cái gì cần cướp, lấy cái gì cần lấy, dùng để phát triển Viêm Hoa tông, cảm thấy như vậy cũng không tệ nha.
- Ta đến từ Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung.
Tống Tiền nói, thế nhưng trong lòng vẫn đang suy nghĩ, rốt cuộc nên làm như thế nào mới có thể chạy trốn khỏi nơi này. Hắn ta bị thổ dân bắt, nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp gì, có điều nhìn những tên thổ dân này rõ ràng không biết những ma công đó. Nếu như ở chỗ của bọn họ mà rơi vào trong tay ma đạo, vậy thì thật đúng là muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.
Bốp! Lại một cái tát quất tới.
- Bổn Phong chủ hỏi ngươi từ đâu tới đây, không phải hỏi ngươi ở tông môn nào, nếu như ngươi lại trả lời sai, bổn Phong chủ nói cho ngươi biết, ngươi chết chắc rồi.
Lâm Phàm đe dọa nói.
Tống Tiền rất muốn gào thét, ngươi rốt cuộc có ý con mẹ gì chứ, nhưng vẫn phải nhẫn nại.
- Ta đến từ Chân Tiên giới, Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung.
Bốp! Lại là một cái tát.
Tống Tiền không thể nhịn được nữa:
- Rốt cuộc ngươi muốn làm gì, ta đã nói rồi, sao ngươi vẫn còn đánh ta.
- Ta chỉ hỏi ngươi từ đâu đến đây, ngươi nói cho ta biết là được, ta không muốn biết ngươi đến từ tông môn nào, trả lời trước ở chỗ của ta sẽ bị đánh, hiểu chưa?
Lâm Phàm nói.
- Được rồi, tiếp tục hỏi, ngươi đến từ tông môn nào?
Ngọn lửa mãnh liệt đang bốc cháy trong lòng Tống Tiền, hắn ta có cảm giác đối phương đang đùa bỡn mình, câu hỏi này hắn ta đã nói rồi, thế nhưng cái thằng cha này vẫn hỏi lại.
- Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung.
Hắn ta không dám không nói, chỉ có thể nói cho đối phương biết lai lịch của mình.
- Ừm, xem như ngươi thành thật.
Lâm Phàm gật đầu, coi như hài lòng với kết quả này, sau đó híp mắt:
- Các ngươi tới nơi này làm gì?
Ngay lập tức, Tống Tiền lặng im một lúc, thế nhưng trong lòng cũng không yên ổn, hắn ta đang suy nghĩ, có thể nói chuyện này cho đối phương hay không, sau đó miễn cưỡng lộ ra một nụ cười.
- Chúng ta đến đây để giao lưu hữu nghị với các ngươi, không có bất cứ ác ý gì.
Bốp! Lại một cái tát vang lên.
Tống Tiền đã bị đối phương đánh cho ngẩn ra, ngẩng đầu ngây người nhìn đối phương, hữu nghị cũng bị đánh, tên thổ dân này đúng là một tên điên mà.
- Hữu nghị cái gì? Ngươi không biết bổn Phong chủ không thích các ngươi hữu nghị hay sao, không có cách nào nữa rồi, chỉ có thể chém chết ngươi thôi.
Lâm Phàm lấy gậy răng sói ra, mà Tống Tiền khi nhìn thấy cây gậy răng sói này, lập tức bị dọa cho vỡ mật. Hắn ta sẽ mãi mãi không bao giờ quên cái thứ khủng bố này, dọa người quá đi.
Sau đó gân cổ lên la:
- Không hữu nghị, chúng ta tới xâm lược, tới xâm lược.
- Ha ha, cuối cùng cũng nói thật rồi, xem như ngươi thức thời.
Lâm Phàm cười:
- Lần xâm lược này rốt cuộc có bao nhiêu người?
Tống Tiền nuốt nước miếng, đã thấy sợ tên thổ dân này rồi, hiện giờ hắn ta vô cùng hối hận, sớm biết như vậy thì đã không tới, khi đó nghe nói đến việc đi xâm lược, còn rất hưng phấn đi đăng ký, nhưng bây giờ xem ra hoàn toàn là đâm đầu vào chỗ chết.
Sau khi rơi vào trong tay tên thổ dân này, không khác gì đã rơi vào chín tầng địa ngục hết.
- Ta không biết, ta thật sự không biết, ta chỉ là một đệ tử bình thường mà thôi, những chuyện này đều do môn phái phụ trách.
Tống Tiền lắc đầu nói.
- Không thành thật rồi, hãy xem ta chỉnh đốn ngươi đây.
Lâm Phàm chỉ vào Tống Tiền, sau đó tìm kiếm khắp nơi, tìm được một cây nến.
Tống Tiền bị trói ở nơi đó, không biết tên thổ dân này muốn làm gì, sao hắn ta có thể nói ra chuyện này được, nếu như mình nói ra, có lẽ sẽ ảnh hưởng đến sự sắp đặt của môn phái. Hắn ta tin môn phái nhất định sẽ tới cứu bọn họ. Chỉ là lúc này, khi hắn ta nhìn thấy hành động của tên thổ dân đó, trong lòng không khỏi run rẩy, gào thét:
- Ngươi muốn làm gì, ngươi muốn làm gì hả?
Lâm Phàm đặt cây nến ở trước đũng quần tên này, sau đó châm lửa.
- Cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, đừng có không biết quý trọng, hãy nói cho ta biết tất cả những gì ngươi biết đi.
- Ta thật sự không biết gì hết, ta chỉ là một đệ tử bình thường thôi mà.
Vẻ mặt của Tống Tiền như sắp khóc đến nơi, hắn ta không biết rốt cuộc tên thổ dân này muốn làm gì, đối với hắn mà nói, thật sự là quá kinh khủng.
- Không biết tốt xấu, hãy nhìn đây.
Lâm Phàm lấy ra một cuốn bí tịch từ trong nhẫn trữ vật, đây là công pháp giành được khi giết chết kẻ địch, là một loại công pháp tà môn, mặt trên là bức tranh đồi trụy, có những động tác không thể miêu tả được. Sau đó mở cuốn công pháp này ra, cho Tống Tiền nhìn.
Tống Siêu nhìn thấy những hình ảnh này, đạo tâm lập tức bất ổn, huyết khí nam nhi dâng trào, chỉ cảm thấy máu nóng bốc cháy trong cơ thể. Nơi đũng quần, vật đó lại chậm rãi thẳng đờ ra.
- A!
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
- Đau mà, tên thổ dân nhà ngươi tội đáng muôn chết mà, môn phái tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Tống Tiền la hét thảm thương, hắn ta nhìn những hình ảnh này, đạo tâm trở nên rối loạn, căn bản khó mà chống lại.
- Đừng hoảng hốt, nhìn cho thật kỹ, vẽ đẹp lắm mà, nhìn em gái này xem, vẽ thật mê hoặc, ôi chao thật tuyệt vời. Dáng người này, bộ ngực này… trời ơi, mẹ kiếp, nếu như sờ một chút còn không khiến ngươi sướng chết hay sao?
Lâm Phàm làm người thuyết minh, giới thiệu tinh tế sâu sắc nội dung trên bức tranh.
Không lâu sau, Tống Tiền cảm thấy nóng đến nỗi sắp không chịu được nữa, hắn ta chỉ cảm thấy bản thân sắp tàn phế đến nơi rồi.
- Ta nói, ta nói, mau lấy ra đi.
Hắn ta đã bao giờ phải chịu đựng sự hành hạ này đâu, đây đúng là sự đày đọa đồng thời cả thể xác và tinh thần.
- Nói sớm là được, hà cớ gì phải chịu những đau khổ này.
Lâm Phàm lấy cây nến ra:
- Nói đi, biết cái gì thì nói cái đó, nếu như câu trả lời không khiến ta hài lòng, hậu quả, trong lòng ngươi hiểu rõ.
Giờ đây, Tống Tiền đã có tư tưởng muốn chết rồi.
- Lần xâm lược này, trước hết điều động các đệ tử nội môn và đệ tử chân truyền trong môn phái tới trước, nhân số rất nhiều, ít nhất mấy vạn người... Mà Chân Tiên giới của bọn ta có mười phái tiên đạo, sáu tông ma đạo, bốn điện yêu đạo, lần xâm lược Nguyên Tổ Chi Địa này là do cấp cao trong môn phái khởi xướng, những chuyện còn lại thì ta thật sự không biết. Ta thật sự chỉ là một đệ tử bình thường, ta cầu xin ngươi, thả ta ra đi, ta bảo đảm, tuyệt đối sẽ không nhiều lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận