Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 483: Chúng Ta Nhất Định Phải Xâm Lược Lại Mới Được

- Được, nhốt tất cả lại, thông báo cho mọi người, chỉ cần còn sống thì giam vào trong địa lao của tông môn, tăng cường canh giữ.
- Vâng!
Lữ Khải Minh gật đầu, sau đó vội vội vàng vàng rời đi.
Hiện tại có rất nhiều khe hở, có một số nơi không thể chú ý tới, nhưng các sư huynh đệ đều đã xuất tông, lùng bắt toàn diện.
Hắn nhận ra, những người tới đây nói chuyện rất kiêu ngạo, thế nhưng khi động thủ thì lại chẳng có gì ghê gớm cả. Lâm Phàm nhìn thấy sư phụ còn đang lơ lửng ở phía xa, cũng tiến lên.
- Sư phụ, thế nào rồi, người đã nhìn ra vấn đề chưa vậy?
Thiên Tu đáp:
- Đồ nhi, khe hở này có điểm kỳ quái, nhưng lại không nói ra được điểm kỳ quái ở chỗ nào.
- Vậy sao? Để đồ nhi nhìn kỹ xem thế nào.
Lâm Phàm tiến lên, nhét đầu vào trong khe hở, bên trong tối đen như mực, những luồng không khí hỗn độn cũng trôi xuôi ở trong khe hở này. Liếc mắt nhìn cũng không thấy được giới hạn, đồng thời còn có sấm sét quấn lượn trong những luồng không khí hỗn loạn này, cùng lúc đó hình như còn có gió mạnh phần phật thổi đến.
- Chẳng lẽ điểm cuối của khe hở này chính là Chân Tiên giới?
Thiên Tu nghi hoặc nhìn đồ nhi, đồng thời cũng khâm phục, lá gan đồ nhi bảo bối của mình cũng lớn quá đi, không sợ trong khe hở có chuyện gì xảy ra hay sao?
- Đồ nhi, thế nào rồi?
Lâm Phàm rụt đầu về:
- Thầy, cũng không có gì, đen như mực, không nhìn thấy được một thứ gì cả, cũng không biết khe hở này kết nối với nơi nào.
- Đồ nhi, thầy vừa mới đưa thần niệm vào đó thăm dò, phát hiện ra bên trong mênh mông vô bờ, đồng thời trong khe hở này có một loại sức mạnh kỳ diệu có thể làm suy yếu đi thần niệm của thầy, cuối cùng làm nó tiêu tan, khó mà thăm dò được đến điểm cuối.
- Đồ nhi cảm thấy chuyện này có phần phức tạp, có lẽ chúng ta nên thử liên lạc với một số tông môn để trao đổi, theo như đồ nhi thấy, sự xâm lược này chắc chắn cũng vừa mới bắt đầu, những kẻ đến đây xâm lược có thực lực quá yếu, nhưng nhất định là có cường giả đang đợi ở phía sau, có lẽ chẳng bao lâu nữa bọn họ sẽ đến đây thôi.
- Ừm, con nói có lý.
Thiên Tu gật đầu, đồng ý với những gì đồ nhi nói.
- Vậy sau đó, chúng ta nên làm thế nào cho phải?
Lâm Phàm lặng im một lúc, sau đó lộ ra nụ cười:
- Thầy, việc này rất đơn giản, nếu như khe hở này có thể kết nối tới một thế giới mà ta không biết, có lẽ chúng ta có thể giết ngược lại, phản kháng xâm lược bọn họ, mở rộng lãnh thổ mới, có lẽ sẽ có thu hoạch khác.
- Cách hay đó, vùng đất này, lão phu đã ở đến phát ngấy từ lâu rồi, nếu như có thể đi đến Chân Tiên giới nhìn một chút, có lẽ sẽ có được những phát hiện khác.
Trong mắt Thiên Tu lóe lên tia sáng, ông cũng tràn đầy sự thích thú đối với thế giới chưa biết này.
- Đồ nhi, nếu như con thật sự tìm ra cách đến chỗ của đối phương, nhất định phải đưa ta theo, không được tự mình đi nhé.
Ông rất tin tưởng vào đồ nhi của mình nhưng cũng sợ hắn sẽ quên mất, cho nên nhắc nhở một chút.
Lâm Phàm cười:
- Thầy, người yên tâm đi, đồ nhi chắc chắn sẽ không quên thầy đâu. Chỉ là tình hình hiện tại có hơi khiến người ta thất vọng, cảm thấy vẫn là đợi cường giả của đối phương tới thì hơn, những kẻ xâm lược hiện tại đều quá yếu, hoàn toàn không đáng để ra tay, hơn nữa những gì bọn họ biết cũng quá ít.
- Nói có lý.
Thiên Tu gật đầu.

Lãnh địa Thiên Yêu Hồ Tộc.
Một đám người đi tới vùng đất này.
- Sư huynh, rốt cuộc đây là nơi nào? Tại sao đến một người cũng không có?
Bọn họ đến nơi này đã bị lạc đường, khu rừng này có một số yêu thú cường đại nhưng dưới pháp bảo của bọn họ, tất cả đều bị đập cho nát vụn.
- Vùng đất thổ dân, chính là vùng đất thổ dân, yêu thú lại không có yêu đan, thật sự rất đáng tiếc, giết phí công nhiều như vậy.
Những người này rất bực mình, khi gặp được yêu thú, bọn họ rất phấn khởi, suy cho cùng trong cơ thể của yêu thú có yêu đan, sau khi giết chết có thể cướp được yêu đan, dùng để luyện đan hoặc là thu nạp pháp lực trong đó, nhưng thật không ngờ, sau khi tách những cơ thể này ra, đến một cái rắm cũng không có.
- Ồ, sư huynh, huynh nhìn bên kia đi, có mấy con hồ yêu con.
Một gã đệ tử chỉ trỏ nói.
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy mấy con tiểu hồ ly đang chơi đùa ở nơi đó.
Tiểu Trí chính là em trai của vợ Đạo Thiên Vương, hiện giờ còn nhỏ nhưng cũng biết ăn nói, có thói quen đi bằng hai chân. Mà trong mắt của những người tới đây, điều này thật lạ thường.
- Linh Hồ, hơn nữa còn là thú con, nếu như bắt được rồi thuần hóa thành linh sủng thì đúng là kiếm được lời rồi.
Sư huynh cầm đầu hưng phấn nói, trong mắt lóe lên tia sáng.
- Bé con, làm gì vậy? - Một tên đệ tử mặt rỗ tham lam nhìn mấy bé Linh Hồ con.
Ở Chân Tiên giới, mỗi một tu sĩ đều sẽ đi bắt linh sủng, có con được dùng để cưỡi, có con được dùng để chiến đấu, mà loại Linh Hồ này khá đáng giá, đặc biệt là thú con, thì lại càng có giá trị hơn.
Sau khi Linh Hồ trưởng thành, có truyền thừa huyết mạch, sẽ có đủ loại thần thông tiên thuật, hơn nữa năng lực mị hoặc lại càng tuyệt đỉnh.
Cho nên lần này, chỉ cần có thể bắt được, vậy thì thật sự phát tài rồi.
Mấy con tiểu Thiên Hồ Yêu nô đùa với nhau, khi nghe thấy tiếng nói liền đứng thẳng người, giơ chân trước lên, ngây ngốc nhìn những kẻ này.
Bởi vì có quan hệ thông gia với Viêm Hoa tông, Thiên Yêu Hồ Tộc rất thân thiện với con người, mà những con tiểu Thiên Hồ Yêu này cũng không sợ loài người, muốn đi tới nhìn xem.
- Bọn họ là người xấu đó. - Tiểu Trí ngăn các bạn lại, cảnh giác nhìn những kẻ này.
Mà âm thanh này đã khiến cho những đệ tử nọ kinh ngạc đến độ ngây người.
- Mọi người nghe thấy chứ? Con Linh Hồ này nói chuyện đó, không ngờ nó lại biết nói chuyện kìa.
Mọi người kinh hãi, nếu như không phải chính tai nghe thấy, có lẽ sẽ không thể tin được.
Trương Nhất Tiên là nội môn đệ tử của Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung, thuộc loại trung thượng lưu trong nội môn, thế nhưng vẫn còn cách đỉnh tông môn một đoạn đường rất dài.
Đối với tu sĩ bọn họ, trên con đường tu hành, quan trọng nhất chính là pháp, tài, lữ, địa.
Mà con Linh Hồ này chính là tài, do đó bất kể như thế nào cũng phải có được.
Nếu như lấy được con Linh Hồ này, có lẽ mình sẽ đạt được sự tiến bộ cực lớn.
- Tới đây nào! - Trương Nhất Tiên lập tức vọt lên, trong mắt lấp lánh tinh quang, bàn tay duỗi ra, một sợi dây thừng từ bay ra trong ống tay áo.
- Đây là dây trói yêu, Trương sư huynh dùng dây trói yêu này thì sẽ hàng phục được yêu thú đó.
Mọi người nhìn thấy sợi dây thừng giống như con linh xà, cảm thấy rất ngưỡng mộ, đây là bảo khí trung phẩm, không phải thứ bình thường, cho dù đối phương có chạy tới nơi đâu, nó cũng có thể bắt được.
Lúc này, dây trói yêu giống như có linh tính, trói tất cả những con Thiên Yêu Hồ Tộc này lại, đồng thời phía trên còn có một tia sấm sét khác thường di chuyển xung quanh, trói chặt những bé con này lại.
Tiểu Trí vật lộn, thế nhưng càng vật lộ, dây trói yêu càng xiết chặt, Tiểu Trí đau đến nỗi khóc lóc kêu gào.
- Tỷ phu, cứu mạng, có người bắt nạt Tiểu Trí!
- Hừ, bị dây trói yêu của ta túm được, còn muốn giãy giụa, như vậy sẽ đau đến mức muốn chết mà không được đó. - Trương Nhất Tiên hừ lạnh một tiếng, sau đó nhảy vọt lên, bắt những bé Linh Hồ này lại.
Đột nhiên!
Một đạo thân ảnh xuất hiện trước mặt Tiểu Trí.
- Tỷ phu, bọn họ là đồ đểu, bọn họ bắt nạt đệ. - Tiểu Trí thấy tỷ phu đã tới, lập tức khóc lóc kể lể, đồng thời không sợ hãi một chút nào nhìn người nọ - Người xấu, tỷ phu của ta đã tới, các ngươi xui xẻo rồi!
- Các ngươi là ai? - Đạo Thiên Vương lạnh lùng nói.
Hắn ta tạm thời rời khỏi tông môn, trở lại lãnh địa của Thiên Yêu Hồ Tộc, chính là vi quan tâm Mị Nhi. Bởi vì dưới sự nỗ lực của hắn ta, cuối cùng cũng đã có hậu duệ, do đó, để Mị Nhi ở trong tộc sẽ nhận được sự chăm sóc tốt hơn.
Dù sao phần lớn tông môn là một đám nam nhân, còn có một số tiểu sư muội kinh nghiệm sống chưa nhiều, nào có hiểu rõ về tình hình mang thai của nữ nhân đâu.
- Không ngờ còn có thổ dân xuất hiện nữa. - Trương Nhất Tiên không ngờ giữa đường lại có người chặn lại, có điều gã ta biết, đây là thổ dân của Nguyên Tổ Chi Địa, cho nên cũng không để tâm ở trong lòng.
Bọn họ tới nơi này, vẫn luôn hành động ở trong rừng, hơn nữa dựa vào ghi chép của tông môn, thổ dân ngu muội, thực lực thấp kém, hoàn toàn không thể sánh được với Chân Tiên giới của bọn họ.
- Sư huynh, thổ dân ở nơi này hình như không có điểm khác biệt gì với chúng ta cả. - Một gã đệ tử nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận