Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 484: Ghi Chép Có Sai Sót

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
---------------------
Trương Nhất Tiên nói:
- Sự khác biệt rất lớn, đây chỉ là thổ dân, là lao dịch cấp thấp nhất.
Đạo Thiên Vương có chút không vui, gần đầy trời đất không yên ổn, xuất hiện rất nhiều khe hở, lúc đầu tưởng rằng sẽ có chuyện lớn gì xảy ra, thế nhưng đợi đã lâu, lại không hề có bất cứ việc gì.
Chỉ là hiện giờ, sự xuất hiện của đám người này thật sự đã khiến hắn ta vô cùng nghi hoặc.
Cảm nhận một chút nhưng không thể cảm nhận được thực lực của đối phương, chỉ cảm thấy sức mạnh bên trong cơ thể đối phương có chút kỳ quái, rất khác với những thứ mà bọn họ biết.
- Tỷ phụ, dây trói yêu này khiến bọn đệ khó chịu quá. - Tiểu Trí la lên.
Đạo Thiên Vương nhìn sợi dây thừng trói trên người Tiểu Trí, cũng không quan tâm lắm, chỉ xem như một sợi dây thừng bình thường mà thôi, sau đó dùng hai tay nắm lấy nó, định bụng kéo đứt nó ra.
- Tên thổ dân ngu dốt, đây là dây trói yêu của Trương sư huynh, ngươi lại muốn cưỡng ép kéo đứt nó ra ư, đúng là nằm mơ! - Một số đệ tử nhìn thấy cảnh này liền cười khinh bỉ.
Lạch cạch!
Đạo Thiên Vương hơi dùng sức, chỉ cảm thấy sợi dây thừng này có chút quái dị nhưng cũng không lãng phí nhiều sức lực, kéo đứt sợi dây thừng ra.
Phụt!
Trương Nhất Tiên tâm thần chấn động, phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt kinh hãi, giống như đã nhìn thấy quỷ. Sợi dây trói yêu này chính là bảo bối mang theo bên người của gã ta, kết hợp với tâm thần, giờ đây lại bị tên thổ dân này làm đứt, tâm thần bị trọng thương, sắc mặt trở nên trắng bệch.
- Chỉ là một tên thổ dân mà lại dám phá hoại bảo bối của ta, ngươi hãy chết cho ta! - Trương Nhất Tiên giận dữ, trong lòng gã ta đau đớn, đây chính là bảo bối của hắn, thế nhưng giờ đây đã bị tên thổ dân này làm hỏng rồi.
Trong nháy mắt, Trương Nhất Tiên bắt quyết, đập mạnh vào túi kiếm ở bên hông, một đạo hồng quang quấn quanh người Trương Nhất Tiên, mang theo thanh âm mạnh mẽ, đánh thẳng đến phía Vương Thiên Đạo.
- Đây là kiếm Hồng Vân của Trương sư huynh, nghe nói là do đích thân trưởng lão môn phái luyện chế cho huynh ấy, được luyện thành từ cầu vồng buổi sáng trong trời đất, mặc dù chỉ là bảo khí trung phẩm, nhưng ngay cả một số bảo khí thượng phẩm cũng khó mà chống lại nó.
Các đệ tử rất hâm mộ, Trương sư huynh chính là người mà bọn họ ngưỡng mộ, trên người có không ít pháp bảo, là người khá giàu có trong các nội môn đệ tử của môn phái.
Người bình thường có lẽ chỉ có một món bảo khí,nhưng Trương sư huynh ít nhất phải có vài cái, thực lực đúng là rất dũng mãnh.
“Có thể những người kỳ lạ này có liên quan đến những khe hở kia.” Đạo Thiên Vương không hề sơ ý, sức mạnh trong cơ thể đột nhiên bạo phát ra, một luồng áp lực cuồn cuộn bộc phát. Một chưởng đập về phía trước.
- Không biết tự lượng sức mình, tay không đỡ kiếm Hồng Vân của ta, đúng là tự tìm đường chết!
Có điều, chỉ trong chớp mắt, cảnh tượng khiến gã ta không thể tin nổi đã xảy ra, chỉ thấy trên thân kiếm Hồng Vân xuất hiện vết nứt, răng rắc một tiếng, rồi hóa thành mảnh vụn.
Lúc phản ứng lại, một chưởng của Đạo Thiên Vương đã đánh tới.
Trên người Trương Nhất Tiên hiện ra một màn ánh sáng màu xanh để ngăn cản một chưởng này, đây là bảo y hộ thể trên người gã ta nhưng màn sáng này cũng chỉ có thể chống đỡ được trong chốc lát, liền bị bể nát hoàn toàn.
Bịch!
Một chưởng đánh lên trên cơ thể của Trương Nhất Tiên, trong nháy mắt đánh cho gã ta chia năm xẻ bảy, máu loãng phun trào ra ngoài.
Đạo Thiên Vương chau mày, cảm thấy thân thể tên này rất gầy yếu, chỉ một chưởng mà đã bị đập vỡ rồi.
Mặc dù hắn ta có tu vi Thiên Cương cảnh,nhưng cho dù là người có tu vi Địa Cương cảnh chịu một chưởng này, cũng chỉ bị trọng thương, tuyệt đối sẽ không giống như tên này, cơ thể bị nổ tung.
- Sao có thể như vậy được, Trương sư huynh đã bị giết ư? - Các đệ tử vây xem nhìn thấy cảnh này, sắc mặt hoảng sợ, sau đó ngẩng đầu, vô cùng kinh hãi - Tên thổ dân này sao lại mạnh như vậy chứ?
- Mau giết hắn ta, mau...
Ngay lập tức, pháp bảo lơ lửng khắp bầu trời, những đệ tử này bắt pháp quyết, miệng niệm pháp chú, toàn bộ đánh về phía Đạo Thiên Vương.
Bọn họ từ Chân Tiên giới tới đây xâm lược, vốn tưởng rằng đây là một vụ thu hoạch lớn, nào có ngờ được sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Những tên thổ dân này sao lại dũng mãnh đến vậy, trong khi mình không có chút lực chống cự nào.
Đạo Thiên Vương ngẩng đầu lên nhìn, cau mày, một chưởng nghiền ép đánh tới, hư không bị dồn nén, những đệ tử này đã bị tiêu diệt.
Lúc này, toàn bộ các đệ tử đến xâm lược đều đã chết, cho đến lúc chết bọn họ cũng không hiểu, tại sao những tên thổ dân này lại mạnh đến thế.
- Tỷ phu lợi hại quá! - Tiểu Trí hưng phấn nói.
Đạo Thiên Vương suy nghĩ một hồi, sau đó ôm lấy Tiểu Trí, vội vã đi về phía Thiên Yêu Hồ Tộc.
Hắn ta cảm thấy sự việc có chút không đúng, e rằng nơi này rất nguy hiểm, phải đưa người của Thiên Yêu Hồ Tộc trở lại tông môn, đồng thời cũng muốn làm sáng tỏ, những người này rốt cuộc có lai lịch như thế nào.
Theo như tình hình vừa rồi, những người này rất kỳ lạ.
Chân Tiên giới.
Chấp sự phụ trách việc xâm lược lần này đứng trước mặt một vị lão giả:
- Hạng trưởng lão, xảy ra chuyện rồi, các đệ tử đến Nguyên Tổ Chi Địa đã liên tục bị những tên thổ dân kia phản kích lại, thương vong nặng nề.
- Cái gì? - Hạng trưởng lão đứng lên - Thổ dân của Nguyên Tổ Chi Địa phản kích, giết chết đệ tử của phái ta?
- Đúng vậy, đến giờ đã có hai mươi ba khối ngọc bài truyền tin về, rất nhanh sau đó liền tiêu tán. - Chấp sự nói, gã ta không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Căn cứ theo ghi chép của môn phái, thổ dân ở Nguyên Tổ Chi Địa có thực lực rất yếu kém.
- Sao lại có thể như vậy, mỗi một tiểu đội về cơ bản đều có đệ tử chân truyền lãnh đạo, cho dù gặp phải nhân vật lợi hại, cũng tuyệt đối có thể bảo đảm an toàn. Hai mươi ba khối ngọc bài, đây chẳng phải là nói, phái chúng ta đã có hai mươi ba đệ tử chân truyền chết trong tay những tên thổ dân này rồi hay sao?
Hạng trưởng lão lạnh lùng nói, một luồng uy áp tỏa ra, ép cho chấp sự ứa cả mồ hôi lạnh, khó mà chống đỡ được.
- Ra lệnh cho đệ tử dừng việc xâm lược lại, đợi môn phái đến. Không ngờ để bọn họ xuống dưới rèn luyện lại xảy ra chuyện như vậy, đúng là bổn trưởng lão đã tính sai rồi.
- Trong các đệ tử chân truyền, thiếu gì đệ tử có tu vi Luyện Thần Hoàn Hư, nếu như cũng ngã xuống ở nơi đó, vậy thì rõ ràng những tên thổ dân này có thực lực không hề yếu, ghi chép của tông môn có sai sót rồi.
Hạng trưởng lão suy nghĩ, cảm thấy Nguyên Tổ Chi Địa này có phần không tầm thường, có chỗ khác biệt với ghi chép của tông môn.
- Những môn phái còn lại đã có hành động chưa? - Hạng trưởng lão hỏi.
Chấp sự đáp:
- Tạm thời vẫn chưa có hành động gì, chỉ có phái ta cử đệ tử đến đó thôi.
- Ừm, đi đi, bảo các đệ tử đừng đến đó nữa, chuyện này chờ đội ngũ của môn phái đến rồi sẽ định đoạt. - Hạng trưởng lão nói.
- Vâng.
Viêm Hoa tông.
Các sư đệ sư muội trong tông môn áp giải về không ít các đệ tử xâm lược, còn các trưởng lão trong tông môn cũng đều xuất hiện, đối với những tên xâm lăng này, đây quả thực là một cơn ác mộng.
Bọn họ mang theo ý nghĩ tài trí hơn người tới Nguyên Tổ Chi Địa này trước, song nào có nghĩ đến việc sẽ gặp phải chuyện như vậy.
- Sư huynh, ta mang đến một món đồ thú vị nè. - Lúc này, Lữ Khải Minh vội vàng chạy tới, trong tay có cầm một lá cờ.
Lâm Phàm hỏi:
- Thứ gì thú vị vậy?
Lữ Khải Minh lấy lá cờ ra:
- Sư huynh, chính là những thứ này, bọn đệ lấy được từ trong tay của những kẻ đến đây xâm lược đó. Sư đệ thấy người nọ cầm cái này trong tay, cũng không biết đã làm gì, liền có một con hỏa long trong lá cờ này bay ra, vô cùng thần kỳ.
- Thần kỳ như vậy sao. - Lâm Phàm nhận lấy lá cờ, cũng chưa nói đây là thứ gì.
Đối với nhân tài như hắn mà nói, sao có thể không biết đây là thứ gì, chẳng phải là pháp bảo sao, có gì ghê ghớm chứ.
- Đúng vậy, sư huynh, sau khi đệ lấy được, cũng muốn kêu gọi rồng lửa ra nhưng dù có thử kiểu gì cũng vô dụng, cũng không biết mấy tên đi xâm lăng rốt cuộc đã làm như thế nào. - Lữ Khải Minh nói, cậu ta vẫn luôn nghiên cứu, muốn biết xem trong đó rốt cuộc như thế nào.
Gã nghiền ngẫm nửa ngày rồi mà vẫn không thể hiểu nổi.
- Ha ha ha, một đám thổ dân mà cũng muốn hiểu được tiên bảo của giới Chân Tiên bọn ta, không biết tự lượng sức mình. - Các đệ tử bị bắt làm tù binh, nhìn thấy tình huống này thì lên tiếng giễu cợt.
Trong sự giễu cợt này, lại có một loại bất lực, một loại thương cảm, bọn họ tới xâm lăng, muốn bắt lại những tên thổ dân này nhưng không ngờ lại biến thành như vậy. Bị những kẻ này bắt lại, đúng là nỗi sỉ nhục lớn.
- Biết điều chút, còn dám bất kính với sư huynh ta, ta cho ngươi đẹp mặt. - Một tên đệ tử vỗ đầu người nọ, tên càn rỡ này lại dám nói Lâm sư huynh mà bọn họ tôn kính nhất, đúng là quá đáng.
- Sư đệ, không nên động thủ đánh người, tông ta ưu đãi tù binh, mặc dù bọn họ là người đi xâm lăng nhưng cũng có nhân quyền, áp hắn ta đi xuống ăn phân là được. - Lâm Phàm chỉ bảo mấy sư đệ, mặc dù người ta là người đi xâm lăng, nhưng nếu bị bắt làm tù binh, thì nhất định không được chém giết, như vậy thật không tốt.
- Vâng. - Đệ tử gật đầu sau đó nhìn vào mấy tên xâm lược. - Hừ, coi như ngươi tốt số, gặp được sư huynh lương thiện chính nghĩa của bọn ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận