Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 485: Bởi Vì Ta Lợi Hại Nhất

Lâm Phàm lắc đầu, các sư đệ tông môn vẫn cần phải cẩn thận chăm sóc dạy bảo một chút mới được, quá bạo lực, hở tí là đánh người, thật là không nên.
Lá cờ trong tay này, ngược lại cũng có chút thú vị, sức mạnh ẩn chứa bên trong, có gì đó kỳ diệu, năm ngón tay bóp một cái, lá cờ vỡ tan tành, từng điểm sấng nhỏ bay lên sau đó biến mất trong không gian
- Có lẽ đây là pháp lực
Giới Chân Tiên, nhạc viên của tu tiên giả, hôm nay lại đến xâm phạm nơi này, đúng là thú vị. Hơn nữa, kẽ hở trong hư không chính là lối đi, nếu như có thể qua đó vậy thì cuộc đời này thật sự quá tuyệt vời.
Lữ Khải Minh thấy lá cờ bị sư huynh huỷ đi, cũng coi thường, đúng là chẳng bền gì cả, thế thì có ích lợi gì.
- Sư huynh, bây giờ kẽ hở này không còn kẻ xâm lăng đến nữa, theo đệ thấy, mấy kẻ xâm lăng kia , nhất định đã bị thiệt lớn, biết được sự lợi hại của chúng ta nên không dám đi xuống nữa.
- Cũng không chắc là vậy.
- Nói không chừng bọn họ muốn đợi khi cường giả đến, lại tới xâm phạm. - Lâm Phàm nói.
Lữ Khải Minh gật đầu:
- Đệ biết rồi, bây giờ đệ sẽ bảo với các huynh đệ lên tinh thần, đề phòng bọn họ lại xâm phạm lần nữa
- Đi đi.
Bây giờ hắn có hơi tò mò về giới Chân Tiên, rất muốn đi xem rốt cuộc thế giới này có hình dạng gì, có phải có nhiều màu sắc phong phú, hoặc là tràn đầy sự tồn tại khiến người ta kinh ngạc.
Bên trong hầm giam.
Kẻ đến xâm lăng chất một đống, toàn thân bọn họ đều bị lột sạch, chỉ còn chừa lại một chiếc quần cộc, bao quanh đáy quần
- Sỉ nhục, đây là sỉ nhục, người tu sĩ bậc tiền bối ta đây sao có thể chịu sự lăng nhục của đám thổ dân này. - Một người đàn ông tức giận nói nhưng tình huống hiện tại này, gã ta cũng không biết nên làm cái gì.
- Mấy tên thổ dân đáng ghét này, lại cả gan làm nhục chúng ta như vậy, chờ các trưởng lão môn phái đến, nhất định sẽ cho bọn chúng đẹp mặt
- Ngươi đã ăn cái gì? Sao mà miệng thúi như vậy?
Mấy người xung quanh, cũng tránh xa cái người đang nói này, thúi quá, vừa mới mở miệng đã làm người ta muốn nghẹt thở.
Nam tử tóc dài bi phẫn đến khó nhịn:
- Thổ dân đáng chết, bọn chúng bắt ta ăn phân
Xì xào!
Các đệ tử bị giam ở đây, hai mắt trợn to, mấy tên thổ dân này cũng thật kinh khủng, ngay cả chuyện này cũng làm được.
- Được rồi, đừng ồn ào nữa, tình huống bây giờ rất không ổn, mấy tên thổ dân này còn mạnh hơn chúng ta tưởng tượng rất nhiều, hơn nữa nhìn tình huống nơi này, bọn họ cũng tự thành lập tông phái, có thực lực cường đại, tông môn ghi chép sai dẫn đến chúng ta hiểu lầm. - Trong hoàn cảnh này, có một tên đệ tử vô cùng bình tĩnh phân tích tình huống hiện tại.
- Trần sư huynh, vậy chúng ta nên làm gì bây giờ? Mọi thứ trên người chúng ta, đều bị mấy tên thổ dân lột sạch rồi, hơn nữa hầm giam này vô cùng kiên cố, dù có đầy pháp lực, cũng không có tác dụng.
- Đúng vậy, hơn nữa ta phát hiện, khi bọn họ chiến đấu không hề sử dụng bất kì pháp bảo nào, hoàn toàn khác với tình huống của chúng ta.
Trần sư huynh yên lặng trong chốc lát:
- Cũng không cần hoảng sợ, bây giờ chúng ta phải bình tĩnh, không thể để mấy tên thổ dân kia ra tay với chúng ta, phải giữ được tính mạng, chờ người của môn phái đến cứu.
- Haiz, ai nói thổ dân của Nguyên Tổ Chi Địa, ngu muội, nhỏ yếu chứ? Bây giờ tên đó mà đứng trước mặt ta, ta đánh chết cho các ngươi coi.
Mọi người đều cúi đầu thở dài, nghĩ tới mọi thứ có thể xảy ra, nhưng lại không nghĩ tới tình huống này.
- Bây giờ chỉ có thể chờ môn phái tới cứu, nếu không rất khó nói mấy tên thổ dân này sẽ không xuống tay với chúng ta.
- Haiz
Một tiếng thở dài, truyền ra từ trong hầm giam.
Bọn họ đều là đệ tử môn phái, đại đa số đều là nội môn. Tình huống hôm nay, thật không dám tưởng tượng, xâm lăng Nguyên Tổ Chi Địa, vốn muốn cướp đoạt để phát triển mình nhưng nào ngờ đến lại bị người ta đánh cho thành như vậy.
Mấy ngày sau.
Trong kẽ hở của hư không rất bình lặng, không có động tĩnh gì.
Cứ như chưa từng có người xâm lăng hạ xuống đây vậy.
Lâm Phàm biết, hiện tại đang ở đâu, sự xâm lược này vẫn còn ở phía sau, hoặc là bây giờ mới có một đám tép diu tới mà thôi, còn mấy tên cầm đầu vẫn còn đang tập hợp ở phía sau.
- Lâm sư huynh, đệ về rồi. – Đạo Thiên Vương mang theo thiên yêu Hồ tộc quay về tông môn.
- Đạo sư đệ, khoảng thời gian này đi đâu? Sao không báo trước một tiếng đã trở lại. - Lâm Phàm hỏi.
Đạo Thiên vương tự thấy thẹn:
- Sư huynh, đây là lỗi của sư đệ, chỉ là Mị Nhi có bầu, nên quay về bên trong tộc để tĩnh dưỡng, vốn đệ muốn đợi cho đứa trẻ ra đời rồi quay lại tông môn.
Lâm Phàm híp mắt, rất bội phục, Đạo sư đệ này nhìn có vẻ nghiêm trang, nào ngờ rằng thực chất cũng không đứng đắn gì, thê tử này mới không biến hình được bao lâu, vậy mà đã gấp gáp “làm” người ta rồi. Còn gieo giống nữa, lợi hại.
- Sư huynh, sao vậy? - Đạo Thiên Vương cảm giác ánh mắt sư huynh có cái gì đó không đúng, như là đang đánh giá mình.
- Không có gì, có phải gặp chuyện gì không? - Lâm Phàm xua tay, thân là sư huynh, phải có uy nghiêm của người làm huynh, trong lòng thầm nghĩ về cuộc sống riêng tư của người khác, thật không hay.
Đạo Thiên Vương vội vàng nói chuyện mình gặp phải ra, đồng thời còn nghi ngờ mấy kẽ hở của hư không kia.
- Sư đệ, mấy kẽ hở này là người xâm lăng mở ra, mấy người mà đệ giết kia chính là bọn họ nhưng trở lại là tốt, bên ngoài không an toàn, theo ta thấy chẳng mấy chốc nữa sẽ có một trận đại chiến xảy ra. - Lâm Phàm nói. - Đệ có biết mấy sư đệ khác đi đâu không? Ra ngoài tu luyện, hôm nay xảy ra chuyện lớn vậy, cũng nên trở lại chứ.
- Sư huynh, cái này đệ cũng không biết, đệ chưa từng gặp bọn họ. – Đạo Thiên Vương lắc đầu, đương nhiên hắn ta hiểu tại sao các phong chủ còn lại đi ra ngoài, như Lâm sư huynh đã nói, tông môn xảy ra chuyện, cũng nên trở về. Cứ ở bên ngoài như vậy, thật sự quá nguy hiểm.
- Ừ, đệ đi sắp xếp nơi ở cho bọn họ, ta phải đi bàn chuyện cùng tông chủ các tông. - Lâm Phàm nhận được thông báo của thầy, người của các tông đã đến, chính là vì chuyện này, bọn họ muốn bàn bạc kỹ lưỡng xem nên giải quyết chuyện này như thế nào.
- Vâng. – Đạo Thiên Vương đáp lại, bây giờ cả mười phong do Lâm sư huynh cầm đầu, hắn ta rất đồng ý, cũng rất tán thành.
Bất kể là thực lực hay là uy nghiêm, đều không hổ danh là người số một.
Đại điện tông môn.
Khi Lâm Phàm đến, tông chủ các tông đứng dậy ôm quyền:
- Lâm phong chủ.
- Các vị đi đường xa tới đây, không tiếp đón từ xa, có điều vẫn nên vào chính sự luôn. - Lâm Phàm nói, ánh mắt đảo qua một lượt.
Các tông môn trên thế gian tới không ít,nhưng cũng có vài tông môn không tới.
Mà, Thánh Đường tông, La Sát tông, Vĩnh Hằng tông cũng tới.
- Đồ nhi, con mau nói chuyện này với các tông chủ. - Thiên Tu đứng ở đó nói.
Mà tông chủ lại thấy mình chẳng có tý cảm giác tồn tại nào, ông là tông chủ, lẽ ra phải là ông đứng ra nói nhưng mà nhìn tình huống bây giờ xem, dường như các tông môn không hề đếm xỉa tới ông, chỉ chăm chú vào tên tiểu tử này. Hâm mộ, ghen tị, thật là quá đáng.
- Các vị, trước đó chúng ta có xích mích gì tạm thời hãy gác qua một bên. - Lâm Phàm nói. - Bây giờ hư không xuất hiện rất nhiều kẽ hở, có rất nhiều kẻ xâm lăng hạ xuống, chắc hẳn các tông đều thấy rồi.
Tông chủ các tông gật đầu, bọn họ tới đây cũng vì chuyện này, xuất hiện kẽ hở, khiến bọn họ cảnh giác.
Có điều, lúc này, có một ánh mắt luôn nhìn chăm chăm vào hắn, khiến hắn có chút kinh ngạc, sau đó nhìn sang, chỗ Thánh Đường tông có ánh mắt của một vị quân chủ rất có thần.
- Vị quân chủ này chua từng gặp, không biết là? - Lâm Phàm hỏi.
- Vị này là Thần Phạt Quân Chủ của tông ta. - Đán Ác Quân Chủ nói.
Thần Phạt Quân Chủ khí thế lẫm liệt nói:
- Ngưỡng mộ đại danh Lâm phong chủ đã lâu, những chuyện đã làm với tông ta bổn quân chủ dã từng nghe, rất muốn được gặp một lần.
Lâm Phàm xua tay nói:
- Được rồi, Thần Phạt Quân Chủ, lần này chúng ta tới bàn đối sách, không phải đến trả thù, cần giữ tâm trạng tốt, sao có thể ôm mãi chuyện lúc trước, đừng nhỏ mọn vậy, rộng lượng chút đi.
Thần Phạt Quân Chủ nghe mấy lời này, trong lòng run lên, muốn phun ra một ngụm máu. Hắn năm lần bảy lượt tới Thánh Đường tông gây chuyện, lại còn muốn mình phải rộng lượng, vô sỉ, danh bất hư truyền.
Thánh chủ nói:
- Lâm phong chủ, có lời cứ việc nói thẳng đi, lần này các tông tới cũng là muốn biết chuyện này nên giải quyết như thế nào, mặc dù mấy tên xâm lăng hạ xuống đều rất yếu, nhưng căn cứ vào thẩm vấn, bọn họ cũng có tông môn, vậy chứng tỏ tương lai một ngày nào đó sẽ có cường giả tới đây.
- Lời này của Thánh chủ nói rất hay, đủ để nhìn ra, đã dụng công. - Lâm Phàm tán thưởng nói - Không sai, mấy tên xâm lăng này đến từ một thế giới gọi là giới Chân Tiên, nơi đó có tồn tại môn phái, tông môn, gần như giống với chúng ta bên này nhưng ta có thể bảo đảm, nhất định có không ít cường giả.
- Tông môn trên thế gian có mấy trăm nhưng chỉ có mười mấy tông môn là có Bán Thần mà thôi, cho nên chúng ta phải đoàn kết lại, cùng nhau đối mặt với sự xâm lược của giới Chân Tiên.
- Mà nếu muốn đoàn kết lại, thì nhất định phải có người cầm đầu mới được, mà người đứng đầu này, ta sẽ làm. - Lâm Phàm dứt khoát nói thẳng.
Thánh chủ rất hứng thú với vị trí người cầm đầu này, nhưng nghe thấy lời này liền buột miệng nói ra:
- Tại sao lại là ngươi làm?
- Câu hỏi này rất hay, tại sao lại là ta làm, để ta giải thích chút. - Lâm Phàm nhìn thánh chủ, sau đó lại nhìn quanh một vòng nói - Bởi vì ta lợi hại nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận