Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 486: Nói Rất Có Đạo Lý, Không Thể Phản Bác Được (1)

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
----------------------
- Mẹ kiếp!
Thánh chủ không nhịn được văng lời thô tục.
Ông cứ nghĩ tên tiểu tử này sẽ tìm đại một lý do không biết xấu hổ nào đó nhưng không ngờ lại nói ra một câu như vậy.
- Ta lợi hại nhất?
Đả kích này có hơi lớn, Thánh Chủ không thể chịu đựng nhưng cũng chỉ đành chấp nhận, bởi vì đối phương nói không hề sai, đúng là như vậy.
- Hừ, nói khoác mà không biết ngượng. - Thần Phạt Quân Chủ lạnh lùng nói, vô cùng xem thường, gã luôn đi truy đuổi chém giết Bán Thần các tông, cho nên chưa từng lộ mặt.
Mặc dù nghe nói tiểu tử này rất lợi hại nhưng chưa tận mắt nhìn thấy gã sẽ không tin.
Hôm nay, ngay trước mặt nhiều tông môn ở đây, hắn nói mình lợi hại nhất, vậy thì đặt Thánh Đường tông của bọn họ ở đâu.
- Thần Phạt Quân Chủ, ngươi không nên khích động, nếu như không phục, chúng ta có thể đi ra ngoài tu luyện một chút. - Lâm Phàm cười nói, thái độ rất thân thiện.
- Đánh thì đánh, sợ cái gì? Bổn quân chủ chưa từng sợ ai bao giờ. - Thần Phạt Quân Chủ cũng bắt đầu hùng hổ, không thể dễ dàng để cho tên họ Trương này hung hăng càn quấy được.
Chỉ có điều khi Thần Phạt Quân Chủ sắp đi ra, lại bị một câu của thánh chủ ngăn lại.
Nếu như là trước kia, thánh chủ có lẽ sẽ vui vẻ xem trò hay, để sư đệ đi ra ngoài dậy dỗ tên tiểu tử này một trận nhưng sau khi trải qua sự kiện trận đấu lần đó thì không còn tâm trạng nữa.
- Sư huynh, huynh ngăn đệ làm gì? - Thần Phạt quân chủ bất mãn nói.
Phun Thánh Chế Tài liếc mắt nhìn:
- Sư huynh, huynh như thế là tự đi tìm cái chết đó, huynh không phải đối thủ của tên này, hắn cũng có thể đánh cho huynh phun cư* ra, huynh có tin hay không.
- Chế Tài, đệ nói gì? - Thần Phạt quân chủ tức giận nói.
Thánh cược Thần Trật không khỏi bật cười:
- Thánh chủ sư huynh, đừng cản nữa, để sư huynh đi ra ngoài đánh đi. Chúng ta cược một ván, đặt cược sư huynh chúng ta thắng, trả một trăm, cược Lâm phong chủ thắng, không cần bồi thường, có chơi hay không.
Thánh chủ lắc đầu nói:
- Sư đệ, đừng đi, đệ thật sự không phải đối thủ, đừng tự rước lấy nhục nhã, nhiều tông ở đây như vậy, Thánh Đường tông ta không biết giấu mặt đi đâu đâu.
- Sư huynh, ngay cả huynh cũng không tin đệ? - Thần Phạt Quân Chủ không dám tin nhìn sư huynh, gã không ngờ, ngay cả sư huynh cũng không tin mình, điều này thật khiến gã đau lòng. Tự tin đã sốc lên, bị tiêu diệt sạch sẽ.
Trong đám người.
Lôi Đình quân chủ đứng ở sau lưng một vị trưởng lão của tông khác, ánh mắt luôn liếc qua món trang sức ở giữa eo trưởng lão, ngón tay run rẩy, cứ muốn vươn đến chỗ đó. Ông ta phát hiện, tình huống hôm nay chính là thời khắc tuyệt nhất, mọi người đều đang chú ý đến tình hình ở hiện trường, cảm giác tồn tại của ông gần như là số không, không có ai chú ý tới mình.
Ngay tại lúc này, ngón tay thánh trộm Lôi Đình móc một cái, lấy được món trang sức, sau đó chắp hai tay ra sau lưng, từ từ rời đi.
Trưởng lão bị trộm trang sức kia, cảm ứng được gì đó, hai tay sờ bên hông, nhìn trái nhìn phải:
- Ấy, đồ của ta đâu.
Lôi Đình quân chủ đi tới bên cạnh Thần Phạt Quân Chủ:
- Sư huynh, đừng đấu nữa, huynh không phải đối thủ, sẽ thất bại thảm hại.
- Đệ... mấy người. - Thần Phạt Quân Chủ khó mà nhịn nổi, đã từng được các sư đệ trong tông môn tôn xưng là sự tồn tại như chiến thần, hôm nay lại không tín nhiệm gã như vậy.
Lâm Phàm nói:
- Thần Phạt Quân Chủ, bổn phong chủ khuyên ngươi, vẫn nên nghe lời các đồng môn thì hơn, đừng để đến lúc đó lại hối hận.
- Haiz. - Thần Phạt Quân Chủ phất ống tay một cái, không muốn nhiều lời gì nữa, dù sao gã cũng không phải Thánh Chủ, nghe theo bọn họ đi.
Hỏa Dung lặng lẽ đến bên người Thiên Tu:
- Sư huynh, hắn ta như vậy, có phải không tốt lắm.
- Có cái gì không tốt? Người giỏi thì nhiều việc, vốn đã nói rồi, lão phu thứ một, nó thứ hai, lão phu đồng ý nó chính là thứ một, thì không có vấn đề gì hết. - Thiên Tu nói cực nhanh, ánh mắt nhìn về sư huynh mặt đầy ưu sầu phía sau, đi tới bên cạnh - Sư huynh, huynh sao vậy, trông như là có chuyện.
Tông chủ nhìn về phía Thiên Tu :
- Sư đệ, đệ nói xem chức tông chủ này ta còn làm được đến mười năm nữa không?
- Tại sao hỏi như vậy? - Thiên Tu hỏi, đối với sư huynh ông vẫn rất tôn kính, nếu không cũng sẽ không vì phò tá sư huynh mà ẩn mình ở tông môn lâu như vậy.
- Đệ nhìn đồ nhi này của mình xem, được ưu ái như thế, ta sợ mình không làm được mười năm, sư huynh vẫn còn muốn tham gia “Đại hội thể hiện sức mạnh tổng thể của tông môn” nữa, còn muốn được đi lại giữa đại hội. - Tông chủ buồn bã nói, mười năm thật lâu, nhẫn nhịn là được nhưng nhìn tình huống hiện tại này, đến mười năm cũng không làm được.
- Sư huynh yên tâm, nhất định có thể, sư đệ bảo đảm với huynh nhưng mà thực lực của huynh hơi yếu. Trong tình thế này hãy nhường cho đồ nhi của đệ, huynh chỉ cần vui vẻ làm tông chủ là được, có sư đệ ở đây, còn có thể có vấn đề gì sao.- Thiên Tu an ủi, sư huynh có trái tim mỏng manh, sẽ suy nghĩ nhiều, có chút nhạy cảm, mặc dù tuổi đã cao nhưng mà tâm tính thì vẫn rất non nớt.
Bằng không, nếu như sư huynh là bậc tiền bối mưu trí tài lược thì Viêm Hoa tông đã không phải chịu khổ nhiều năm như vậy. Dẫu sao tông môn vẫn còn có người đứng đầu Bán Thần là ông đây. Có kém đi nữa cũng không thể kém tới mức này.
- Vậy thì tốt, sư đệ, tuỳ đệ và đồ nhi, mười năm sau, thỏa mãn rồi, ta sẽ từ chức về an dưỡng tuổi già. - Tông chủ cười nói, có sư đệ cái này bảo đảm, ông liền vui vẻ.
- Lúc đó rồi nói, nếu đồ nhi đệ không có hứng thú, thì sư huynh lại phải làm thêm mấy năm.
Lâm Phàm nhìn về phía mọi người:
- Các vị tông chủ, bổn phong chủ làm người dẫn đầu, không thành vấn đề chứ?
Thánh Đường tông cũng không có vấn đề gì, bọn họ càng không thành vấn đề gì, hơn nữa đối với một vài tông mà nói, bọn họ không có chủ kiến, Viêm Hoa tông làm người dẫn đầu cũng tốt, hoàn toàn ủng hộ.
- Không thành vấn đề, Lâm phong chủ làm người dẫn đầu, phục.
- Tông ta cũng phục.
Thần Phạt Quân Chủ quay đầu qua, không muốn nhiều lời thêm nữa, Thánh Đường tông bọn họ mới là đại tông đệ nhất thế gian, chuyện lớn như này không tới phiên bọn họ mà lại bị Viêm Hoa tông áp chế, trong lòng không phục.
Sư huynh cũng không nói thêm gì nữa, gã còn có thể nói gì? Thôi, thôi, theo sư huynh, không tranh nữa, vậy thì bỏ đi. Tức thật!
- Lâm phong chủ, lần này giới Chân Tiên xâm lược chúng ta, chỉ có thể dựa vào sự lãnh đạo của ngươi, đánh lui bọn họ, bảo đảm bình an cho chúng ta. - Một tên tông chủ của tông nhỏ nói.
- Vị tông chủ này, ngươi nói sai rồi, mục tiêu của chúng ta, không chỉ là đánh lui bọn họ, giữ sự an toàn. - Lâm Phàm cười nói, mà lời nói này, cũng khiến cho các tông không hiểu hắn có ý gì.
Dạ Ma thành thật của La Sát tông bật cười:
- Lâm phong chủ, lời này của ngươi có ý gì? Chẳng lẽ chúng ta còn có tình huống khác?
Lâm Phàm đáp:
- Đó là đương nhiên, giới Chân Tiên không hề xâm phạm chúng ta, ai biết ngoài kia vẫn còn một thế giới khác?
Bạn cần đăng nhập để bình luận