Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 488: Cái Tên Này Vẫn Chưa Chết À

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
----------------------
Lâm Phàm hài lòng gật đầu, nhìn về phía Thánh Chủ:
- Thánh chủ, để Thánh Đường tông bắt đầu đi.
- Hả? - Thánh chủ ngẩn ra nhìn Lâm Phàm, đây là ý gì chứ?
- Thánh chủ, ông đừng hiểu lầm, đây không phải là không tin tông của các vị, mà là vì tông các vị là tông môn đệ nhất thế gian, dẫn đầu đại biểu, cũng là thể hiện sự tôn kính của tông ta với Thánh Đường tông, mời. - Lâm Phàm cười nói, xem bây giờ đi, mình biết nói chuyện biết bao.
Thánh chủ híp mắt nhìn Lâm Phàm, trong lòng hận không thể chém tên tiểu tử này thành mười bảy mười tám khúc, không tin thì không tin, sao phải nói ra lời như vậy, định lừa ai chứ.
Bây giờ nhiều ánh mắt nhìn vào như vậy, không đại biểu chút, nhất định không thể nào, cuối cùng chỉ có thể nhìn lên trời thề.
Thánh Đường tông thề, khiến cho các tông lớn cũng an tâm.
Lâm Phàm cười:
- Tốt, mọi người cùng nhau thề đi, những tông môn còn chưa đến, chúng ta sẽ không cho bọn họ nhập cuộc nữa.
- Được. - Tông chủ các tông gật đầu, sau đó bắt đầu thề.
Bỗng nhiên, hư không chấn động tạo thành một vòng xoáy, lời thề được hình thành trong một mảnh tối tăm.
Các đệ tử ở bên ngoài ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy trên hư không có mây đen dày đặc cuồn cuộn, cũng không lâu lắm, loại khí thế này lập tức tiêu tán.
Chẳng qua là đối với các tông chủ các tông mà nói, sau khi thề xong trong lòng luôn cảm thấy có gì đó không chân thực.
- Tốt, mọi người đều đã thề, sau này chúng ta là người một nhà, đến bên ngoài đại điện, chúng ta cần chứng minh một chuyện- Lâm Phàm cười nói.
Trong lòng thánh chủ nghi ngờ:
- Tiểu tử này rốt cuộc có ý gì, luôn có cảm giác hơi hối hận.
Ông phát hiện mình như leo lên thuyền giặc, bây giờ lời thề đã có, hối hận cũng không kịp.
- Thánh chủ, chúng ta nên cẩn thận thì tốt hơn. - Đán Ác Quân Chủ nói, ông ta phát hiện thánh chủ có chút xung động, loại chuyện này không nên quá xung động, chẳng khác nào bảo hổ lột da, quá nguy hiểm.
Ông ta sẽ không tin tưởng tiểu tử này, nếu thật lòng tốt như vậy thì có chuyện gì tốt cũng sẽ nghĩ tới bọn họ.
- Mẹ nó, đường đường là Thánh Đường tông lại đi hợp tác với mấy tông tép diu, thật mất mặt. - Phun Thánh Chế Tài mắng, vốn dĩ là Thánh Đường tông nắm thế gian trong tay nhưng sao có thể nghĩ đến lại biến thành như vậy.
Hỗn Loạn cau mày:
- Chế Tài, ông không thể nói chuyện đàng hoàng tý sao, sao mà cả ngày lẫn đêm mở miệng ra là chỉ có chửi người, ông có biết hay không, cái thói quen này của ông có ảnh hưởng vô cùng xấu.
- Mẹ nó, lão tử mắng người lúc nào, Hỗn Loạn, ông đừng có lúc nào cũng nhằm vào ta, không nhìn lại mình xem, gieo hoạ cho nữ đệ tử trong tông môn, thật là lão súc sinh, không biết xấu hổ. - Chế Tài khinh thường nói, còn nói mình mắng chửi người khác, đúng là chuyện vô căn cứ.
- Ông. . . - Hỗn Loạn tức giận ngực phập phồng len xuống, ông gieo hoạ cho nữ đệ tử trong tông hồi nào, đây đều là ngươi tình ta nguyện, đổi chác công bằng.
- Tất cả im miệng cho ta, còn chê chưa đủ mất mặt sao. - Thánh chủ trừng hai người một cái, hận không thể tát một phát cho chết luôn nhưng không còn cách nào khác, đều là sư đệ, không thể đánh chết thật.
Chế Tài cùng Hỗn Loạn không nói gì, mà nhìn nhìn nhau, hừ một tiếng, không thèm để ý đối phương nữa.
Từ đầu tới cuối Thiên Dụ Quân Chủ chưa nói nửa câu, bà phát hiện những sư đệ này đã không có thuốc nào cứu được nữa.
Đệ tử tông môn thấy nhiều tông chủ của các tông xuất hiện như vậy, cũng rất hiếu kỳ, không biết chuyện gì xảy ra.
Lâm Phàm nói:
- Thầy, người nhìn những kẽ hở trong hư không này có thể phá vỡ hay không.
- Đồ nhi, để thầy tới xem một chút. - Thiên Tu ngẩng đầu, sau đó bay lên, trong mắt lóe lên tinh quang, giơ bàn tay lên đập một phát.
Bỗng nhiên, hư không bị đè ép, tạo thành một dấu tay, cuối cùng đụng phải những cái khe kia rồi nổ tung. Mọi người ngẩng đầu nhìn, không biết mấy kẽ hở này rốt cuộc là như thế nào.
- Thế mà không việc gì.
Sau khi trận nổ qua đi, kẽ hở vẫn tồn tại ở nơi đó như cũ, không có bất kỳ chuyển biến nào.
Thiên Tu thấp giọng nói:
- Những kẽ hở có gì đó là lạ, cho dù một chưởng này của lão phu huỷ hoại cả hư không nhưng mấy kẽ hở vẫn lành lặn như cũ, xem ra bọn chúng không phải là lối đi trong hư không đơn giản như vậy.
- Như vậy thì thật có chút phiền toái. - Lâm Phàm cảm thấy khó xử, nhiều kẽ hở như vậy, làm sao mới có thể biết những cường giả giới Chân Tiên kia sẽ hạ xuống từ chỗ nào.
Nếu như không biết hạ xuống từ đâu, vậy thì độ khó của lần mai phục chờ giặc đến này có hơi cao.
Ngay lúc Lâm Phàm đang suy nghĩ mấy chuyện này, một giọng nói vang lên:
- Huynh đệ, huynh đệ...
Lâm Phàm nghe được giọng nói này, chợt sửng sốt, sao lại có cảm giác quen thuộc như vậy, khi quay đầu nhìn lại thì hoàn toàn ngây người. Không ngờ tên này vẫn còn sống. Dựa theo lẽ thường, mình đã trở nên mạnh mẽ như vậy, mấy tên này, chẳng phải nên biến mất vô điều kiện đi sao.
Phương xa, Mặc Kinh Chập vẫy tay, nở nụ cười xán lạn, cũng chẳng để ý đang xảy ra chuyện gì lao tới trong nháy mắt, sau đó đi tới trước mặt Lâm Phàm ôm hắn một lát.
Sau đó, bàn tay vỗ vào bả vai Lâm Phàm, vẻ mặt xúc động:
- Huynh đệ, cuối cùng đã gặp lại.
- Sao ngươi lại tới đây? - Lâm Phàm hỏi, tên đần này chui ra từ đâu vậy.
- Huynh đệ, ta tới tìm ngươi có chuyện quan trọng. - Mặc Kinh Chập vội vàng nói - Ngươi có biết, ngày đó ta đang tu luyện, bầu trời đột nhiên tối sầm, ta ngẩng đầu nhìn lên, một khẽ hở hình tròn màu đen kịt đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu ta, ta còn chưa kịp phản ứng lại thì có một đám người hạ xuống, vừa nhìn thấy ta liền nói một câu “Thổ dân đáng chết”, Mặc Kinh Chập ta là người như nào? Chẳng phải là cái kiểu thiện ác bất phân sao? Nhưng mấy tên đó vô cùng càn rỡ, thần công của Mặc Kinh Chập ta đã thành, người ta ra tay, ta cũng không thể không đánh trả, cho nên liền đánh, đánh hai ngày hai đêm, trên người trúng mấy chục đao, cuối cùng mới...
- Dừng.- Lâm Phàm giơ tay lên - Đừng nói những thứ này, nói trọng điểm đi.
Mặc Kinh Chập hít sâu một hơi, vừa mới nói liền một mạch nhiều như vậy nên thấy hơi mệt, sau đó mặt mày hớn hở nói:
- Khi ta chém chết người cuối cùng, hắn ta nói, muốn ta chờ, trưởng lão môn phái của bọn họ rất nhanh sẽ tới, ta nghĩ một hồi, ta đấu với bọn họ đã thấy vô cùng khó khăn, sao có thể đánh thắng được những trưởng lão kia, cho nên liền nghĩ đến huynh đệ đây, tới tìm kiếm cứu trợ.
-Có lớn bằng kẽ hở ở bên đó không? Lâm Phàm chỉ tay, hỏi.
Mặc Kinh Chập nhìn sang:
- Có chứ, to hơn gấy mấy lần cái đó.
Lâm Phàm nhìn về phía mọi người, gật đầu, cảm giác đã tìm được kẽ hở mà các trưởng lão hạ xuống.
Có điều khi nghĩ đến tên đần này tới đây, ngược lại phải sắp xếp một chút.
- Ừ, biết rồi, nói cho ta biết kẽ hở kia ở đâu rồi ngươi có thể trở về, chuyện còn lại giao cho ta.
- Huynh đệ, chúng ta nhiều ngày không gặp, ta cũng không về nữa, ở lại đây, theo ta thấy ấy hả, chuyện này không hề đơn giản. - Mặc Kinh Chập nói rất nghiêm túc, tựa như đã nhìn thấu hết thảy.
- Ngươi không quay về tìm người nhà ngươi? - Hắn cũng không muốn giữ tên đần này ở lại bên cạnh, có chút vướng chân.
Mặc Kinh Chập cười:
- Không cần, ta đã mang theo bọn họ tới cả rồi, ngươi xem, đều ở đây.
Lâm Phàm nhìn sang, chỉ thấy một đám người đứng ở nơi đó, đồng thời Mặc Lăng Vũ cũng ở trong đó, khi thấy Lâm Phàm còn vẫy vẫy cái tay.
- Hay lắm. - Hắn thật không ngờ, Mặc Kính Chập này cũng không ngu ngốc đến vậy, biết chỗ tông môn này là an toàn nhất.
Có chút kỳ quái là mỗi lần hắn gặp khó khăn, người này đều mang tin tức tốt đến cho hắn, đúng là huynh đệ tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận